Bồng Bột...

0 nhận xét
 
 




...
- Há há, có còn con nít nữa đâu mà chơi trò đấy!
Lão chủ quán cơm thả miệng cười hấn giọng...
- Kệ tao...
Chủ tiệm quán internet đáp lại rồi lại hí húi với cái ván trượt...
- Oạch...
- Há há, tao đã bảo rồi mà không nghe. Đáng đời...!
Cái giọng sang sảng có pha chút khoái chí phát ra nghe như kiểu hai đứa trẻ đang chê trách nhau chứ chẳng phải của hai người đứng tuổi...
Hắn đang ngồi cạp cạp nốt miếng thịt cuối cùng, cũng vội đưa mắt ngó theo cái hướng phát ra những âm thanh ồn ào ấy...
Chợt mắt dzít lại, hắn cười...
- Đúng là y như hai đứa con nít!
Nhưng nghĩ cũng phải, cái việc quản lý quán internet thì có việc gì đâu mà làm. 
Chẳng lẽ lại suốt ngày ngồi ôm cái máy tính để thở dài từng nỗi niềm vào những mảnh tin vụn vặn nhan nhản chẳng bao giờ đọc hết...
Thôi cứ thả một chút trẻ con cho cuộc sống nó thêm chút gam mầu nóng...
...
- Há há! Què chân rồi nhá!
Lão chủ quán cơm lại cười ngước mắt, ngó tưởng như mặt lão phải chạm tới tận nóc nhà, mặc cho chủ tiệm net đang ngồi xuýt xoa với cái đầu gối bị trầy, ngó đỏ ửng... 
...
Ồh, lúc nãy sôi động là vầy...
Vậy mà giờ đây...
Đôi mắt ấy lại đầy vẻ ưu tư, hoài niệm... 
Có lẽ là về cái phút bồng bột thời trai trẻ...
Ừm, cuộc sống như một đứa trẻ thích đùa nghịch và có đôi lúc nó vô tình làm tổn thương mà chẳng hề hay biết hay cảm nhận được...
...
Trở về nhà...
Chợt ngó cái dòng chữ nguệch ngoạc "Sp jà! >:)". lại thấy nhớ mấy đứa nhóc...
Lâu quá rồi không gặp tụi nó, hai tên đệ tử tiểu quỷ!
Giờ không biết chúng đang làm gì nhỉ?
Con bé Waithu sau đợt oánh nhau với sp bị đại bại, dạo này lại chợt hiền lành đến mức thấy bất an, chả biết nguyên nhân nào đã đưa đẩy nó về con đường chính đạo như vậy nữa, chợt có chút hoang mang...
Đầu đất thì chắc đang ở trên một đỉnh núi nào đó, đập đập vào ngực sau đó hú lên như tụi khỉ vẫn thường làm để đánh dấu lãnh thổ...
- Hố hố... Tối ngày không thích ở nhà, mà cứ có cơ hội là toàn bay lên núi đồi tận tít đâu đâu. Nghĩ ngợi là vậy, nhưng cuộc sống như vậy mới đúng chất của đám thanh niên thích khám phá và thỉnh thoảng giải thoát khỏi cái khô cứng của cuộc sống thực tại. Và hóa ra, chính hắn mới là đứa tâm hồn già cả nhất. 
...
- Eo, thôi ta cũng đi lượn đây...
- Ơ, mà đi đâu...
- Ờ thì... 
...

Hoa cúc dại...

0 nhận xét
...
Hơ.ơ..ơ...ơ...
Hắn vươn vai ngáp vài dòng luyến tiếc.
Cái giờ ngủ được khoanh tròn trên đồng hồ đã qua từ rất lâu, một đêm thật lạ...
Chẳng biết hắn đang làm gì nữa...
Con số 3 giờ sáng lâu không gặp, giờ nằm tròn xoe một góc...
...
Đêm se lạnh...
Cái hơi lạnh từ những cơn mưa ngày cận đông, rả rích...
Lẫn thêm chút gì đó...
Cái chút hương vị mầu trầm của bản barcarolle, Daisy, một chút khoảnh khắc mầu cũ... mầu cam sạm và xanh nhợt nhạt...
...
Flowers...
...
The one who sends me flowers everyday at 4:15...
I looked up the meaning of daisy...
Hidden love...
...
I'm sorry...
At first...
I just wanted to help that lovely young woman...
I built a bridge, then you gave me a painting...
And I started sending daises...
But the bridge I built becomes a bridge between you and him...
...
A lot of times I have watched and never feel like leaving it like things being easy come, easy go...
The colors, frames,...
Forever...
And ever...
...

Chợt nhớ mùa đông...

0 nhận xét


...
Những ngày mưa lại quay trở về nơi đây, về Sài Gòn...
Về cái nơi dường như chỉ có hai dòng cảm xúc...
Mưa và nắng...
...
Mưa đến trong đêm thật đột ngột...
Ồn ào gõ cửa từng dòng cô quạnh...
Và để rồi... sáng mai kia bầu trời buồn bã, phảng phất chút hương đông mầu xám nhạt.
Gió cũng chẳng buồn thổi...
Hắn cũng rảo bước quay đi...
...
Cái chút quyến luyến của mùa đông thật lạ, chẳng phải là phút chia ly mãi mãi nhưng cái vị xám trầm phía trên kia khiến cho điều gì đó chợt cảm thấy man mác...
Quãng đường trở về dài lê thê theo từng mảnh nhạc mầu tím...
Và cuộc sống thì đóng khung thành những ô cửa, vội vã đi qua chẳng kịp chớp mắt...
Đôi lúc chợt cảm thấy những thứ tưởng chừng như bình dị kia...
Lại cảm thấy thật lạ...
...
Mùa đông khắc khoải...
Cái mùa đông xa cách...
Có lẽ sẽ chẳng bao giờ gặp lại...
Vì giữa hạ và đông luôn là mùa thu vàng mầu khát...
Nó sẽ chẳng bao giờ muốn trở về cái nơi quá gần xích đạo này...
Cái nơi cuộc sống tưởng chừng như...
Chỉ là từng giây phút mặt trời vội vã... 
Những lúc những cơn mưa khô gầy bỗng chợt ủy mị...
...
Miss you...
Ngó...
Ngơ ngác...
...













 



Giấc mơ mùa thu...

0 nhận xét
...
Mộng mị...
Một cơn mơ phủ đầy mầu ký ức...
Một giấc mơ trải dài sắc thu muộn...
Có lẽ đó là vì lần gặp lại ấy...
Một ngày hắn cười nói thật nhiều...
Một ngày thật lạ...
...
Những ngày cuối tháng 10...
Những ngày rảnh rỗi...
Higa nhắn tin trách hắn rằng lâu rồi sao không thấy mặt mũi đâu cả.
Ừ, lâu quá rồi...
...
Saturday October 30th, 2011
...
Buổi sáng bắt đầu với chút mơ màng dịu nhẹ...
Dạo này thằng nhóc không còn ở đây nữa, cái xóm nhỏ này cũng yên tĩnh lạ thường...
Nhưng cái điều nhỏ nhoi ấy lại đủ khiến cho bất cứ tâm hồn mỏng manh nào cũng phải cố mà ủy mị...

- Trễ giờ học rồi, thế là khỏi ăn sáng nhé! 
- Ếh, còn sót lại cái bánh mì...
- Cạp cạp...
...
Một ngày khởi đầu, và chợt nhận ra hắn giống nhân vật Nobita hơn là những biệt danh mà hắn vẫn thường được gọi...
...
Tan học, bay qua phòng Tah và Higa để chuẩn bị party sau những ngày dài không gặp...
Mưa xuống, cho thêm chút lãng mạn rớt bên cạnh cửa...
Cái khung cảnh ấm cúm lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười, giờ chỉ còn lại ba tên ngố ngồi đàm đạo về ký ức và cả cái tương lai mờ mịt...
- Thôi, karaoke đi tụi mày!
- Ơ, tao thì sao cũng được, chỉ sợ Tah nó hông thích thôi...
Hắn khẽ liếc qua khích tướng cái ánh mắt của Tah...
- Gì mà không thích, đi mày...
- Fufufu...
...
Higa khởi đầu với khúc nhạc tiền chiến nghe kinh dị...
- Hey, mới mấy năm mà mày già vậy rầu àh, đổi đê mầy!
- Keke, bài tủ của tao đó. Kiếm 100 điểm gây áp lực tụi mày chơi...
- Ơ, cái thằng này...
Ừ, cái tính nó vẫn vậy, có một chút hơi "nổ" và cả hơi ngố nữa nhưng lại rất lém lỉnh nếu để ý kỹ...
- 96 điểm, mày!
- Hố hố, để tao hạ gục nó...
Tah rựt lấy cái micro với vẻ tự tin...
- Ẹ, một tên chọn tiền chiến một tên lại chọn nhạc tây nguyên, tụi bây hay quá ha...
- Óe, 100 điểm!!! Thời thế loạn hết rồi tụi mầy ơi...
Hắn chợn tròn mắt vì không biết rằng Tah dạo này cũng luyện công môn "hát dạo" này dữ lắm.
...
Cái góc nhỏ...
Cái căn phòng nhỏ...
Ba tên ngố và nụ cười thật lớn...
...
Cái ngày đó thật lạ...
Thật xa lạ với cuộc sống đang diễn ra này...
Cả giấc mơ trải đầy sắc thu kia cũng vậy...
Cái giấc mơ kỳ lạ...
Phủ đầy sắc cam đỏ bởi những cây phong...
Có vẻ như đó là những ngày cuối thu...
Những ngày cuối thu...
Lác đác những chiếc lá phong...
Vương vãi trên...
Những mảnh đường ký ức...
...