Noel...

0 nhận xét

...
Buổi sáng thức dậy, đãng lẽ sẽ lục đục đi nấu cơm, nhưng có vẻ mọi thứ không như định sẵn, thế là buổi sáng Noel được thế vào món bún mực. Thật lạ, dường như ngày lễ nên mực cũng nhiều lên thì phải.
Gió thổi với cái hương mát dịu của một ngày mùa đông nhạt ở Sài Gòn. Hăn vội vã chạy vội lên công ty để hoàn thành nốt cái đống tasks còn tồn đọng, khi công việc tay trái đang ép mạnh sang tay phải. Chiếc xe lao nhanh, gió rít mạnh, hắn nhếch miệng cười.
- Hì, cuộc đời à, mày biết những ngày như thế này tao sẽ nghĩ vẩn vơ rất nhiều, nên cho nhiều việc vậy hả. Í, còn chưa thuộc lời bài hát cho buổi diễn tối nay nữa. #$@%@!%^@@...
Hắn lẩm nhẩm, tiếng hát khẽ len theo từng lớp gió mỏng, bay lượn trên không trung.
...
- Trời, dạo này a N đi làm sớm quá trời.
- Haha, cái thằng này.
Hắn cười díp mắt, tasks ngày một dày hơn, việc control mọi thứ không còn đơn giản như việc có thể handle trong vài ngày như trước để dành cho việc khác. Mọi thứ xáo trộn như đang muốn thách thức khả năng sắp xếp công việc.
- Chà, chiến nào.
...
Một ngày dần trôi qua, một ngày lễ đáng lẽ sẽ nhẹ nhàng với tất cả mọi người, nhưng hắn thì khác. Chẳng còn thời gian ăn trưa nữa.
- Ế, a về xíu ăn tí gì đây.
- Ơ, tập xíu văn nghệ rồi về luôn anh.
- Uhm, cũng được.
...
Cũng lạ, dạo này mỗi lần có party hay event gì đó, hầu như lượng công việc phải handle ngày càng lấn phần trọng trách nhiều hơn thì phải. Tự nghĩ bảo: "Biết nhiều khổ nhiều." quả đúng thật. Mà thôi kệ, mọi người vui là được.
- Ế, đi ăn xí rồi nhớ đến Nikko hotel test âm thanh trước nha anh, 4h bắt đầu đó.
- Óe, công việc còn chưa xong nữa mà. Em biết rồi á.
Hắn mỉm cười lắc đầu, 
- Hôm nay chắc mình là chú ngựa rồi.
Thế rồi thành chú ngựa thật. Chú ngựa nhảy lon ton đến Nikko ở Nguyễn Văn Cừ, cảm giác đầu tiên với một hotel 5 sao, là hệ thống biển chỉ dẫn hơi yếu. Hắn phải đi lòng vòng mấy lần mới thấy được mấy biển chỉ dẫn ở vị trí khuất tầm nhìn.
- Chà, texture khá nhiều, nhưng có vẻ khoảng cách, màu sắc và vài thứ chưa xứng lắm với cái vỏ hoành tráng thì phải. Ế, đây đâu phải lúc thẩn thơ ngó lung tung rồi chém chứ. Uhm, những lúc bị lạc như vầy đến reception là lẹ nhất.
- Hi, @$#%$%#$@
Một khoảng thời gian tuy không dài, được tiếp xúc ới những thứ trước đó mình không hiểu nhiều, quả thật hữu ích cho cách quan sát và nhìn nhận thật.
- Hey, bên này nè.
Hiển mập vẫy vẫy trong bộ đồ ông già Noel. Cũng tội, cái thằng mập thù lù, nó không đóng ông già Noel, ai đóng cho hợp đây. Nghĩ cái đám diễn viên, ca sĩ nửa mùa này gom lại toàn mấy đứa cà tưng, rồi cũng nghĩ ra đủ trò, hát liên khúc, đóng nhân vật này nọ, rồi thì lấy que phát sáng xếp thành chữ, vẫy vẫy. Ấy thế mà cũng nhờ mấy đứa dở hơi này mà Events lần nào cũng khá màu sắc.
Đợt này hắn chế trang phục cho mình là cây thông, bảo là cây thông vậy, chứ chế một hồi, nó thành người rừng thì đúng hơn. Thế lỡ tay, không biết sửa sao, rồi lấy kim tuyết, dây dợ lóng lánh này nọ dán với đính quả, hộp quà trang trí lên, trông cũng không đến nỗi. Được mỗi cái mũ phù thủy xanh, lấp lánh chói lóa nhất đám. Vẫn nhớ như in cái câu của thằng Châu Chấu cười đểu:
- Haha, sao a Ninh làm trang phục anh lòe loẹt nhất đám vậy.
Chung Lê được thế xen vào:
- Thông cảm, tối ngày mặc áo đen thui, giờ có màu là màu lòe hết cỡ ấy mà...
- Xề, tụi bây nhiều chuyện quá, lo tập đi.
Hắn xua đi, miệng cười toe toét.
...
Diễn xong, mệt phờ.
Cảm thấy như hai mắt díu lại, thật khó để mở ra.
- Òa, mới 19:15 thôi mà.
Ăn uống xong, hắn ngồi xoãi chân ra.
- Óa óa, no quá đi. Ăn đồ mặn xong, lại xơi toàn socola ko, đã thiệt.
Không gian bỗng chợt lắng xuống. 
- Socola? Hắn chợt nhớ đến từng mảnh kẹo socola, ngày xưa mỗi lần có dịp đều lẳng lặng bỏ túi mang về vài cái để dành.
...
- Ngày này nếu vẫn tiếp tục thì là lần thứ 6 rồi nhỉ?
Những tiếng cười đùa của mọi người ồn ào.
Mọi thứ chợt lặng lẽ...
...
Buổi tiệc tan, một dáng người lướt qua vội rồi dừng lại:
- Cảm ơn em nhé N.
Hắn đang nghĩ vu vơ rồi rảo bước ra về, chợt giật mình, rồi khẽ cúi đầu nhận lời cảm ơn. Lần đầu tiên hắn nhận được lời cảm ơn của HR Senior Manager một cách đột ngột vậy. 
Trước giờ trong mắt hắn, con người rất lạ, họ đưa requirements rất là nhiều, cười nói vui vẻ, nhưng khi xong việc, thỏa mãn, họ thường quên mất một điều đơn giản đó là Cảm Ơn. Thật kỳ cục.
...
Đêm xuống, xe cộ cũng ngớt dần,
Gió đêm lạnh hơn,
Từng mảng khẽ rít bên tai, hắn nhoẻn miệng cười.
- Uhm, có nhiều lúc sống vì người khác cũng vui như sống vì chính mình nhỉ.
Đêm đông màu nhạt,
Có tiếng hát vu vơ, vẩn vơ đâu đó, nghe nghịch ngợm...
...

Thời gian à, chậm lại chút đi...

0 nhận xét

...
Ngày thứ hai, Sài Gòn có chút se lạnh của mùa đông. Những hạt mưa bụi buông xuống, thoảng chút chông chênh của những ngày Noel đã khác xưa.
Bận bịu, bận đến nỗi mấy tháng rồi chưa về nhà, anh kêu mua hộ chút đồ cho chị ở Tự Dũ. Vội vàng chạy ghé qua. Thật lạ, mọi người trông khác quá, thời gian thật kỳ cục. Hắn chợt nhận ra, đã rất lâu rồi mình chẳng còn thời gian cho những người thân, đến cả cái điện thoại cũng chẳng bao giờ đoái hoài đến.
- Lại bị lại nữa à.
- Ừ, lại bị lại.
- Haizz, năm nay lần thứ 4 rồi nhé. Chà, già cả rồi nên khổ thật đấy.
- Cái thằng, bị là bị chứ liên quan gì mày. Bé kia nó có 23 tuổi mà cũng bị đó.
- Haha, chứ không phải tuổi già hả.
- Bó tay, tao mới hơn ba mươi à.
Chị vẫn thế, chỉ là không còn đùa chớt nhả với hắn như trước nữa. Khi số tuổi lớn dần, những va chạm cuộc sống sẽ khiến họ trầm đi.
- Óe, chắc em phải về đây, sắp đến giờ rồi. Tối em ghé qua nhé.
- Thôi, không phải qua đâu. Anh mày hôm qua lên cũng có làm gì đâu, rồi về đó.
- Trời, thế tối lấy cơm đâu mà ăn, em mua cái gì thêm nữa nha.
- Thôi khỏi, lúc nãy cũng nhờ người mua hộ rồi, mày còn mua thêm cơm nữa. Đến lúc đó tính sau đi.
- Xề, thôi em về đây. Tối ghé á.
- Mệt mày quá.
...
Hắn khoác balo lên, đi đến cổng rồi ngoảnh lại nhìn rồi lặng lẽ đi.
...
Bầu trời mây vẫn lang thang rải rác khắp như vậy.
- Có vẻ dạo này có vẻ cuộc sống của mình hơi mất cân bằng thì phải.
Quả thật, những thứ trước đây có thể giúp mọi người, giờ phải đè xuống để chúng giảm bớt lại. Không đủ thời gian cho những chuyện như xưa nữa.
Chiếc xe lao đi trong gió, những hạt mưa bụi phảng phất bay, lấm tấm trên mặt, lạnh.
Mọi thứ chợt như ùa về, những người trong gia đình, những người rất ít khi gặp, những người chưa bao giờ gặp, những người chẳng ruột thịt nhưng xưng hô thân thiết. Thật lạ, cũng chẳng hiểu có mối liên hệ gì, mà mọi người đều cảm giác thấy rất ấm mỗi khi nói chuyện.
- Mùa đông à, đừng để những người bên cạnh tao bị lạnh nhé.
...

Những ngày cuối năm...

0 nhận xét
...
Nắng ùa lên vai,
Những hạt mưa lạc lõng giữa bầu trời xanh biếc.
- Hì, tụi bây đến từ đâu vậy.
Hắn khẽ nhoẻn miệng cười, khẽ ngẩng mặt nhìn lên phía trên cao kia. Bầu trời thật cao và bình lặng...
Cuối năm, những ngày lạ lẫm khi trên những con đường, đột nhiên thấy những tiếng cười đùa chợt phảng phất chút chông chênh lạ.
- Chà, thời gian qua nhanh thật, mới đó mà đã gần một năm cứ lặng lẽ đi đi về về trên con đường quen thuộc này.
Năm thứ 6, cái năm với tháng noel đầu tiên không còn những thói quen đều đều của ngày xưa.
Hắn đứng trên cầu, lặng lẽ nhìn những đốm đèn đang lấp lánh phía xa.
Khẽ cười vì những chuyện nhỏ nhặt của cuộc sống, đôi lúc cứ tự nhủ, mọi người vui mình cũng vui. Nhưng lâu dần cũng thấy thật kỳ cục, hình như mình giúp thành thói quen hay sao mà thấy lời cảm ơn cứ dần dần ít đi vậy.
Hắn ngả người ra sau, thở dài một cái.
Cơn gió đâu đó thổi qua, khiến cái hơi thở dài kia dường như quay ngược trở lại.
- Ối ối, không nghĩ nữa, kệ đi, òa òa.
Hắn rít mắt cười, chợt nghĩ trong khoảng thời gian này, nhiều thứ trong công việc, kiến thức khiến hắn cảm thấy rất thú vị. 
- Dù là ở một mình vầy những lúc như thế này hơi chán một xí, nhưng thôi kệ, hoàn thành đống lộn xộn này đi đã rồi tính.
- Cố lên nào!
Có tiếng huýt sáo đâu đó xa xa,
...
Đêm Sài Gòn những ngày cuối năm, vẫn một chút lành lạnh, trầm và lặng lẽ...
...

Ngày đặc biệt...

0 nhận xét
...
Đôi mắt khẽ mở,
Những ánh sáng buổi sớm mai tràn vào ô cửa sổ tâm hồn, nhẹ nhàng, bình yên, xen một chút trống trải. Từng bước chạy, từng âm thanh ồn ào, lạ lẫm...
- Hộc, hộc...
- Đã bao lâu mày không chạy bộ rồi nhỉ?
- Uhm, hơn một tháng rồi thì phải...
Hơn một tháng với những bận bịu, đôi mắt díu lại vì những ngày ngủ không đủ giấc. Hắn khẽ mỉm cười.
- Hôm nay là một ngày đặc biệt, một ngày lặng lẽ.
Hắn khẽ liếc qua cái thùng rác trên kệ, cái thùng rác trang trí với đủ loại hình thù ngộ nghĩnh.
- Hì, mày đáng lẽ phải là một cái đèn thật dễ thương, ấy vậy mà bản design của tao một năm trước đã thất bại vì chất liệu quá khó để kết hợp.
Mồ hôi giờ bắt đầu tuôn ra,
- Óe, nóng quá đi...
Hắn chạy lon ton lên ban công để những cơn gió buổi sáng, dịu bớt đi cái không khí ngột ngạt này.
- Hì, tụi mày hãy đến đó nhé.
Miệng hắn khẽ lẩm nhẩm, khẽ cười, rồi thổi vào trong gió chút nghịch ngợm.
Đôi mắt nhìn ra xa.
Gió đùa nghịch trên đôi mắt đang lim dim.
- Óa, thôi xuống đi tắm. Còn cả đống việc trên công ty, packaging deadline tối thứ 7, với cả vụ hứa với James rằng sẽ trả sản phẩm trước thứ năm nữa.
Hắn chạy lạch bạch xuống, hệt như ngày xưa chạy vội vàng sắp xếp đồ mỗi lúc đi học trễ.
Cảnh cổng mở ra, gió bên ngoài ùa vào mặt hắn.
...
Dường như cuộc sống hối hả, mọi thứ xung quanh mình đều đáng được trân trọng.
- Hì, cuộc sống à, từ từ đợi ta nhé, đang chạy đây...
...
- Phạch phạch...
...

SMILE

0 nhận xét
...
Ngả lưng xuống, hắn nằm thiếp đi, mãi cho đến khi chuông báo thức đập liên hồi mới giật mình tỉnh dậy.
- Leng keng, leng keng...
- Ơ, 9h sáng.
Hắn thở dài, lại một ngày đầu tuần nữa bắt đầu cơ đấy. Uể oải, hắn ngồi dậy, tay tì lên hai đầu gối, lặng lẽ nhìn những đồ vật trên bàn, chúng vẫn ở đó rất lâu rồi đúng không nhỉ. Ánh mắt ngái ngủ, đầu hơi cúi xuống lười biếng.
- Chà, vết thương trên chân, hôm nhảy trên mấy tảng đá trên núi đã lành rồi. Kể ra mình không quậy thì thôi, quậy thì toét cả chân thế này đây, cứ như con nít ấy.
Chẳng nhớ, nhưng hôm qua hội họp với anh em designers có vẻ vui thì phải, bàn bạc, hò hát, sẻ chia kinh nghiệm, tăng 2, hắn vẫn hát mấy bài của bức tường, nhạc trịnh, và mấy bài nhí nhố kiểu như "Bốn chữ lắm..."...
- Hì, 27 tuổi, mỗi lần nhí nhố lại thấy hơi kỳ kỳ ấy nhỉ?
- Haha, già thật rồi.
Hắn nhếch mép cười, lảo đảo đi vào nhà tắm.
Công việc bận rộn, còn chưa gửi thiệp cưới cho 3 người, cái quan trọng nhất là đám cưới con Đầu Đất. Chà cái con bé này, giận mình lâu dữ, cũng phải thôi, ngày xưa hai anh em lúc nào đi đâu cũng phá hoại chỗ đó. Gắn bó như anh em ruột vậy. Ấy rồi đến lúc nó sắp lấy chồng, lại bận đi tùm lum nơi, không về đám cưới nó. Cái con nhỏ, nhớ hồi nó vào Sài Gòn, hai anh em bà tám nó than với mình rằng:
- Ôi, đại ca ơi, sắp hết thời thoải mái rồi, em còn muốn đi nhiều nơi lắm.
- Há há...
Hắn cười khoái trá, vì mấy lần nghe nó kể, bị gia đình kia hạn chế việc đi phượt. Cũng mắc cười, con bé sợ cưới xong bị cấm cửa, ấy vậy rồi vài tháng sau cũng phải cưới.
Thế rồi nó nói là vậy, nhưng thấy đám cưới xong, nó còn phởn hơn cả trước khi cưới. Chả hiểu, còn dám nói móc mình, dù ngày xưa mở miệng cái là bị gõ đầu liền.
Thời gian trôi nhanh thật, tự hỏi mình dành thời gian để improve bản thân, công việc dự án mới ở công ty và cả những việc trái tay lúc rảnh rỗi để practice, để rồi chợt thấy mọi thứ xung quanh mình cứ xa dần. Cứ đều đều và rồi cuối ngày lại nhẹ nhàng thiếp vào giấc ngủ ngắn ngủn đến sáng.
     Ngồi nấu tí đồ ăn sáng, chợt nghe thấy bài Happy - Pharrell Williams, hắn chợt nhớ đến clip mình làm như chạy giặc cho công ty mấy tuần trước. Cầm máy chạy toát mồ hôi hột, kéo từng người ra diễn dù họ không biết diễn, tập nhảy chí chóe này nọ...
- Hì, cũng như trọn cho lần trước mình quay được xíu rồi bỏ dở vì bệnh. Lần thứ hai đụng đến clip ngắn, thiếu cả về kinh nghiệm lẫn thiết bị,  nhưng mọi người đã rất hưởng ứng.
- Keke...
Miệng hắn bỗng cười toe toét, miệng huýt sáo theo tiếng nhạc.
Chợt nhận ra một điều đơn giản, "Đôi lúc làm người khác vui chính là thứ khiến mình vui nhất." Nhất là thứ mình đã lỡ hẹn vào năm trước đó.
...
BE HAPPY & SMILE



Gia đình...

0 nhận xét
...
Cũng chẳng biết từ khi nào hắn lại lười biếng như vậy, một tháng tròn rồi thì phải. Tự nghĩ bảo cứ như ngày xưa, lười học liên miên nhưng bị mẹ mắng vài câu, là có hứng thú lại liền. Con người thật lạ, khi thời gian thay đổi thì mọi thứ cũng đổi thay. Mẹ chẳng còn nói những câu nói ngày xưa nữa, toàn làm gì cũng bảo cố lên. Có đi đâu đó cho thoải mái thì đi, đừng có làm việc nhiều quá.
Đúng là các bà, lớn tuổi cái là tụt hết cả khí thế, nên có gọi về nhà mong được mắng té tát cũng khó.
Dạo này ôm thêm 2 tasks cho hoạt động công đoàn, khiến hắn chếnh choáng. Bảng biểu thời gian chằng chịt, phải đè một số thứ không quan trọng xuống vì những lời hứa sẽ hoàn thành đúng thời hạn.
Hắn đứng trên ban công nhìn xuống, lặng lẽ một lúc.
- Hì, cuộc sống à, trước kia ta chẳng để ý lắm, nhưng quả thật mi bận rộn thật đấy.
...
Gió lướt nhẹ đẩy đưa vài cọng tóc mảnh.
Hắn khẽ mỉm cười.
Cuộc sống ồn ào, đôi lúc lại lặng lẽ nhỉ...
Gió vẫn đùa nghịch dưới đám lá cây phượng trước nhà,
Chợt ngó chông chênh...
... 

Đom đóm...

0 nhận xét
...
Sài Gòn những ngày cuối tháng mười, mưa đến nhiều hơn.
Cả cái không khí cũng se lạnh hệt như những ngày chớm đông của miền Bắc.
Đi học về, mưa rơi tí tách. Có lẽ nó chẳng đủ để hắn phải bận tâm để khoác cái áo mưa nặng nề lên người, nhưng chẳng hiểu sao hắn lại cẩn thận như vậy.
- Hì, cả sáng lẫn chiều đều gặp, giờ lại gặp nữa là sao vậy mưa.
Hắn nhoẻn miệng cười, đẩy cần ga phóng đi. Chiếc xe có vẻ chạy tốt hơn nhiều sau lần sửa chữa. Giờ hắn mới hiểu được câu hỏi thắc mắc:
- Sao xe đề pa nó lại có vẻ hơi hụt hơi vậy nhỉ?
Hóa ra là hai năm trước, hắn thay nhông xích ở tiệm kia bị đổi cho cái bánh răng cỡ nhỏ nên lúc xe vào đà sẽ thiếu lực, lần này hắn về nhà tiện đem đi thay thì mới vỡ lẽ.
- Hì, xin lỗi mày nha, không hiểu nên khổ vậy đấy, bù cho mày cái xinhan mới đêý.
- Tính tong, tính tong...
- Haha, nghe vui phết mà mỗi tội hơi bị nhỏ.
Hắn cười rít mắt, rụt đầu vào cái áo mưa rộng, ho khụ khụ...
- Cha chả, ho cả tuần rồi chẳng đỡ nữa. Haizz, lâu lắm rồi chưa gọi cho mẹ nữa.
...
- Ừ, đúng là lâu thật. Cũng chẳng phải là không thể gọi, mà gọi thể nào mẹ nghe thấy cái giọng khè khè cũng biết. Thôi để khi nào hết thì gọi vậy.
...
Mưa rơi làm không khí đêm lạnh hơn một chút,
Hắn dim dim mắt, né mấy hạt mưa đang bay nghiêng nghiêng.
Vẩn vơ một chút, chợt nhớ đến cái clip buổi sáng,
Cuộc đời thật ngắn ngủi,
Người ta bảo cái gì đẹp cũng khiến con người đau khổ,
Hi vọng mọi thứ không đơn giản như những điều giản đơn chúng ta vẫn thấy.
Ở đâu đó hãy sống thật tốt nhé,
Những linh hồn nhỏ bé...
...

Những bức họa, của một người họa sĩ, kể về hình ảnh đứa con lớn lên từng ngày,
Chờ đợi, mong mỏi, nhưng rồi sau vụ phà Sewol mọi thứ đã tan biến đi tất cả. 
Đến cuối cùng còn cố mặc cho con cái áo cứu hộ màu cam...
Và chỉ còn thốt lên vài lời...
I would let you go...
if I could...
...

Mưa tháng mười...

0 nhận xét

...
Mưa...
Ngước mặt lên, để mưa đáp xuống từng hạt... 
Thật thích,
Chẳng bao giờ thích mưa, nhất là những buổi chiều đi học, khi ngồi co ro trong phòng máy lạnh. Cái áo khoác gió mảnh khi đó thật ấm.
Ra khỏi lớp, mưa cũng đã tạnh được một lúc. Hắn loay hoay với cái dây kéo áo khoác, cố kéo lên để cổ bớt lạnh, nhưng có vẻ cái áo khoác này thích để mở toang ra thì phải. Mãi cũng xong, hắn nhảy lên xe phóng đi.
Trời Sài Gòn đêm, sau mưa thật lặng lẽ.
Thằng Tuân chuyển công ty, thật lạ. 
Cái thằng tính tình kỳ quặc và ít nói, ấy vậy mà nó thân với hắn cũng đã hơn hai năm. Hai năm ngồi nghe nó bàn tán về mấy chuyện thằng H đi hẹn hò bựa, rồi cả chuyện nó đi xin việc, chuẩn bị nhận offer mà thấy công ty kỳ kỳ, không có vui nên từ chối. Đổi công ty lớn khác, cũng passed, rồi lại từ chối vì ông manager bên đó nổ quá. Cuối cùng sau bao nhiêu lần, ảnh chọn được một con đường cho mình, đó là một công ty nhỏ.
- Hì, công ty đó có mười mấy người à anh.
- Cha chả, vất vả đó nha, nhưng cũng tốt, great place cho việc building up bản thân á. Ráng lên, vì em phải thích nó thì mới phát triển tốt được.
- Mà ở bển ko có bàn Bi lắc.
- Haha, mày đi khỏi đây, lấy ai củ hành mày trời.
- Hoho, ra quyết đấu ngay và luôn.
- Đi rồi mà anh lại vẫn phải chấp 5/10 quả, và một chân gãy hả, haha...
- Không nói nhiều, dzô...
- Fufufu...
...
Cái thằng phá hoại, cổ tay nó bự chảng nên đánh bi lắc rất mạnh, cũng chẳng rõ nó đã làm gãy bao nhiêu cầu thủ nhựa trên cái bàn này. Mua mười cái dự phòng và giờ kết quả là thiếu hụt một cái để thay thế.
Có lẽ là lần cuối, nên tỉ số khá cân bằng. Hắn cũng chẳng cười ha hả khi dập toe tua thằng nhỏ với tỉ số cách biệt.
- Hì, không biết 2 năm nữa mày ra sao nhỉ?
- Ơ, thì ít nhất phải Leader hoặc Manager chứ chả chơi.
- Há há, có không đó mày.
- Haha...
...
Xe qua đỉnh cầu KH, hắn khẽ quay sang ngang đón chút gió se lạnh. Nhánh sông nhỏ này ban đêm thật đẹp.
...
- Hì, cuộc sống thỉnh thoảng bình lặng nhỉ?
Chiếc xe lao vút đi, mắt hắn khẽ lim dim, miệng hát vu vơ điều gì đó chẳng hiểu.
Bóng xe khuất dần, trong cái dáng của Đêm Sài Gòn mưa buông ướt át.
...


Yếu điểm.

0 nhận xét
...
Sài Gòn, những ngày cuối cùng của tháng 9,
Lại gặp mưa giữa buổi sang chiều, một cơn mưa màu trắng.
Mưa nghiêng ngả, trắng xóa. Hắn vội vọt lên vỉa hè, núp dưới một mái hiên rộng dù người đang khoác trên mình một cái áo mưa rộng thùng thình.

Mưa nghịch ngợm, thỉnh thoảng ùa vào mái hiên. Lạnh...
Phía trước mặt, có vài chiếc xe đang cố lao mình về phía trước, nghiêng ngả trước cơn gió mạnh. Hắn nhìn một lúc rồi tự cười với mình.
- Hì, có đôi lúc sự cố chấp của mình, cứ tin rằng mình có một thứ gì đó bao bọc đủ để đương đầu, mà chẳng chịu suy nghĩ và kết quả cuối cùng sẽ như anh chàng kia đang cố đâm vào cơn mưa xoáy, tất cả nhận được gì ngoài việc quần áo bị ướt sũng.
Hắn chợt nhớ tới một câu chuyện đã đọc ở đâu đó.
Vào một ngày trời mưa tầm tã, ba người bạn cùng từ trường về nhà. Một người có Dù, một người có một chiếc gậy và một người thì chẳng có gì cả. Người đang cầm chiếc Dù cười to:
- Há há, tao về trước đây.
Anh ta bước đi rất xông xáo về nhà, và rồi cuối cùng phần thân dưới của anh ta ướt hết, người có chiếc gậy chờ một lúc thấy cơn mưa hơi ngớt, cười bảo:
- Hì, thôi tao cũng về đây.
Anh ta rảo bước rất nhanh vì sợ cơn mưa khác sẽ ập tới, cây gậy lúc này giúp ích rất nhiều. Nhưng đi được một lúc thì do vội quá, anh ta bị trượt ngã.
Anh chàng không có gì nên cứ rón rén núp mưa và đi từ từ cho đến khi về nhà, và anh ta không bị ướt.
...
Quả thật, nhiều lúc điểm mạnh chưa chắc đã dẫn đến thành công, mà lại rất dễ là nguyên nhân dẫn đến thất bại.
Ba mươi phút sau, cơn mưa có vẻ ngớt đi.
- Ế, hên quá, vọt thôi.
Hắn vội ủi xe xuống phóng đi, được một đoạn, lại thấy hắn nhảy tót lên vỉa hè núp.
- Hey, chơi gì kỳ vậy! Dụ ta đi về được một đoạn là ùa đến nữa là sao.
Sài Gòn vẫn thế, những cơn mưa giống hệt như tính cách con người ở đây, thoải mái và tự tại. Hắn ngước lên nhìn những giọt nước đang rơi đều qua một lỗ thủng trên mái đầu. Chợt nhớ tới bộ phim hôm qua mới xem.
- Hì, ngộ thật. Mà nhắc mới nhớ hình như trước giờ mình vẫn cố chấp như cậu học sinh bướng bỉnh ngày nào nhỉ.
Mưa vẫn rơi, cái lạnh dường như đến nhiều hơn. 
Chiếc lá mùa thu màu rớt xuống lòng đường.
Chợt ngó chông chênh...
...

Nhẫn nại

0 nhận xét
...
- Trời ơi, chán, quên không lưu file indesign mới ghê chứ.
- Há há, quá đã, làm lại từ đầu nha cưng.
Bao nhiêu năm hắn vẫn vậy, vẫn cái thói quen phá quấy người khác.
- Hố hố, hôm qua mới khoe cái hình sketch layout, trễ deadline một ngày rồi, hôm nay làm lại từ đầu, quá dữ.
- Trời ơi, đúng cái thói quen bậy click nhanh quá ko thèm đọc chú thích, giờ làm lại hết sao trời.
- Fufufu, có gì đâu, Mr. T Professional mà, làm lại cái một...
...
Cuộc đời vẫn vậy, vẫn thản nhiên như không, như việc ta làm một cái gì đó thật là miệt mài với máy tính rất lâu, và rồi cuối cùng cúp điện đột ngột, file không có chức năng tự phục hồi, và rồi mọi thứ trở lại con số không tròn chĩnh. Hiển nhiên sau chuyện đó, chẳng ai đủ bình tĩnh được cả, phải hét lên thật to mấy từ #@#$@#$!%@#$@#, sau đó thở một hơi èo uột dài đến mắt cá chân, rồi ngồi phịch xuống ghế và làm lại từ đầu.
- Chán quá đi.
- Ké ké, làm quả cút lộn xả xui đê...
...

Những chuyện như vậy, ai trong cuộc đời chắc cũng chẳng thể đếm xuể. Nhìn qua nó có vẻ rất tệ, nhưng ẩn sau đó là những bài học không phải dễ gì mà có được.
- Haizz, thôi cố làm xong lẹ vậy, híc...
- Hi...
...
Hắn ngẩng đầu lên ngó cái không khí của những ngày trăng tròn đang dần qua.
Cuộc đời vẫn thế, có đôi lúc vội vã, cố nhanh thêm một chút, một chút và rồi cuối cùng lại phải làm lại tất cả,- Hì, thôi thì cứ từ từ vậy.
- zZz...



Bạch Phong...

0 nhận xét
...
Mùa thu,
Khi những chiếc bánh Kinh Đô bắt đầu được bán đầy rẫy hai bên đường thì mưa cũng ghé qua nơi này nhiều hơn,
Sài Gòn chuyển mùa,
Những buổi chiều đi học, mưa trắng xóa trời, nước ngấm lên chiếc khẩu trang rồi thấm xuống cổ áo, lạnh. 
Sài Gòn là thế, vẫn đều đều những buổi chiều, những con đường ngập đầy nước, vẫn nhớ giọng ai đó khi xe bị chết máy, có sải chân bồn chồn đi qua đi lại rồi thở phào khi nghe có ai đó đẩy giúp, đôi tay nhỏ nhắn, hẳn lúc đó sẽ tức tưởi lắm.
Hôm nay mưa cũng một màu trắng, hắn co chân đè lên hai sườn xe, ủi dòng nước sang hai bên.
Cố cẩn thận điều khiển tốc độ để không bị giảm đột ngột vì những chiếc xe phía trước.
Mưa lớn làm mắt lim dim không mở ra hết cỡ được vì nước chảy vào mắt cay xè.
Cuộc đời thật lạ, hệt như lúc này, có nhiều khi chẳng nhìn thấy rõ con đường trước mắt, nhưng vẫn phải lao mình về phía trước, tự dặn mình phải bình tĩnh không được làm theo cảm xúc nếu không cẩn thận sẽ đụng phải vật cản và rồi xe chết máy, khi đó mọi thứ sẽ rất nặng nề.
...

Lặn lội, ướt nhẹp khá nhiều chỗ rồi cũng đến lớp học, đã 2 tuần liên tiếp, đều là cảnh tượng này. Cũng chẳng hiểu nổi, hắn lúc nào cũng lười biếng vậy mà những lúc như thế này, chẳng hiểu hắn lấy quyết tâm ở đâu mà lại chăm chỉ vậy.
- Học học, ngày xưa lười đủ rồi, giờ phải ráng lên.
- Cố lên, rất nhiều thứ đang đợi mày phía trước đấy.
Hắn chợt nhoẻn miệng cười, cười vì những suy nghĩ khích lệ tích cực kiểu trẻ con ở đâu bung ra, thật khác hẳn ngày xưa.
...
- Hey, đừng đứng đợi tao đấy nhé, học về trễ lắm.
...
Cũng chẳng rõ mưa có hiểu lời hắn nói, chỉ thấy lớp học tan, con đường cũng vắng dần người, nhưng mưa thì vẫn đứng đợi ở đó.
- Trời, tan học cái là mưa to hơn mới đau chứ.
Thằng Sơn nói với giọng ngao ngán.
- Kệ đi, trễ rồi về thôi ông.
Hắn cúi xuống cầm sẵn chìa khóa và thẻ, chạy lon ton ra bãi đậu rồi nhanh tay túm lấy cái áo mưa đang phủ lên xe, chụp lên đầu.
- Hì, thôi cùng về nào.
Hắn nhảy lên xe lướt đi, 
Con đường Sài Gòn vẫn vậy, dù trễ nhưng lúc nào cũng ồn ào tấp nập.
Cánh tay kéo khẩu trang bị ướt nhẹp xuống, để mặc mưa từng dòng chảy xuống khóe miệng.
- Mưa, mày có vị gì nhỉ...
...
Mưa vẫn rơi,
Đường phố phủ đầy những ánh đèn,
Mưa ùa vào, làm nhòe khóe mắt,
Ánh sáng từ ánh đèn xuyên qua lớp nước trên mắt, biến thành những đám bokeh màu vàng,
Hắn vội vàng lấy cánh tay quẹt vội,
Khẽ gập người xuống lao đi,
Mưa lạnh thấm qua cổ áo,
Bỗng chợt thấy mông lung...
...


Mưa bụi...

0 nhận xét


 
...
- Trời, tuần trước thì kiếp đỏ đen, tuần này thì quất luôn tông xẹc tông, phía trên xanh vàng, ở dưới giày cũng xanh vàng luôn, style đen thui đâu rồi, haha.
- Há há, sợ chưa...
...
Cái tuần bình yên nhất ở công ty, báo hiệu cho một tuần sắp tới với lịch training dày đặc của Yashpal. Lâu lâu hắn lại mới gọi điện về nhà, ngày trước mỗi lần nhớ đến việc mọi, là kiểu gì cũng trúng vào khoảng thời gian ông bà đang ngủ, sợ bắt máy rồi lại mất giấc ngủ biết vậy nên thế cứ khất lần rồi quên hoài. Cũng chẳng có gì, ngồi tám chuyện lung tung, kể những chuyện xưa, chuyện tào lao nhưng lần nào cũng cười toét miệng. Quả thật gia đình là cái thứ có thể nói mọi thứ, mà không phải ai mình cũng dám chia sẻ.
- À, dạo này Linh Chi nó bắt đầu lên đây học, có vẻ chăm chỉ hơn một chút. Mà lại đòi cậu mua điện thoại cho nữa kìa.
- Xề, lo học đi không lo, toàn lo làm cái gì không. Năm nay thi đại học rồi, chả biết nó thế nào nữa.
- Ừ, sao tụi mày học nhẹ nhàng thế, mà đám trẻ sau chán quá.
- Haha, bà Bình bả bao bọc quá, nên khả năng cảm nhận yếu đó mà. Học hay làm cái gì thỉnh thoảng cũng phải có áp lực nó mới lên được, nhiều khi bình thản quá chẳng có mấy động lực. Giống như con nè, ngày xưa đặt mục tiêu ngắn hạn với dài hạn dữ lắm đó chứ. Ví dụ như, thời gian nghỉ hè luôn tự nhắc mình bảo: "Hey, mày phải xử lý hết đống sách này để vào năm học còn thỏa sức đọc truyện tranh, với quậy phá chứ." đại khái vậy là có hứng học liền, haha...
- Ừ, hồi đó anh Thanh lên đứng ngó cái tướng con vừa nằm dài vừa học, rồi xong lắc đầu ngán ngẩm rằng chắc chẳng đi đến đâu đâu. Bố mẹ áp lực lắm chứ, ấy vậy mà mấy đứa tụi mày đậu hết.
- Hoho, đó là chưa xài hết công lực đâu đấy nhé.
- Haha, cái thằng này lớn rồi mà vẫn vậy...
...
Hắn lại được phen ba hoa chích chòe.
Bỗng nhiên chợt nhớ lại hình ảnh lúc tình cờ lại gặp thầy Alves, thầy thấy hắn nên cười toét miệng giơ tay làm biểu tượng ok, hắn buột miệng "Hi, Sir" rõ to, sau đó ngó nghiêng xung quanh coi mình có lỡ bật volumn cao quá không. Nghĩ cũng mắc cười, thế giới này thật hẹp, đi đâu cũng gặp người quen. Và cũng không nghĩ rằng thầy còn nhớ mình như vậy.
...
Hắn nhảy lên xe,
Con đường về nhà cuối tuần vắng vẻ hơn, cái khí trời mát mẻ, dịu dàng nhờ những đám mây đang chạy nhảy tung tăng trên đầu che bớt đi cái nắng.
Hắn ghé vào tiệm bán đồ quen thuộc trong một cái hẻm nhỏ đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, lượn lờ, mua một cái áo rồi trở ra.
Thật lạ, vẫn như cái cám giác cũ, chỉ khác đi một chút.
...
Mưa phùn bắt đầu rơi,
Hắn ngẩng mặt lên trời, nheo mắt...
Cơn mưa mùa thu,
Những giọt nước nhỏ li ti, nghiêng nghiêng rơi trong một buổi chiều tháng chín.
Hắn lại chạy xe chậm như rùa,
Lượn lờ...
Chậm chạp...
...


Phía trước là bầu trời...

0 nhận xét
...
- Hey, sao lúc nãy tao gọi điện không nhấc máy mày. Cũng không thèm gọi điện lại nữa.
- Hả, đâu biết đâu, dạo này tao đâu có bao giờ đụng đến điện thoại đâu.
- Đang ở đâu thế?
- Mới về nhà xong á, có chuyện gì à?
- Qua nhà mày nha, có chuyện tám xíu.
- Ừ,
...
Cái thằng cà tưng, tự nhiên nghỉ làm một thời gian, quyết chí tự làm riêng và rồi giờ hết vốn lại quay lại đi làm tiếp. Vẫn trong cái giấc mơ ấp ủ của nó rằng sẽ làm được một thứ để đời, dù nghe qua mọi thứ chỉ dừng ở mức ý tưởng.
- Hey, mày làm tạm cho tao cái Mockup đi.
- Xì, cái đó làm được thôi, đợi qua đợt thi cái đã. Mà chủ yếu là mày chứ mấy cái này tao cover được.
- Mà khi nào mày học xong nhỉ?
- Chi vậy? Để xem nào, tao bắt đầu học từ tháng 2 hay tháng 3 gì đó thì phải, theo lịch là tháng 3 năm sau là xong, chuẩn bị làm một bộ portfolio lớn trong 3 tháng sau đó.
- Haizz, lâu vãi. Lẹ lẹ học xong còn làm cho tao mày.
- Haha, có thể lâu hơn nữa á, dạo này có nhiều kế hoạch improvement nữa, không đơn giản vậy đâu. Nhưng cái mày nói thì hiện tại làm được, trên mức bình thường rồi.
- Ừ, nhớ làm á.

...
Hai thằng ngồi ngả người im lặng một lúc,
Gió đêm thổi vi vu, có chút se lạnh...
Chẳng rõ thằng bạn tính toan điều gì, hắn thì đang nghĩ về những gì đang đợi mình phía trước. Hiện tại tuy hãy quá sớm, nhưng đã có vài con đường khá rõ phía trước để lựa chọn. Nói là vậy, nhưng bây giờ không phải là thời điểm để cắm đầu về phía trước, mà phải xây dựng cái nền thật vững để có thể vươn được xa hơn.
...
Gió vẫn thổi, cuộc sống vui vẻ, có chút bựa hằng ngày của hắn chợt trầm xuống, rồi đẩy đưa theo cơn gió đêm đi đâu mất. Hắn hút chút bơ còn lại trong ly sột soạt, xong vỗ vai cậu mập.
- Hoho, cần quái gì phải tính nhiều thế chứ, cứ làm cho đã đời đi...
- Haha, tuần tới về nhà một tuần, rồi tuần kế tiếp đi làm. Làm lập trình embeded cho ô tô có vẻ cũng thú vị lắm.
- Koko, vui là đủ rồi. Mà về nhớ mang cho vài ký mực một nắng nhá.
- Óe, làm gì nhiều thế, hết xiền òi...
- Haha...
...
Quán dần thưa người,
Những cơn gió và tiếng cười của hai cậu nhóc to đầu...
Mùa mưa trên cuộc đời,
Dường như đã bắt đầu nặng hạt,
Cái thuở ngây thơ kéo dài hơi lâu, và một anh chọn sai đường để giờ hì hục chạy việt dã.
- Haizz, trễ rồi, về thôi mày...
- Ừ, nhớ đó nhé.
- Biết rồi mà, tao có bao giờ thất  hứa đâu, có cái sai ngày thôi.
- Haha...
...
Hơi mưa đêm lạnh, chỉ cần một chút Piano cũng khiến cho tâm hồn nhỏ bé chìm sâu vào giấc ngủ vì thấm mệt...


Đứa trẻ lười biếng, cuộn tròn trong chiếc chăn ấm, rồi lặng lẽ thiếp đi...
...


Cảm ơn...

0 nhận xét
...
- Hoho, hoàn thành xong cái task khó ưa rồi.
Cuối cùng thì hắn cũng hoàn thành xong cái task mà trước giờ những người đi trước đều không thành công. Dù chẳng phải là thứ hắn đang quan tâm bây giờ, nhưng ngó cái bản mặt kia khá hớn hở.
Người ta bảo luyện công thứ này, thì đôi lúc thứ khác cũng sẽ improve được một chút. Quả đúng thật, hai thứ chẳng liên quan nhưng vấn đề được giải quyết khá logic. Hệt như chơi thể thao vậy, vấn đề nhiều lúc là ở lối suy luận, chứ không phải là kỹ thuật.
Hình như tình huống này cũng giải thích một phần nào đó cho câu hỏi ngày xưa rằng: "Tại sao thằng Doãn, nó bà tám với bàn chuyện học thấy nó còn thông minh hơn cả mình, khi hiểu rất nhanh vấn đề, nhưng đến lúc học thi thật thì nó lúc nào cũng lẹt đẹt điểm thấp."
- Hô hô, nghe thật phức tạp, kệ đê.
Buổi trưa, giờ nghỉ, vẫn như bình thường hắn sẽ lại chạy lon ton về nhà, trên đường tiện sẽ ghé New Chợ, sẽ dựng xe ở góc bên trái, cái góc anh bảo vệ luôn bảo đỗ xe để tiện quan sát, vì quen quá nên khỏi phải ghi vé xe. Về nhà, bật nhạc, nấu cơm, nằm dài làm mấy việc trời ơi và rồi hò hẹn với cơn mưa quen lúc 2h chiều.
...
- Hey, Anh Lê đâu, đóng tiền tháng sân cầu lông mày. 150k thôi mà khất lần hoài.
- Ơ, ở đâu ra, tuần trước mới kêu đóng có 100k mà.
- Mệt mày quá, hôm nay tăng giá 50k rồi, đại gia nuôi cá cảnh nên giá phải khác chớ, hớ hớ...
- Trời, sinh nhật order nước mọi người còn lại có 100k thôi. Mà tuần trước em đánh có gần 1 tiếng, giờ tính tiếng đi, haha...
- Xề, mơ đi cưng. Thôi đưa đây, đại gia cá Rồng mà toàn cho cá ăn kẹo kéo.
...
Lúc nào cũng vậy, mỗi lần vào công ty là hắn phải qua xả cho thằng đệ một tràng dài, rồi mới về chỗ làm việc. Cuộc sống vẫn vậy, vẫn những ngày cứ đi đi lại lại, học và enjoy cuộc sống theo kiểu hớt hải. Nhưng bây giờ mọi thứ có vẻ chẳng nhàm chán chút nào.

LỚP HỌC GRAPHIC
Ngày cuối cùng được học với cô, thật vui khi việc training không làm ngắt quãng việc học. Tự thấy mình thật may mắn khi được tiếp xúc với một người như vậy, khác xa với một người giáo viên bình thường. Lớp chỉ cỡ gần hai mươi mạng, nhưng thật tốt khi có thể ước lượng mình nằm trong top 2 người nổi trội nhất. Người kia thì mạnh về sử dụng hình ảnh hài hòa còn hắn thì mạnh về Chi tiết và White space. Ngày cuối cùng, session nhận xét các layout chuyên nghiệp, hắn chợt nhận thấy mình nhỏ bé khi lỡ buột miệng giơ tay chỉ ra một lỗi của tạp chí Men's Health sau khi cô đang giới thiệu về độ phức tạp và kỳ công của designer tạp chí này.
- Bạn đúng là Master về khoảng cách, là lần thứ hai tôi là người chuyên kiểm tra lỗi trên tạp chí mà vẫn bỏ sót.
...
Khi nghe lời khen này từ một người khó tính, cái cảm giác nhận được không phải là Vui vì được khen, vui vì bản thân còn phát hiện ra rất nhiều lần mà Art Director mười năm của Harper's Bazaar còn bỏ sót, mà là cảm giác áp lực. Áp lực không phải vì thứ nghe được, vì hắn hiểu độ phức tạp của tạp chí này, trong đầu chợt xuất hiện vô vàn những suy nghĩ:
- Liệu mình có làm được không? Có thể tốt như khi mình nhận xét về một thứ gì đó không?
...
Hắn chợt cảm nhận được cái gì đó đè nặng lên mình, khi chuyện làm một tạp chí thời trang hay một sản phẩm Graphic design, cái khó không phải là việc làm một thứ Dễ Nhìn, Thu Hút, mà là sự sáng tạo sao cho cùng một chủ đề, phải tạo ra được nhiều phương án khác nhau để mỗi lần thiết kế phải tránh sự nhàm chán cho người đọc.
- Qua những sản phẩm của các bạn, tôi thấy ở đây có một số bạn rất có triển vọng, và khả năng của các bạn hiện giờ tuy mới bắt đầu nhưng mạnh hơn rất nhiều so với các khóa trước. Nhưng nếu muốn phát triển hơn, các  bạn nên tìm hiểu nhiều hơn về phong cách nghệ thuật, có như vậy khi sáng tạo mới bớt đi rào cản...
...
Hắn thở dài, tay nắm chặt, khẽ gõ nhẹ lên đùi.
- Hmph, cố lên nào, mày làm được mà.
...
Ngày cuối cùng, tan lớp, muốn đến chỗ cô chào cô lần cuối nhưng đám đông đến copy source layout đông quá, hắn lùi lại, rồi lặng lẽ rời đi:
- Cô à, cô là người thứ hai trong đời đấy, cảm ơn cô nhiều lắm.
- Cảm ơn nhiều lắm...
...
Hắn khoác áo mưa, nhảy lên xe phóng đi.
Ngày cuối, cơn mưa tí tách của mùa hạ, và bóng xe mảnh, chậm chạp với những câu hát vu vơ in trên nền đường quen thuộc...
...

Chuyện vẽ vời lung tung...

1 nhận xét

Ngồi rảnh rảnh lại tập vẽ, nguệch ngoạc mãi mới ra được cái hình có outline tàm tạm này. Tự nghĩ với cái tần suất vẽ một năm được vài lần thế này nên mãi cũng chẳng biết khi nào mới được giống mấy anh chàng ngồi tỉa mấy tuần trời những mái tóc như thật, thế vẩn vơ rồi nhớ đến mấy chuyện từ thời nảo thời nào chẳng rõ.
Hồi nhỏ, một đứa trẻ nhút nhát, bị chị hù miết sợ bị bắt cóc nên chẳng dám đi đâu. Ở nhà chỉ loanh quanh với việc đọc truyện tranh, chơi với quả bưởi nhỏ trên cây rụng xuống rồi tưởng tượng đó là trái bóng. Mỗi lần đá đi đá lại là con chó Mic thấy vậy ùa vào cướp bóng liền, đá đi đá lại thấy hoài ko thắng được nó, thế là cầm quả bưởi chạy lòng vòng quanh sân, thấy vậy đang trên đà thắng thế nên cũng lùa theo sủa inh ỏi phía sau. Được một hồi mệt quá, bị nó bay lên giơ hai chân trước chồm vào người, suýt té.
. . Miết rồi cái động tác ấy quen đi, nên chỉ sợ mỗi lần trời mưa, cắp cái cặp trên lưng đi về, vừa mở cổng là anh chàng ùa chạy từ nhà bay lên "in ngay hai dấu chân lên cái áo sơ mi trắng". Bị chửi, nhưng chắc ảnh khổng hiểu nên cứ ngoe ngẩy đuôi rồi cụp tai xuống làm mặt ngố ngố chẳng hiểu.
- Hì, cũng bao nhiêu năm, rồi tự nhiên chẳng còn nhớ mày có đám lông hoe vàng trên mặt như những chú chó khác cùng loài ko nữa, chỉ nhớ ánh mắt bình thường của mày có gì đó buồn. Mỗi lúc như vậy tao thường vuốt vuốt vào cái cổ, chẳng hiểu có nghĩ tao là nhân viên massage miễn phí không mà thấy nằm xoãi chân ra, đầu ép dẹp xuống đất, mắt ngó nghiêng ngây ngô, cái tai cụp cụp như đang hưởng thụ vậy.
...

Long nhong...

0 nhận xét
...
Chưa có ngày nào hắn lại đi nhiều nơi đến như vậy.
Quả là gặp những con người mới, những điều mới thật thú vị, có quá nhiều thứ để học hỏi từ họ.
Chợt nghĩ vu vơ về những vùng đất mình chưa được đặt chân đến,
...
Hì,
Cuộc sống thật nhiều điều mới lạ,
Chỉ là ta hơi lười biếng tìm hiểu nó thôi. Sắp tới coi sắp xếp lại cái giờ học để còn đu theo con đệ tử đi phượt nữa.
...
- Hớ hơ hơ...
Hắn đưa mặt ngáp ngắn ngáp dài,
- Chà, mới cầm Pen lên một xíu là mắt zíp lại rồi. 
Cuộc sống, có đôi lúc những việc quen thuộc lặp đi lặp lại quá nhiều làm ta quên mất rằng chúng tồn tại và có ý nghĩa.
- Hì, cuộc sống à, mày thật là...
...
Hắn nằm dài, khẽ nhắm mắt.
Cũng chẳng rõ nghĩ điều gì,
Chỉ biết khóe miệng đang cười, hệt như đang có vẻ đang thích thú với điều gì đó...
... 

Những đám mây màu vàng...

0 nhận xét
...
- Hey, sắp mưa to rồi á, lẹ mà về đi.
- Ủa, vậy à. Sao biết lợi hại vậy?
- Thì nhìn trời coi kìa, vàng rực luôn.
- Ủa trời vàng thì sẽ mưa to hả?
- Trời...
...
Hắn vốn vậy, có thể nghe hắn thao thao bất tuyệt những thứ trời ơi, nghe khó hiểu. Nhưng những thứ rất bình thường như vậy hắn lại chẳng hiểu, trả lời rất ngô nghê.
Chủ nhật, một ngày với những suy nghĩ lạ lùng. Chợt thiếp đi, rồi giật mình khi chuông điện thoại vang lên.
- Wey, đi chưa đó.
- Ơ, giờ đi nè.
- Ừ, có gì đến hú tao nhé.
- Biết rồi á.
...
Chiếc xe nghiêng nghiêng, gió ùa vào mặt, mắt hắn lim dim.
- Hì, cũng đã lâu rồi mới chạy qua hầm thủ thiêm thì phải.
- Kitzz...
- Hey, tụi tao đây nè.
...
Chạy theo đuôi chiếc xe đang trở ba người, thằng Thuận lái xe tự nhiên rẽ vào con đường ngập nửa đường toàn nước.
- Óe, sao chọn chỗ nào đi kỳ cục vậy. Há há, thằng Châu co chân lên nhìn như con ếch ấy.
Ngẫm ra mới hiểu nó đi vòng vì tránh công an.
Sài Gòn vẫn vậy, đến mùa mưa, những con đường thấp sẽ bị ngập, và rất khó để số nước đó rút đi khỏi khi hệ thống thoát nước không tốt. Nên mỗi lúc mưa lớn là phải chuẩn bị một cái đầu vững để cầm chắc tay khi chiếc xe máy bỗng dưng bị ép trở thành một chiếc xuồng nhỏ. Cố tính toán một chút tốc độ của mình, để khoảng cách không quá gần với người trước mặt, kẻo họ đột ngột dừng lại, chiếc xe sẽ bị giảm tốc độ đột ngột rồi chết máy. Nói thì là vậy, hên xui phía trước chẳng ai nói trước được, chỉ giảm được phần nào hay phần đó thôi.
- Này, ăn bê hấp nhé.
- Ừ, cũng được.
...
Một năm chẳng biết được mấy lần hội họp, chỉ lúc nào có đứa bạn nào đó ghé Sài Gòn, để bớt xa cách, cả đám mới ngồi quây quần như thế này.
- Hoho, cu Châu mập lên một chút thì phải.
- Haha, ăn nhậu nhiều nên tích thêm chút mỡ so với ngày trước thôi mà.
- Hì, bác H dạo này ổn chứ.
- Wey, N mày gọi món đi, tao biết gì đâu.
- Hả, tao cũng biết gì đâu, haizz, để coi thử.
...
Lại những câu chuyện tám tận đẩu tận đâu, chẳng hiểu, chỉ thấy những vẻ mặt vui vẻ ngày xưa, những nụ cười đã chín chắn hơn so với cái thời ngây thơ vô số tội.
Cơn mưa buổi chiều khiến bầu trời sạch hơn, không còn những đám mây chạy long nhong trên đầu nữa.
- Á, 22:50 rồi, tao phải về thôi.
- Từ từ đã, vội gì thế.
- !@#@#$@@!!#@#... Mọi người ở lại nói chuyện vui vẻ nhé!
... 
Hắn nhảy lên xe, phóng đi. Miệng lẩm nhẩm.
- Thật kỳ lạ, cuộc đời thật kỳ cục...
Gió mạnh khiến áo hắn bay ngược về phía sau phần phật.
- Vài ngày nữa là gần năm tháng...
- Cũng một ngày thằng Thuận vào Sài Gòn, báo rằng sẽ ở đây luôn, cả nhóm hội họp và rồi chuyện đó... Sau năm tháng, cũng lại cái cảnh này... cũng vẫn trễ giờ, hầm Thủ Thiêm đã đóng cửa, hắn sẽ lại lao như bay, vòng qua khu Nguyễn Hữu Cảnh, qua cái ngã rẽ vào chung cư Phạm Viết Chánh, và rồi...
...
Hắn chợt dừng xe lại, vội kéo cái dây kéo lên cho cổ bớt lạnh.

Chiếc xe lướt nhanh trên con đường vắng.
Gió rít bên tai, ùa vào mắt cay xè...
...
Sài Gòn buổi đêm,
Đám đèn đường rực rỡ trong bộ cánh màu đen xạm...


...


Đom đóm...

0 nhận xét
...
Sau những ngày mưa,
Mọi thứ có vẻ đã trở lại như cũ, những ngày mùa hạ đầy nắng.
Tất cả cứ lặp đi lặp lại, tưởng như chẳng có gì thay đổi, nhưng có vẻ đã improve thêm một bậc nhỏ nữa. Quả thật, đúng là việc quan sát, trải nghiệm và ép mình phải thay đổi khiến mọi thứ dần hoàn thiện hơn.
Tháng tám,
Công việc bận rộn, đủ để hiểu được việc "nếu bạn dừng lại nghỉ mệt ở đâu đó quá lâu, cái mà bạn nhận được ở phía trước sẽ rất nặng nề". Bỗng chợt thấy mình nhỏ bé, chợt thấy yêu những khoảnh khắc giản dị, nhỏ nhắn. Chậm dần, chậm dần, chợt thấy người người, đang lạc trong cái vòng luẩn quẩn, cố đi tìm cái gì đó, cố gắng, cố gắng... dù có thể họ chẳng biết hình dáng chúng như thế nào.
Ngẩng mặt lên ngó bầu trời đêm,
- Hì, đã lâu lắm rồi mới làm cái động tác này nhỉ.
...
Những ngôi sao, như những cô đom đóm nhỏ, lười biếng nằm ngủ khì quên mất phải tắt cái ánh sáng dưới bụng đi.
Hắn mỉm cười,
Những cơn gió đêm phảng phất,
Chợt như muốn quên đi tất cả những  bộn bề suy nghĩ, 
Thả cánh bay đến những vùng đất mới,
Nằm dài lười biếng trên một bãi cỏ xanh mướt,
Và lặng nhìn nắng đậu trên...
... mi mắt...
...

Tháng tám, mưa tinh nghịch...

0 nhận xét
...
Sài Gòn,
Những buổi chiều, mây tản bộ trên đầu, rồi thỉnh thoảng xả xuống chút nước làm dịu bớt cái nóng của mùa hè, báo hiệu một mùa mưa ngày một rõ rệt hơn.
Sài gòn, 
Trên con đường về nhà, vừa mặc áo mưa đi một chút trời đã nắng, ngẩng mặt lên trời thấy mấy đám mây đang cười khúc khích.
- Xề, chơi chiêu này hoài à. Xíu nữa đi một lúc là mưa nữa chứ gì, không có cởi áo mưa ra đâu mà cười. Lúc nãy tao còn bị gãy mất cây vợt yêu thích, hay dùng nhất nữa.
...
Hắn khẽ ngấc đầu lên, mây dường như không di chuyển nữa,
- Hì, chắc mày một mình trên đó hẳn buồn lắm phải không.
Hắn nghĩ mông lung một chút rồi khẽ mỉm cười.
Nắng vàng chiếu qua lớp không khí ẩm mới đang bốc hơi bay lên trông thật đẹp. Chiếc áo mưa bị gió thổi như đang múa, thỉnh thoảng ùa lên khiến hắn bối rối túm lại kẻo nó bị bay ngược lên trên.
Hắn chợt cười khì.
- Hi, thì ra giờ mới hiểu tại sao mấy cô mặc váy hay sợ mấy cơn gió xoáy nhẹ mỗi khi đi trên cầu tản bộ.
...
Thứ bảy, một ngày cuối tuần thật lạ. 
Thứ bảy, một ngày mưa như đứa trẻ, muốn đùa nghịch cùng hắn.
Một cơn mưa phùn, tháng tám...
...

Hoa bất tử...

0 nhận xét


...
- Hey, làm xong task của thầy Alves chưa.
- Hoho, chưa làm gì hết ráo.
- Còn bài Layout?
- Chưa đụng tới luôn, tuần trước được nghỉ mà, hehe...
- Đừng có mà xạo, lần nào bài của ông cũng được giáo viên nói rất lâu, bài tui thì thoáng cái là thôi. Mà trước kia ông có học thiết kế hả?
- Bó tay, học gì cha nội, làm lung tung thôi mà, lỗi cũng quá trời. Mà dạo này từ nhiên lười quá ông à.
- Sao thế...
...
- Hi, không có gì đâu.
Hắn cười mỉm, vỗ vai một cái rồi cười khì.
- Này, nói thật nhé, nếu ông muốn chuyển nghề sang design thì ông nên serious hơn, đừng có như tui. Tui học cho biết thôi, không có xác định rõ như ông. Chuyện của ông đã vậy rồi, cũng có mục tiêu rồi, nên gắng hơn, và quan sát nhiều hơn là tăng level lên thôi mà.
- Uh, mà chán quá, chẳng hiểu sao nhìn bài của tui nó sao sao á.
- Haha, chắc ông không để ý, chứ cái bài Layout đầu tiên ông làm với cái bài Layout bây giờ đã khác biệt rất rất nhiều rồi, ông không thấy sao. Mà nói thật nhé, hồi đó thấy cái layout đầu tiên của ông, tui hoảng hồn luôn. Haha...
- Ừ, đợt đó làm cái về du lịch thì phải.
- Hi, nói chung đừng có nghĩ quá nhiều, từ từ rồi cũng sẽ tiến bộ thôi. Ráng lên, quan sát nhiều vào, chứ không phải cứ để hai chữ "CỐ GẮNG" trước mặt mà chạy về phía trước. Tui cũng sẽ cố gắng, hi.
- Từ từ thôi ba, đã lệch quá trời rồi còn chạy nữa ai theo kịp.
- Làm gì đến mức đó cha nội, mỗi người mỗi điểm mạnh, kêu tui đi vẽ truyện tranh tui vẽ sao lại ông.
- Haha...
...
Những câu chuyện phiếm trước giờ vẫn vậy,
Một người bạn thật đặc biệt, một người dám tâm sự về những câu chuyện của mình ra với hắn, một người bạn xa lạ mới quen chỉ trong một thời gian ngắn. Chia sẻ cả những thứ mà không phải ai cũng dám bộc bạch.
Chợt thấy cái cuộc sống này có những điều rất trái ngược. Con người thì luôn trông có vẻ phức tạp, nhưng đôi lúc lại rất đơn giản. Cũng có cả thứ ngược lại, trông đơn giản, nhưng lại rất phức tạp, hệt như tự nhiên xuất hiện trước mặt mình một người hoàn hảo vậy. Trong đầu sẽ có muôn vàn ý nghĩ tiêu cực như, mọi thứ là thật hay đóng kịch thế... Ôi thôi khỏi nghĩ vì sẽ nhức đầu lắm, cuộc sống biến đổi con người, vì vậy ai cũng sẽ có cuộc sống riêng và khác biệt so với người khác, chẳng nên bàn luận làm gì.
...
- Mà sắp tới đi Đồng Tháp nè.
- Hô hô, ghê ta.
- Tiện đi thăm bà con nữa.
- He he, chứ không phải gặp bé gì đó mới quen ở Đồng Tháp hôm trước khoe hả.
- Có đâu ba, làm gì mà vèo cái một như thế chứ.
- Chắc không đó.
- Tùm lum quá đi ông ơi, thế ông sao?
- Sao là sao giề?
- Quen đại em nào đê.
- Huh?
- Làm bộ ngây ngô nữa.
- Ah, sau chuyện đó chả muốn nghĩ gì nữa cả, tự nhiên thấy sợ điều đó lặp lại lần nữa. Hì...
- Chơi chơi thôi mà.
- Hi, đang thấy mình tệ nhiều thứ và còn cần phải improve nhiều, nên cứ từ từ vậy. Tình cảm mà, đâu phải cứ muốn đến là ùa đến đâu.
- Ừ, tui cũng vậy.
...
Hắn dắt xe ra, nước sau cơn mưa còn đọng lại từng vũng nước nhỏ trên sân trường.
Xe lướt đi trong đêm, cơn gió sau mưa lạnh, mắt hắn nheo mắt lại.
Trở về nhà, bữa ăn thứ tư, chiến hết số thức ăn tự nấu còn lại, nhảy lên ghế ngồi ngả người nằm dài lười biếng.
- Cha chả, một ngày dài thiệt dài mà.
Tiếng nhạc du dương,
Đôi mắt đang lim dim chợt chăm chú nhìn vào cái hộp nhỏ phía dưới màn hình máy tính,
...
Hì, sau bao lần chuyển nhà, mày vẫn ở đó...
... cũng lâu lắm rồi nhỉ, Hoa Bất Tử... 
...

Ngày lười biếng...

0 nhận xét
...
Ngày chủ nhật,
Tự cho phép mình được lười biếng, nằm dài lăn hết bên này sang bên kia chỉ để đọc truyện tranh và truyện chữ. Bỏ sau lưng bao nhiêu thứ đang chất đống cao dần sau lưng.
- Wey, ông làm xong layout chưa.
- Nè, làm xong cái Customer Network Information, thứ 6 nộp cho tôi nhé.
- Ê, tui sắp đi rồi, ông làm dùm cái thiệp giáng sinh dùm tui với. 
...
Ngay cả thâm tâm cũng đang nhắc nhở,
- Hey, dậy, dậy luyện công kìa, còn bao nhiêu thứ phải học nữa.
...
- Hì, kệ đi.
Hắn cười khì, lăn một vòng rồi với lấy cái điều khiển, đẩy thêm chút volume, tựa vào con bọt biển nằm dài lười biếng.
- Chà, cũng lâu rồi mới coi lại Maruko-chan, đúng là cái tuổi trẻ con, quậy và nghĩ ra đủ trò để có thể được bố mẹ đồng ý.
- Lộp bộp, lộp bộp...
Có vẻ như mưa lại đến nữa thì phải, ngày xưa ở phòng cũ mỗi lần mưa xuống sẽ rất ồn, kiểu gì cũng phải đẩy volume lên thêm nhiều nấc. Ở đây thì khác hẳn, khá yên tĩnh, đâu đó thỉnh thoảng lạc vài âm thanh rì rào bên kia khung cửa kính.
Tiếng nhạc hòa vào tiếng mưa,
Chợt thiếp đi, chìm vào giấc mơ lạ...
Tỉnh dậy, hắn khẽ cười, vỗ vỗ mấy cái vào hông.
- Chà, ba tiếng lận. Thôi nào, uống cái gì đó rồi tiếp tục nào.
...
Mưa vẫn rơi,
Những tiếng cười đùa,
Một ly nước chanh, một ánh mắt nhìn về phía xa...
Những vũng nước đọng lại trên nền đất...
Mưa giọt xuống,
Kêu tí tách...
...

Phía trước là bầu trời...

0 nhận xét
.

Hình được chụp trong một ngày chủ nhật
Sài Gòn đầy nắng và được recomposed.

...
Tháng bảy,
Đã có nhiều thử thách mới,
Đầu tháng công việc của project 4G, cộng thêm việc học năm buổi một tuần và tự nấu ăn khiến hắn chuếnh choáng giữa việc sắp xếp chúng gọn lại và nghỉ ngơi. Giữa tháng, dường như sự nặng nề đã tăng gấp bội sau lời chúc của Yashpal: "Welcome to Professional Services Project".
- "Bạn phải hoàn thành sớm việc training cho project này.", "Mọi người phải hoàn thành hết bài tập về nhà.", "Sao hôm nay không nấu cơm thế.", "Sao dạo này cuối tuần cậu không ghé nhà chơi.", "Bài tập ông làm xong chưa?", "Dáng lên, có thể phải nghỉ học nhưng chắc em sắp xếp được mà phải không?", "Hình chụp đâu rồi, share đi :D?" ...
...
Lần đầu tiên hắn phải gạt đi thứ hắn thích xuống một vị trí thấp hơn rất nhiều, để nhường cho project mới. Chợt thấy thời gian như một thứ xa xỉ. Dắt xe ra ngoài, lẩm nhẩm mấy thuật ngữ trong hệ thống mới, chợt thấy dạo này hắn rất chăm chỉ.
Gió bên ngoài thổi vào ùa vào mặt mát rượi, hắn dim dim đôi mắt díu lại vì buồn ngủ. Chút thời gian buổi trưa được nghỉ, việc đi chợ nấu cơm cũng chiếm gần hết.
- Phực.
Hắn nhăn mặt lại, ngó xuống chân. Máu bắt đầu ứa ra.
- Hì, lại nữa à...
Hắn khẽ mỉm cười, mở cửa dắt xe ra, ghé qua một tiệm thuốc nhỏ. Cô bán hàng nhìn thấy có vẻ ái ngại, sau đó mới giật mình vội lấy ghế cho hắn ngồi rồi dùng gạc quấn lại.
Hắn chăm chú nhìn vào đôi tay đang cẩn thận đi từng đường băng gạc khéo léo, như cẩn thận sợ người đối diện bị đau.

Hắn nhoẻn miệng cười, cái cảm giác đau dường như cũng đang bớt dần.
- Hì, thiệt tình, chắc là lâu rồi không còn cái cảm giác được người khác tỉ mỉ vì mình, nên giờ vết thương cũng chẳng buồn nhảy múa nữa.
Hắn cúi xuống nhìn, vết băng thật tròn trịa.
Một lời cảm ơn,
Cơn gió ven dường như cũng đang hát.
Hắn ngước mặt, ngó lên phía trên cao kia.
- Hey, tụi bây có đi đâu thì đi, đừng đứng đợi rồi đến lúc tao đi học lại xúm lại một cục đen thui trên đầu nhé. Hôm qua đã vậy, nay chân đau rồi, vết thương hở nên mưa sẽ đau lắm đấy.
...
Nói là vậy, khi hắn bước ra khỏi thang máy, thì cơn mưa tinh nghịch kia cũng bắt đầu chớm những hạt li ti trên nền đất.
- Haizz, đùa dai quá đi à.
Những hạt mưa phùn nghiêng nghiêng chạm vào má...
...
Thật lạ, một lúc sau nó vẫn chỉ là những hạt nhỏ và mảnh...
- Hì, cảm ơn mày nhé...
Hắn mỉm cười, ngả nghiêng hát vu vơ trên con đường để đến lớp học mà hắn thích nhất, cái lớp học có cô giáo khó chịu nhất, nhưng cũng là người giúp hắn hiểu được nhiều thứ mà trước giờ khi hắn hỏi chưa ai trả lời được thỏa đáng.
Người ta bảo: "Đau đớn, khó khăn sẽ giúp bạn trưởng thành chứ không phải thành công."
Thật đúng, với ai đó có thể cô là người khắt khe, khó chịu, nhưng sau những áp lực đó hắn cảm thấy mình đã bước được những bước rất dài, khác hẳn với những ngày quẩn quanh với những thứ tẻ nhạt, né tránh trong cái góc bình yên và đứng yên nhìn mọi người tiến bộ. Có lẽ điều đáng tiếng nhất, đó là có thể hắn sẽ phải ngưng học, để đi training ở một nơi khác, và tiếp đó là đến một nơi khác nữa trong nhiều tháng.
- Haizz, chẳng biết khi đó cô có lại đứng lớp ko nữa vì rất lâu cô mới đứng lớp một lần.
- Hì, thôi kệ đi, giờ vẫn chưa phải đi mà, cứ cố gắng được bao nhiêu tốt bấy nhiêu vậy.
Hắn chợt phì cười, khi nhớ tới câu cái biệt danh cô đặt cho hắn trên lớp.
- Chà, nhưng coi vậy mà mình còn có quá nhiều điểm yếu,
- Hmph, yếu thì fix thôi. Cố lên nàooooooooooooooo... 
... 

Chiếc xe nhẹ lướt trên con đường đêm,
Gió dường như cũng đang nhảy nhót bên tai...
Hắn zít mắt cười tự hỏi,
- Những cảm giác này là sao nhỉ, hệt như một cậu bé đang thích thú với những món đồ vật lạ lùng trước mắt vậy.
...


Những cô nàng quậy phá...

0 nhận xét



...
Nghiêng nghiêng...
Những cơn gió lướt qua ánh mắt đang lim dim,
Một bài hát quen thuộc, nhịp đều phía sau cái khẩu trang màu xanh lam thẫm.
- Ring ring ring <nocturne>...
- Aloha...
- Sắp đến chưa để biết đường nấu cơm cho nóng.
- Dạ, 15 phút nữa là đến, em đang ở đường NVQ.
Trời bắt đầu sạm màu, ánh đèn hai bên đường bắt đầu bật lên nhiều hơn...
...
- Ketstttt...
- Ta ddaaaa...
- Ủa, sao giữa tuần mà cậu lại về, không đi làm à?
- Hi, vì tụi bây hết đó. Mà mẹ Bình đi đâu rồi?
- Chị đây, mà sao giữa tuần lại về.
- Thì chỉ có ngày này không đi học nên tranh thủ đưa vé máy bay cho mọi người này.
Hắn lục trong túi ra cả sấp giấy tờ được in ra ngày hôm trước.
- Uh, mà sao quá trời giấy vậy, thế vé đâu.
- Chà, Jeststar nó ẹ nên phải cẩn thận vậy á chị, một nùi thủ tục, cứ như lần trước Vietnamairlines nhắn cho mọi người cái mã số được rồi.
...
- Cha chả, anh H đang nấu ăn à.
- Ừ, đợi xíu hầm cái này thêm lúc nữa là ăn được rồi.
- Dạ,
Hắn khé liếc xuống nhà, chị đang nói cười rất tươi.
Hì, tuy cuộc sống đôi lúc có vẻ không hạnh phúc vì người chồng chẳng mấy khi được mọi người quý mến, lúc khô khan, lúc bình lặng rồi đôi lúc lại quậy tưng lên cãi cọ. Nhưng trong cái gia đình này mấy việc nhỏ to trong nhà ảnh đều có mặt, thôi thì cuộc sống, cũng cảm ơn vì những lúc bình thường cũng biết lo toan nhiều thứ, chỉ là chợt thấy những lúc vui vẻ như vậy thật đáng để trân trọng.
...
- Koko, mời mọi người ăn cơm.
- Hey, tối nay cậu ngủ ở đâu.
Con bé ghé vào tai hỏi nhỏ.
- Ơ, ở đâu chẳng được.
- Tối nay cháu ngủ ở phòng chị Linh đó.
- Ừ ừ, thôi ăn lẹ đi cô hai.
Ăn xong được một lúc, đã thấy mấy đứa nhảy tót lên xe máy.
- Cậu ơi, dạy cháu đi xe đi.
- Wey, không tập tiếc gì hết nhé.
Bà mẹ trong nhà lo lắng gọi với ra.
- Koko, mẹ mầy vẫn còn hoảng hốt sau cái vụ tập xe đâm bờ tường cơ à.
- Thôi thôi, còn nhỏ đi cái gì.
- Haha...
Hắn quay lại ngó ba đứa nhỏ đang nhìn thẳng vào hắn với cái ánh mắt cầu xin,
- Thấy chưa, bố Thanh không cho đi kìa.
- Đi đi mà cậu,
- Xề,
Con bé nhảy lên phía sau ngồi,
- Haizz, thôi lên phía trước ngồi, cậu ngồi sau lái luôn cho mày có cảm giác ngồi phía trước lái nó thế nào nhé.
- Yeah...
...
- Brmhb...
- Trời ơi, ghê quá đi i iiii...
- Đó thấy chưa, đi xe nó vậy đó.
Đi đến hết đoạn hắn gõ đầu con bé, nhỏ giọng.
- Thế giờ có muốn đi thật không?
- Đi, đi chứ!
- Hô hô, vậy để đẩy lên số bốn đi cho dễ nhé, như xe đạp điện tụi mày hay đi thôi.
Bạch bạch bạch...
...
- Yahhhhh, mình đang lái xe máy, yahhhhh... bố ơi con đang đi xe máy này...
- Hahaha...
- Wey wey, phanh lại, phanh lại...
- Dạ, từ từ con phanh...
- Kitsttt...
- Hên thiệt, cái phanh trước xe của cậu nó mềm như phanh sau nên cũng đỡ. Vậy đó, lái xe là thế đó cũng như xe đạp điện thôi mà, thế có thích không?
- Thíchhhhh!!!
- Nản, mà thế là biết đi xe máy hơn mẹ mày rồi nhé, hô hô.
- Yeah...
...
Trời về đêm, những cơn gió lang thang dường như cũng nhiều thêm.
Sài Gòn vẫn vậy, ban ngày thì vẫn hệt như cái tính của người trẻ tuổi, nóng nảy vội vã, khi càng thêm tuổi và trưởng thành lên một chút, lại trầm và dịu nhẹ như những buổi đêm dịu mát.
Quậy cho đã, rồi cũng đến lúc ngủ.
- Hoho, hôm nay tụi cháu sẽ ngủ hết ở phòng phía trong.
- Ừ, phòng đó mát đấy, mấy chị em mình ngủ ở dưới.
- Hey, cậu ngủ với con.
- Thế cả đám mày ngủ, bốn đứa, rồi còn chỗ đâu ngủ nữa.
- Kệ, cháu không biết.
- Haizz...
- Chà mấy cái đứa này, uh, mà phòng đó giường cũng rộng, ngủ nằm theo chiều ngang cũng được.
Hắn đưa mắt ngó bà chị đang tỏ vẻ chán nản rồi quay qua đám nhỏ.
- Wey, ngủ cấm gác nhá.
- Haha, không gác, không gác...
- Xế, để coi thật không...
...
Mọi thứ không như dự định, cả đám phải sử dụng phòng khác, vì phòng kia đã có người chiếm.
Hắn ngả xuống giường, cái cảm giác sau một ngày mệt mỏi được ngả lưng thật là thích.
- Bịch, bịch, bịch...
- Trời, làm gì mà nhảy uỳnh uỵch thế.
- Con nằm ngoài.
- Vậy cháu nằm đây.
- Trời ở đây ít quạt nóng lắm, không chịu.
-  Trời ơi, nằm đại đi mà, cậu nằm đây được chưa.
- ...
Cũng phải một lúc sau mới thấy cái đám ồn ào ổn định được chỗ.
Năm người trên một cái giường, cả đám nhỏ lại nằm dài cười khúc khích.
...
- Wey, đã bảo cấm gác mà.
- Haha, kệ...
- Uầy, chân đứa nào bự vậy.
- Con đó, hahaha...
- Mọa, mới lớp 6 mà thế đó, 50 ký đè ngột thở á.
- Haha, có cái chân thôi mà.
- Koko, để xem tuyệt chiêu của ta đây.
Hắn lấy tay rón rén, bước đều lên lòng bàn chân, thỉnh thoảng gãi nhẹ.
- Ải ải, không chơi, không chơi...
- Hố hố, thế chừa tội gác chân chưa?
- Cứ gác.
- Xề, cho mày biết tay nè.
...
Cả đám cứ rúc ríc, khúc khích như đám gà con chẳng chịu yên lặng một chút.
- Wey, hơn 12h đêm rồi kìa, ngủ lẹ mấy má hai ơi.
...
Nói là vậy, vẫn thỉnh thoảng đâu đó tiếng cười khúc khích...
Hắn mở mắt nhìn những tia sáng yếu ớt bên ngoài lạc vào căn phòng qua khung cửa sổ.
Căn phòng này thật lạ...
Một ngày mới đã đến từ lúc nào đó chẳng biết, 
Một màu mờ nhạt, và rồi dần sẽ hửng lên thành bình minh ấm áp...
...