Tạm biệt mùa thu...

0 nhận xét

...
Tháng 10,
...
Tỉnh dậy khi cái lạnh xua vào lòng ngày một nhiều hơn...
Buổi sáng, bờ biển mùa đông đầy màu cát trắng.
Thủy triều dường như đã xóa đi tất cả của ngày hôm qua.

Sương đọng lại từng giọt mỏng manh trên từng cọng phi lao xác xơ trước gió biển. 
Gió ở đây khác quá, đầy bụi cát. 
Chúng đập lên người như có ai đó đang dùng kim, khâu lại từng mảnh trên da thịt.
Đau nhói...
...
- Lên không trung kia đi!
Đứa trẻ, cầm lấy đầu cọng dây, chạy thục mạng.
Con diều với những mảnh vá mỏng manh không chịu được lực cản của gió, loạng choạng ngã xuống.
Nó vội chạy lại, nâng lên con diều lên.
- Hình như tao hơi vội thì phải, lại lần nữa nhé!
Nó cẩn thận hơn, cố gắng chạy chậm hơn lúc nãy.
Con diều lấp lửng bay lên, nhưng rồi...
- Bụp!
Con diều ngã nhào vì bị gió đẩy rách toạc.
Chỉ còn trơ trọi một chiếc khung làm bằng tre, một cọng dây nối bằng những sợi dây dù ngắn mảnh.
Đứa trẻ buồn bã bỏ đi,
Chỉ còn mùa đông ở đó.
...
Bãi cát, 
Gió, 
Đứa trẻ, 
Con diều,
Những giọt sương biển mặn chát.
...
Chợt có ai đó,
Cúi xuống nhặt từng mảnh diều còn vương vãi...
Đứng đó lặng nhìn ngắm bình minh của mùa đông...
Một chút...
Rồi lặng lẽ đi về phía xa...
... trong gió cát...
...



Chiếc lá...

0 nhận xét

...
Hoàng hôn vẽ bằng bút chì, chẳng màu sắc.
Phía xa lác đác điểm vài ánh đèn màu, lóe lên từng chấm nhỏ,
Mưa qua,
Lạnh...
Chiếc lá bên đường sũng nước. 
Bánh xe ngang qua vũng nước, vô tình đẩy dạt lên vỉa hè. Được gió hong khô, rung ring cười khúc khích.
Mưa lại đến...
...
Nghiêng nghiêng vỗ vào cửa kính,
Hơi nước thấm qua,
Chạm nhẹ...
Quơ tay vẽ vài đường nguệch ngoạc.
Đêm chạm cửa,
Lặng lẽ...
...
Đâu đó nghe tiếng Sài Gòn thở dài,
... chẳng phải gió...
...

Chuyện vẩn vơ...

1 nhận xét


...
- Trời! Lâu lắm không gặp, phải cả năm rồi ấy chứ, hình như mày gầy hơn thì phải?
- Làm gì mà gầy chứ, tao lúc nào chẳng thế.
Hơn một năm, một năm nếu tưởng tượng lại chắc cảm giác của ngày cuối cùng còn làm sinh viên ấy chỉ khoảng tầm tháng trước.
- Thôi zô, m* cả năm có thấy mặt lần nào đâu.
- Haha...
Thằng Lâm vẫn cái kiểu thẳng thừng pha chút hoang dã chẳng khác xưa chút nào ngoài cái bộ quần áo văn phòng phủ lên.
Lâu quá rồi nhỉ, mọi người vẫn vậy.
- Thế mày mất tích đâu đấy?
- Ơ, thì tao...
...
Liếc qua,
Thằng Đại hình như đã bỏ cái style quần khaki, thay vào đó là quần jeans bụi, ngó bớt già hơn so với thời đi học một chút.
- Keke, khi nào mở tiệm Blackberry, dạo này bán nhiều hàng thế?
- Đâu có, bán chơi chơi thôi. 
Khẽ nhấc cái nọng mỡ, nó cười khì.
Đám sinh viên ồn ào ngày xưa vẫn vậy,
- Wey, hôm nay cấm chỉ địa mồi mà không nhậu nha!
- Ơ, hôm nay uống mà. Keke!
Thằng Linh bây giờ cũng đã bắt đầu biết uống, hơn một năm làm ở Mobifone, công ty nhà nước mà không biết nhậu sao đặng. Còn lại tên này nữa thôi...
- Zoo...
...
Tiệc tan,
Lảo đảo...
Đôi chân thật khó điều khiển, dù cái cảm giác hơi khó chịu nơi cổ họng lúc nãy đỡ đi chút ít.
Sài Gòn về đêm thật khác,
Cái se lạnh ban đêm đôi lúc thêm chút gió cũng đủ rùng mình...
Kéo vội fermeture lên sát cổ,
- Ok! Băng bó khẩu trang đủ cả, về nhà thôi...
- Mình say chưa nhỉ, chắc chưa, say rồi sao nghĩ được nhiều vậy...
Ý nghĩ vẩn vơ thoáng qua, chợt gió tát vào, cay xè mắt...
Sài Gòn đêm,
Những con đường dài đầy sắc đèn,
... có ồn ào,
... và có cả lặng lẽ...
...

Tháng chín, mưa...

2 nhận xét

...
Những con đường chẳng quen ẩm ướt,
Sài gòn vốn ưa vội vã. Con người và những cơn mưa nơi này cũng vậy, đến rồi đi nhanh một cách lạ lùng.
Tháng chín mưa buông, Sài Gòn ướt sũng...

Một buổi sáng cuối tuần không có những tiếng chuông báo thức ồn ào, chỉ có mưa đang gõ mạnh vào ô cửa kính như muốn vào trong. Có lẽ bên ngoài mưa cũng cần một chiếc chăn ấm...
Ô cửa kính mờ vì hơi nước, mùi hương buổi sáng chợt cũ kỹ như cái vị của ngày xưa kia, cái thuở còn lóc cóc đạp xe đến trường, áo mưa kín mít, đuổi nhau trên con đường dài đầy những bánh xe nghịch ngợm xoay tròn bắn nước lên tung tóe. Cười khúc khích, để rồi về nhà mẹ lại phải chạy đi mua thuốc vì cái mũi lại bắt đầu sụt sịt.
Cuộc đời giống như một chuyến đi dài, tất cả mải mê tiến về phía trước, phút chốc dừng chân chợt thấy mất đi điều gì đó, chợt thấy mông lung... nhưng rồi chẳng kịp mường tượng ra điều đó là gì, lại rảo bước vội vàng trong cái biển đời tưởng như vô cảm...
- Mọi người ơi, mọi người đâu rồi...
- Sao chỉ có mình tôi ở đó vậy...
Giấc mơ kỳ lạ, cái giấc mơ đuổi theo tuổi thơ bằng chiếc xe đạp cũ, con đường dài đến trường, có thầy cô, và cả những người bây giờ chắc chẳng còn ở đó.
...
Mưa vẫn rơi...
Có người suy tư,
Có người vội vã, chợt ngã nhoài, vội vàng nhặt lại từng mảnh ký ức rơi vương vãi...
Có người lặng lẽ...
...
Tháng chín,
... mưa vội vàng...
...

Ngôi nhà với ban công màu xanh thưa thớt

1 nhận xét
...
Gió đêm...
Lặng lẽ thổi qua hiên, đẩy đưa những thanh kim loại va vào nhau xen lẫn tiếng tí tách của những hạt đính trên rèm cửa nghe trong suốt.
Cơn mưa lớn hồi chiều đẩy cây phơi đồ chạy một đoạn dài chắn ngang cửa ngoài ban công, chiếc áo rớt xuống sàn ướt sũng. Chẳng một chút bực dọc phản ứng, đơn giản vì điều đó cũng xảy ra quá nhiều lần ở cái nơi nằm ngay ngã tư nhộn nhịp xe cộ và cả những cơn gió này. Chắc có lẽ đây cũng là lần cuối cùng, ngày mai hắn sẽ chia tay nơi đây, lần thứ hai trong năm rời đi nơi khác ở.
Khoảng thời gian ngắn, nhưng thật khó để nhớ hết được những gì đã xảy ra. Chắc chỉ nhớ mông lung rằng, những ngày đầu đến đây hình như đã cảm thấy rất xa lạ...
Cuối tuần ghé về nhà bỏ vài món đồ lỉnh kỉnh.
- Gâu, gâu!
- Con chó kia, người nhà cả mà cắn gì vậy!
Bà chủ nhà lớn tuổi nhưng giọng vẫn còn lanh lảnh.
- Thế lại chuyển đi à, sao không ở lại, mày ở lại thì tao tính tiền một người thôi.
- Dạ...!
Hắn chỉ biết chả lời cụt ngủn như mắc họng, lỡ hứa với bên kia rồi sao ở lại được nữa.
- Gâu, gâu!
Cũng chẳng hiểu mày đang nghĩ gì nữa, hôm nào tao đi qua cũng quẫy đuôi mừng ra mặt sao giờ lại sủa hoài vậy. Nói vậy mà chiều vừa về đến cửa, là thấy nó mừng quýnh lên, nhảy lên đứng thẳng với hai chân sau còn hai chân trước vời vời, đạp đạp.
- Wey wey, thái độ này là sao, để tao vào nhà đã chứ, bẩn hết người rồi!
Dắt xe vào, ngoái cổ lại nhìn.
- Con chó này lạ thật, hệt như nó biết có người sẽ đi nên mới vậy hay là do mình tưởng tượng quá nhỉ!
Bốn tháng gắn bó với nơi này, với những cơn gió buổi đêm, tiếng leng keng mỗi lúc bước ra ngoài đầu đụng phải chuông gió, tiếng lách cách từ rèm cửa, trăng treo trên đầu những ngày rằm giữa tháng...
Nhớ cả lúc thằng Qua bựa mỗi lúc đi tập tạ về là đứng soi gương nói sang sảng:
- Ôi, tao càng gầy càng men mày ơi!
Bó tay toàn tập, cái câu nói đó cứ lặp đi lặp lại nhiều đến nỗi đến lúc nó rời Sài Gòn về Vũng Tàu làm được hơn một tuần rồi vẫn còn văng vẳng bên tai.
Hai đứa bạn từ thời đại học, một đứa thích ồn ào, một đứa thích sự lặng lẽ vậy mà ở chung với nhau cũng gần một năm trời chẳng một lời xung khắc.
Nó về Vũng Tàu được hơn một tuần, hắn cũng rập rình chuẩn bị đồ rời khỏi.
Tự nhiên lại có cảm giác nhớ mọi thứ đã xảy ra.
Thật lạ, những ngày đầu tiên ở đây chắc chẳng thể nghĩ khi rời đi sẽ luyến tiếc nơi này như vậy.
Một chút chông chênh...
Một chút se lạnh của gió...
...
Chắc có lẽ sẽ có một lúc nào đó, một ai đó, một trong hai đứa chạy long nhong chạy xe ra cái góc ngã tư này, ngẩng mặt lên nhìn cái góc ban công xinh xắn này tự hỏi.
- Ừ, mình đã từng ở đó, một căn phòng nhỏ với ban công màu xanh thưa thớt.
...
Ừ...
... đã từng là như vậy...
... thì phải...
...


Viết cho vài phút nữa sẽ qua...
1E, Street 14, Tan Kieng Ward, District 7, HCMC

Một chuyến đi xa...

0 nhận xét

...
Lóc cóc, lóc cóc...
Tiếng dao gõ dòn đều trên thớt nghe vội vã từ lúc ông mặt trời hãy còn ngái ngủ, một đôi mắt lim dim hé mở rồi chầm chậm nhắm lại.
April 28th, 4:00 AM. 
Tiếng ồn ào bắt đầu lớn dần.
- Mọi người ăn được gì thì ăn đi nhé.
Buổi sáng với món cháo thịt nằm kề ngay miệng, hối hả nghía qua chuẩn bị đồ nghề và rồi lạch bạch ra cửa để chuẩn bị cho chuyến đi đặc biệt.
- Tít tít... xoạch...
...
- Hớ ơ ...
Một tiếng ngáp cụt lủn.
...
- Trời, anh Thắng hôm nay đám cưới mà giờ còn chưa mặc đồ, còn cởi trần chạy long nhong ra đây chi vậy.
- Kệ đi, đang còn sớm mà em.
Thằng Tài và thằng Lương cũng vừa đến, hai đứa mọi hôm vẫn xuề xòa chẳng biết sao hôm nay lãnh nhiệm vụ cao cả đi bưng mâm quả.
- Wow, ăn mặc lịch sự dữ hen. Hắn liếc qua tán thưởng.
- Còn mày, đi gì đâu mà lúc nào cũng áo thun với quần jeans.
- Ơ, thì tao có trong shot hình bao giờ đâu mà phải quan tâm, ăn thua tụi mày mặc đẹp chứ.
...
Bên trái...
Bên phải...
Ở giữa...
Chạy...
Dừng lại!
Lại hớt hải...
...
Hai gã quay phim chụp ảnh, tên nào nhìn cũng như đang tắm, cái nóng thét lên vai áo, đôi chân chạy qua chạy lại như hai chú chim ríu rít nhảy qua nhảy lại quanh cái đám cưới của vùng đất nhỏ nhắn yên bình này.
- Hey, cho tao ăn với!
Tiếng nói cất lên với vẻ hớn hở như một đứa bé bị bỏ đói cả buổi sáng được gặp mẹ.
- Wey, công việc mày  là chụp ảnh đâu phải đi ăn tiệc, làm việc tiếp đê.
- Hey hey, tao có đi tiền mừng đám cưới nha.
Nói xong hắn bay vào ngay tắp lự.
...

Một buổi trưa đầy nắng, gió nhảy nhót trên những tán lá me phủ đầy xanh mướt.
Hạnh phúc...
... hay điểm khởi đầu của một câu chuyện mới.
Một ánh ngang qua khe cửa,
Gió bay...
... bụi cát...
...