Mưa bụi...



 
...
- Trời, tuần trước thì kiếp đỏ đen, tuần này thì quất luôn tông xẹc tông, phía trên xanh vàng, ở dưới giày cũng xanh vàng luôn, style đen thui đâu rồi, haha.
- Há há, sợ chưa...
...
Cái tuần bình yên nhất ở công ty, báo hiệu cho một tuần sắp tới với lịch training dày đặc của Yashpal. Lâu lâu hắn lại mới gọi điện về nhà, ngày trước mỗi lần nhớ đến việc mọi, là kiểu gì cũng trúng vào khoảng thời gian ông bà đang ngủ, sợ bắt máy rồi lại mất giấc ngủ biết vậy nên thế cứ khất lần rồi quên hoài. Cũng chẳng có gì, ngồi tám chuyện lung tung, kể những chuyện xưa, chuyện tào lao nhưng lần nào cũng cười toét miệng. Quả thật gia đình là cái thứ có thể nói mọi thứ, mà không phải ai mình cũng dám chia sẻ.
- À, dạo này Linh Chi nó bắt đầu lên đây học, có vẻ chăm chỉ hơn một chút. Mà lại đòi cậu mua điện thoại cho nữa kìa.
- Xề, lo học đi không lo, toàn lo làm cái gì không. Năm nay thi đại học rồi, chả biết nó thế nào nữa.
- Ừ, sao tụi mày học nhẹ nhàng thế, mà đám trẻ sau chán quá.
- Haha, bà Bình bả bao bọc quá, nên khả năng cảm nhận yếu đó mà. Học hay làm cái gì thỉnh thoảng cũng phải có áp lực nó mới lên được, nhiều khi bình thản quá chẳng có mấy động lực. Giống như con nè, ngày xưa đặt mục tiêu ngắn hạn với dài hạn dữ lắm đó chứ. Ví dụ như, thời gian nghỉ hè luôn tự nhắc mình bảo: "Hey, mày phải xử lý hết đống sách này để vào năm học còn thỏa sức đọc truyện tranh, với quậy phá chứ." đại khái vậy là có hứng học liền, haha...
- Ừ, hồi đó anh Thanh lên đứng ngó cái tướng con vừa nằm dài vừa học, rồi xong lắc đầu ngán ngẩm rằng chắc chẳng đi đến đâu đâu. Bố mẹ áp lực lắm chứ, ấy vậy mà mấy đứa tụi mày đậu hết.
- Hoho, đó là chưa xài hết công lực đâu đấy nhé.
- Haha, cái thằng này lớn rồi mà vẫn vậy...
...
Hắn lại được phen ba hoa chích chòe.
Bỗng nhiên chợt nhớ lại hình ảnh lúc tình cờ lại gặp thầy Alves, thầy thấy hắn nên cười toét miệng giơ tay làm biểu tượng ok, hắn buột miệng "Hi, Sir" rõ to, sau đó ngó nghiêng xung quanh coi mình có lỡ bật volumn cao quá không. Nghĩ cũng mắc cười, thế giới này thật hẹp, đi đâu cũng gặp người quen. Và cũng không nghĩ rằng thầy còn nhớ mình như vậy.
...
Hắn nhảy lên xe,
Con đường về nhà cuối tuần vắng vẻ hơn, cái khí trời mát mẻ, dịu dàng nhờ những đám mây đang chạy nhảy tung tăng trên đầu che bớt đi cái nắng.
Hắn ghé vào tiệm bán đồ quen thuộc trong một cái hẻm nhỏ đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, lượn lờ, mua một cái áo rồi trở ra.
Thật lạ, vẫn như cái cám giác cũ, chỉ khác đi một chút.
...
Mưa phùn bắt đầu rơi,
Hắn ngẩng mặt lên trời, nheo mắt...
Cơn mưa mùa thu,
Những giọt nước nhỏ li ti, nghiêng nghiêng rơi trong một buổi chiều tháng chín.
Hắn lại chạy xe chậm như rùa,
Lượn lờ...
Chậm chạp...
...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét