Phía trước là bầu trời...

.

Hình được chụp trong một ngày chủ nhật
Sài Gòn đầy nắng và được recomposed.

...
Tháng bảy,
Đã có nhiều thử thách mới,
Đầu tháng công việc của project 4G, cộng thêm việc học năm buổi một tuần và tự nấu ăn khiến hắn chuếnh choáng giữa việc sắp xếp chúng gọn lại và nghỉ ngơi. Giữa tháng, dường như sự nặng nề đã tăng gấp bội sau lời chúc của Yashpal: "Welcome to Professional Services Project".
- "Bạn phải hoàn thành sớm việc training cho project này.", "Mọi người phải hoàn thành hết bài tập về nhà.", "Sao hôm nay không nấu cơm thế.", "Sao dạo này cuối tuần cậu không ghé nhà chơi.", "Bài tập ông làm xong chưa?", "Dáng lên, có thể phải nghỉ học nhưng chắc em sắp xếp được mà phải không?", "Hình chụp đâu rồi, share đi :D?" ...
...
Lần đầu tiên hắn phải gạt đi thứ hắn thích xuống một vị trí thấp hơn rất nhiều, để nhường cho project mới. Chợt thấy thời gian như một thứ xa xỉ. Dắt xe ra ngoài, lẩm nhẩm mấy thuật ngữ trong hệ thống mới, chợt thấy dạo này hắn rất chăm chỉ.
Gió bên ngoài thổi vào ùa vào mặt mát rượi, hắn dim dim đôi mắt díu lại vì buồn ngủ. Chút thời gian buổi trưa được nghỉ, việc đi chợ nấu cơm cũng chiếm gần hết.
- Phực.
Hắn nhăn mặt lại, ngó xuống chân. Máu bắt đầu ứa ra.
- Hì, lại nữa à...
Hắn khẽ mỉm cười, mở cửa dắt xe ra, ghé qua một tiệm thuốc nhỏ. Cô bán hàng nhìn thấy có vẻ ái ngại, sau đó mới giật mình vội lấy ghế cho hắn ngồi rồi dùng gạc quấn lại.
Hắn chăm chú nhìn vào đôi tay đang cẩn thận đi từng đường băng gạc khéo léo, như cẩn thận sợ người đối diện bị đau.

Hắn nhoẻn miệng cười, cái cảm giác đau dường như cũng đang bớt dần.
- Hì, thiệt tình, chắc là lâu rồi không còn cái cảm giác được người khác tỉ mỉ vì mình, nên giờ vết thương cũng chẳng buồn nhảy múa nữa.
Hắn cúi xuống nhìn, vết băng thật tròn trịa.
Một lời cảm ơn,
Cơn gió ven dường như cũng đang hát.
Hắn ngước mặt, ngó lên phía trên cao kia.
- Hey, tụi bây có đi đâu thì đi, đừng đứng đợi rồi đến lúc tao đi học lại xúm lại một cục đen thui trên đầu nhé. Hôm qua đã vậy, nay chân đau rồi, vết thương hở nên mưa sẽ đau lắm đấy.
...
Nói là vậy, khi hắn bước ra khỏi thang máy, thì cơn mưa tinh nghịch kia cũng bắt đầu chớm những hạt li ti trên nền đất.
- Haizz, đùa dai quá đi à.
Những hạt mưa phùn nghiêng nghiêng chạm vào má...
...
Thật lạ, một lúc sau nó vẫn chỉ là những hạt nhỏ và mảnh...
- Hì, cảm ơn mày nhé...
Hắn mỉm cười, ngả nghiêng hát vu vơ trên con đường để đến lớp học mà hắn thích nhất, cái lớp học có cô giáo khó chịu nhất, nhưng cũng là người giúp hắn hiểu được nhiều thứ mà trước giờ khi hắn hỏi chưa ai trả lời được thỏa đáng.
Người ta bảo: "Đau đớn, khó khăn sẽ giúp bạn trưởng thành chứ không phải thành công."
Thật đúng, với ai đó có thể cô là người khắt khe, khó chịu, nhưng sau những áp lực đó hắn cảm thấy mình đã bước được những bước rất dài, khác hẳn với những ngày quẩn quanh với những thứ tẻ nhạt, né tránh trong cái góc bình yên và đứng yên nhìn mọi người tiến bộ. Có lẽ điều đáng tiếng nhất, đó là có thể hắn sẽ phải ngưng học, để đi training ở một nơi khác, và tiếp đó là đến một nơi khác nữa trong nhiều tháng.
- Haizz, chẳng biết khi đó cô có lại đứng lớp ko nữa vì rất lâu cô mới đứng lớp một lần.
- Hì, thôi kệ đi, giờ vẫn chưa phải đi mà, cứ cố gắng được bao nhiêu tốt bấy nhiêu vậy.
Hắn chợt phì cười, khi nhớ tới câu cái biệt danh cô đặt cho hắn trên lớp.
- Chà, nhưng coi vậy mà mình còn có quá nhiều điểm yếu,
- Hmph, yếu thì fix thôi. Cố lên nàooooooooooooooo... 
... 

Chiếc xe nhẹ lướt trên con đường đêm,
Gió dường như cũng đang nhảy nhót bên tai...
Hắn zít mắt cười tự hỏi,
- Những cảm giác này là sao nhỉ, hệt như một cậu bé đang thích thú với những món đồ vật lạ lùng trước mắt vậy.
...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét