Phố muộn...

1 nhận xét

...
Một chút mực,
Thảy trên không trung kia, 
... vô tình làm vương mầu nâu đậm...
Một buổi chiều muộn,
Trôi đi từng mảng mây, nhuốm mầu cát.
Khẽ áp mặt vào ô cửa kính,

... hoàng hôn kia có phải chỉ để báo hiệu một ngày dần tắt...
...
Một mảnh gió,
Một cánh chim buồn ngả nghiêng,
Một góc chiều muộn,
Một lời nói vu vơ, 
... rớt xuống vòm lá,
...
... mong manh...
...

Tháng 9, mưa buông...

0 nhận xét
...
Mảnh hoa khô vỡ vụn, rớt xuống lăn tròn trên đất.
Một ngọn gió lạ thở dài qua mảnh trời kia, cái mảnh trời ngả mầu cuối ngày phủ đầy mây đen mệt mỏi,
Sài Gòn những ngày mưa bắt đầu nhiều hơn,
Mùa hạ ướt át...
Phảng phất đâu đó chông chênh,
Mưa,
Ô cửa kính,
Dòng nước chảy xiết,
Ngón tay quơ lên như muốn dòng nước kia chảy chậm lại,
Quơ lên ô cửa nhỏ phủ đầy hơi nước... 
Hạ buồn...
Trông lạ lẫm
...

Kiss the rain...

0 nhận xét
...
Hạt cát nhỏ,
Con đường dài vẩn vơ trôi đi từng ngày dài mỏng dát,
Chiều buông,
... mưa qua ngập lối,
Những vệt đèn đêm,
Những chiếc xe ngơ ngác dưới lòng đường ngập chìm trong cơn mưa màu trắng...
Dòng nước chảy xiết,
Mưa cũng men theo khóe mũi chảy xuống,
Chút vị đói,
Chút vị lạnh,
Và có cả vị của những giọt mưa vội vã rơi xuống...

Một ngày cuối hạ,
Mưa qua vội vàng,
Mưa buông,
Mặn chát,
...

Mưa...

0 nhận xét

...
Những hạt nước nhỏ li ti bắn tung tóe qua khe cửa,
Một buổi chiều mùa hạ bắt đầu với cơn mưa màu trắng đục.
Mùa hạ nơi này vẫn thế,
Nhưng mưa dường như nhiều hơn và bất chợt.
Một ngày cuối tuần, một ngày được ngủ nướng, được lười biếng trong tiếng mưa hòa cùng những bản nhạc cũ.
Chợt ngó mông lung.
Mưa vẫn rơi, từng giọt chông chênh chẳng mang chút buồn bã,
Hơi gió đâu đó thoảng qua cái vị lành lạnh để rồi cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng mùi ấm áp.
Uh,
Mùa hạ đâu chỉ có mình vị nóng,
Thỉnh thoảng...
... vẫn có vị ấm áp đó thôi...
...



Một thoáng mùa đông...

0 nhận xét
 
 



...
Lầm lũi tiến trong cái đêm mùa hạ hơi mưa lạnh buốt, khẽ cựa mình cũng cảm thấy như cơ thể đang run lên bần bật. 
Một giờ sáng, con đường vắng vẻ phủ đầy sắc đêm lẫn trong cái phẳng lặng. Cái lành lạnh, cái run run hệt như cái ngày Noel ấy, cái ngày ấm áp xen lẫn cái chớm lạnh của mùa đông khiến hắn ngây ngô đi ngược hướng con đường về nhà, ngó ngờ nghệch.
- Nè, đang làm gì đêý!
Hắn lẩm nhẩm trong miệng.
Chiếc xe chầm chậm lướt đi trên con đường vắng...
Đêm lạnh...
Đâu đó thoang thoảng chút nhạc xưa...
Chợt ngó...
... mông lung...
...




...... June 30th...
................... Embracing the night sounds...
...




Phong Trắng...

0 nhận xét
...












...
Một giấc mơ,
...
Cái dáng nhỏ bé đứng thật cao,
Đôi bàn tay vươn tới,
Đám mây vô tình chạm,
Một đụm mây mầu xám,
Khẽ rùng mình...
Giọt nước buông xuống,
...


Ướt mưa...
...

Hơi nước se lạnh nơi rừng Phong phủ đầy sắc cam vàng đỏ rực,
Mưa cuốn trôi đi những lớp bụi đất rừng, bỏ trơ lại những mảnh rễ nổi gân trên nền đất, gầy guộc...
Lòng đường phẳng lặng...
Đâu đó lác đác vài chiếc lá úa còn sót lại... 
Những chiếc lá phong,
Bị mưa phai đi,
... mầu ngả bạc...
...




Để gió cuốn đi...

0 nhận xét





...
- Cậu, sao con diều đó lại bay cao vậy được nhỉ?
- Ờ! Theo kiểu vật lý thì diều khi kéo nó sẽ nằm tạo một góc khoảng 30 độ với mặt đất, lực kéo của mình và góc lệch khoảng 30 độ đó sẽ bị lực cản của không khí nằm vuông góc với mặt diều làm hất ngược nó lên. Vì thế càng chạy thì diều càng lên cao!
- Hả! là sao cậu!
- Ơ, để cậu vẽ cho dễ hình dung!
...
- Lạ quá, sao người xưa họ nghĩ ra hay vậy nhỉ!
- Hi, cứ bỏ cái lý thuyết dài dòng đó luôn đi. Hãy cứ nghĩ như là gió cuốn chiếc lá lăn dưới lòng đường thì con diều cũng vậy, chỉ là họ chỉnh góc cố định làm cho diều bay cao còn chiếc lá thì lăn tròn trên cát. Mày cũng vậy, khi có hướng cố định sẽ bay lên rất cao vì thế nhiều lúc phải kiên trì với cái mà mình hướng đến.
- Con đang buồn lắm đây, lúc nào ở nhà cũng bị ba mẹ mắng vì chuyện vụng về, nấu cơm với canh nữa.
- Ọe, mấy cái đó dễ mà!
- Tại con từ trước tới giờ có làm đâu, tự nhiên giờ bắt làm sao con quen được. Cứ lâu lâu là lại mắng này nọ.
- Haha, thế hôm nay không thành công trong món nào àh!?
Hắn cười ngất khi nhìn vào đôi mắt thằng bé!
- Dạ, thì không thành công lắm thôi!
- Rõ lắm chuyện, không nấu được thì thôi, từ từ nó quen chứ có sao đâu!
- Nghe cậu nói nè, ba mẹ mắng là vì lo lắng cho con cái chứ người ngoài người ta nhìn cười khì cho qua chứ đâu rảnh mà mắng mày làm gì. Tụi mày lớn rồi, nhiều điều không hiểu mà đừng vì vậy mà trách này trách nọ, chả ai thương mình bằng ba mẹ đâu. Dù có mắng mỏ là vì họ quá lo lắng cho mình thôi. Mình lớn nhưng trong mắt họ mình chỉ là những đứa bé chẳng bao giờ lớn cả, một điều đó là mình có tệ mấy đi chăng nữa ba mẹ cũng chẳng bao giờ bỏ mình hay ghét mình. Khi có hãy trân trọng điều đó nhóc ạh.
- Ủa vậy hồi nhỏ cậu có bị đánh với mắng không?
Hắn phì cười.
- Đánh hả, hình như có vài lần, nhưng chỉ là đánh bằng cái sợi gì đó dẻo dẻo, đánh chả đau tẹo nào.
Hắn cười ngất!
- Hồi đó cậu là một đứa trẻ hư. Chuyện học hành thì chả nói làm gì vì hồi đó học khá là ngầu nhưng mà chả có gì dính dáng đến nghịch ngợm hay bỏ học mà cậu chưa từng tham gia vào cả. Mẹ có mắng vài lần rồi thì không mắng cậu nữa, một hôm cậu nhìn thấy mẹ khóc...
 Chẳng biết, nhưng kể từ đó cậu không còn tham gia mấy chuyện đó nữa. Rời nhà đi học xa, nhớ lắm nhưng chả mấy khi cậu dám gọi về nhà, mẹ hay có cái tính tủi thân nên hay nhớ con mà nhớ thì hay thút thít lắm.
- Ơ, mà cậu lại nói lung tung rồi! Haha...
Thằng nhóc cũng cười theo.
- Mà mày bỏ ngay cái tư tưởng bức xúc đó đi nhé, con nít không hiểu chuyện nghĩ lung tung rồi trách lầm người lớn là không tốt đâu. Họ từng trải, họ hiểu chuyện hơn mình dù mình có thể biết nhiều hơn họ về toán học hay điều gì đó mới mẻ hơn so với thế hệ của họ. Quan trọng nhất là chẳng ai yêu thương mình bằng họ, biết chưa.
- Nhiều lúc thấy khó chịu một chút, nhưng là tốt cho mình cả đấy!
- Mọi phiền muộn còn lại thì cứ bỏ lên chiếc diều kia, chạy thật nhanh, thả nó lên bầu trời... để những cơn gió mạnh nhất có thể cuốn nó đi thật xa... thật xa... Và thế là cuộc sống lại trở về với cái điểm khởi đầu của nó, của bình yên và ấm áp...
- Keke, thôi không nói mấy chuyện nặng nề đó nữa. Caro hông mầy!?
- Ế, cái này con không sợ cậu đâu!
Loẹt xoẹt...
...


...
- Há há! 3-0 trắng nhé, đòi đấu với cựu Kỳ Thánh caro trên Zing àh!
Hắn cười với vẻ ngạo nghễ.
- Xí, tại lâu con không đánh thôi. Thôi con về ăn cơm đây, hôm sau đấu tiếp với cậu!
- Ké ké, dzị àh, đánh bài hay gì đó ta thua chớ mấy trò logic này ta hông sợ mầy đêu nhé!
Thằng nhóc làm bộ tức tưởi ra về rồi chợt ngó đầu vào gọi với lại:
- Hôm nay cảm ơn cậu nhé!
- Biết rồi, thằng quỷ. Về nhà ăn cơm đi kẻo mẹ mày lại mắng vì cái tội ham chơi nữa đấy!
- Con biết rồi!
Thằng nhóc hôm nay dễ thương thật.

Hắn ngả mình.
Đâu đó có tiếng piano của Yiruma...
...
Ừ!
Ta nghĩ quá lên rồi...
Cứ như một chiếc diều...
Cứ bay đi, bay xa... để thành những chấm nhỏ góc hoàng hôn chiều hạ....
Dù sao không có ta...
... thì gió vẫn thổi...
Và những buổi chiều, 
Vẫn mưa...
... và tím đỏ vậy thôi...
...




Chút vẩn vơ...

0 nhận xét
...
- Cậu đang làm gì kỳ vậy!
- Trồng chuối chớ làm giề nữa!
Cái mặt thằng nhok lộn ngược lại ngó ngồ ngộ...
- Ủa, thường giờ này mày đâu có qua đây đâu?
- Ơ, tại TV bị mất tín hiệu cable nên không có coi film được.
- Ầu!!!
Vài phút nữa chắc Miss còn lại sẽ qua đêy mà, có mỗi cái TV là cuộc sống mà giờ bị teo thì chả qua đây quậy chớ làm gì nữa.
- Tụi mầy nghỉ hè òi sướng ghê hén!
- Ôi, ở nhà làm việc vặt với xem TV thôi, giờ con muốn đi học hơn áh.
- Haha, đúng là mấy ông tướng, lúc đi học thì thích nghỉ, lúc nghỉ hè rồi lại thích đi học.
- Ủa, cậu mới mua sách àh!?
Thằng nhóc cầm trên tay ngắm nghía cái vỏ sách lạ.
- Uh, hình như vậy!
Hắn ngả mình...
Buổi sáng đến lớp trễ, "Happiness" và khuôn mặt ỉu xịu như cái bánh bao ướt.
Tan học, cái nắng bỏng rát vội vàng đậu trên vai làm hắn nhột nhạt. 
Ghé qua Book Store, chẳng để làm gì ngoài lượn lờ quanh những kệ sách...
Những dãy người đứng coi cọp,
Một câu chuyện thoáng buồn,
Một bài hát mang gam mầu xạm...
Từng dòng người ngang dọc...
Một chiếc ô mảnh mai bên kia lòng đường...
Và một dáng gầy...
... lạc lõng...
...

Lạnh...

1 nhận xét
...
- Mày bao nhiêu tuổi mà nghe toàn nhạc kinh khủng vậy!?
Hắn cười rồi ngước mắt ra cái đám người đang qua lại trước mặt. Những mảng người như bức tranh khô mầu nước.
Lạc giữa cái dòng đời tô vẽ bằng những điều ngỡ như là ảo ảnh...
Giấc mộng thoáng qua...
Những chiếc lá khô...
Gió cát...
Mưa hạ...
Những đụm nước...
...

Buổi liên hoan chia tay với kết cục là nằm bệp một chỗ.
Mưa lạnh thấm vào bên trong lồng ngực...
Tỉnh dậy còn vương lại một chút gì đó mệt nhoài đâu đó còn sót lại...
Chợt căn phòng cũ ngó lạ đến chông chênh...
Trên bàn, còn đó ly nước chanh mùi ấm áp...
Mọi thứ...
... sao khác quá...
...

Một đời quên lãng...

1 nhận xét
...
Mộng qua...
Tâm hồn nhỏ bé mỏng manh chơ chọi trong cái ánh nắng bình minh yếu ớt.
Khát...
Khát ngay cả mùa hạ đang đổ xuống những mái hiên một mùa mưa nặng trĩu...
Chợt muốn quên đi, muốn là hạt bụi như xưa kia để rồi chẳng phải bận bịu trong những suy tư vụn vặt mà cảm nhận và lý trí đôi lúc ghé qua.
Những sải bước dài...
Cái dáng mỏng manh in trên tường...
Cô độc, nhấp nhô trải buồn theo những nẻo đường ướt át...
Mưa ơi...
Rơi đi cho lòng này lạnh bớt...
Để rong ruổi lại những tháng ngày...
Như những buổi chiều...
... ta cùng ngươi...
... và dạ khúc...
...



Mộng...

0 nhận xét

...
Trưa nay tư dưng nằm mơ thấy em...
Tỉnh dậy thấy nước mắt ứa nơi khóe mắt, giật mình vội gọi cho em nhưng mấy lần chẳng có ai nhận máy. Nỗi lo lắng chuyển thành cái cảm giác bồn chồn khó tả...
...
- H àh! Keke...
- Lâu lắm mới liên lạc nhỉ, dạo này tụi mày sao rồi!?
- Èo, dạo này chẳng biết nhưng tụi tao hay cãi nhau lắm mày àh!
- Ôi dào, yêu nhau đôi nào mà chẳng cãi nhau, có yêu họ mới cãi nhau và nhất khi là xa nhau nữa, lúc đó cãi mới là kinh khủng nhất.Hi, đứa nào cũng trẻ con nên có vậy hai đứa mới tự sửa đổi mình, chín chắn hơn chứ! Tao ngày xưa khéo còn khủng hơn của mày kìa."
- Hi, mày mà cũng vậy àh!
...
- Chà! Không biết hắn đang làm gì nhỉ?
- Chắc lại đi loăng quăng đâu đó chơi thôi, mày lo lắng gì chứ!
Tự nghĩ như vậy để thấy lòng nhẹ nhàng hơn một chút!

Cơn mưa buổi chiều muộn bắt đầu buông như những ngày thường nhật khác, những chiếc xe máy ngả nghiêng lướt đi vội vã...
Chưa bao giờ lại có cảm giác sợ mấy chiếc xe máy đến như vậy!
Buổi tối nhận được tin nhắn, muốn gọi điện và mắng cho một trận nhưng mà chẳng lẽ lại mắng vì một lý do ngớ ngẩn.
Hỏi bâng quơ vài câu chẳng hiểu nguồn gốc chỉ để thấy yên tâm hơn và rồi thở dài nhẹ nhõm!
...
Anh chẳng bao giờ để người khác thấy mình như vậy cả. Con trai hầu như ai cũng vậy, cái vỏ ngoài mạnh mẽ với mọi người nhưng với người thân thì nhỏ bé lắm.
Em àh, chẳng cần em phải làm gì để anh cảm thấy hài lòng cả, chỉ cần em ở bên anh thôi...
Cứ ở bên anh như vậy và đừng bao giờ rời xa anh như cơn mơ kia...
Em nhé...
...








Mong manh...

0 nhận xét

...
Rong ruổi theo tiếng mưa, đi về nơi có những dặm đường tung tóe những vệt nước...
...
- Hey, quân đoàn 4 chỗ nào vậy mày! Lạc mất roài!
- Ơ, đã bảo mày đi hết rồi hẵng rẽ mà!
- Chài, tao nghe bà đi đường xúi dại rẽ ngay cây xăng!
Miệng hắn thở dài. Chả bao giờ đi đâu nên giờ đi khổ vầy đóa, hỏi người bít thì không sao rủi hỏi người hơi hơi biết thì cũng mệt lắm lắm...
...
- Chài, ai đây!
Hắn bước vào, dù biết vào bệnh viện thì chắc ghê lắm, nhưng ai đang ở trước mặt thì phải bàng hoàng vài phút rồi mới tỉnh táo mà nhận dạng lại được. 
Luli khẽ mỉm cười trước cái bộ dạng ngờ nghệch của hắn.
- Ôi cái vẻ đẹp trai của chàng thiếu úy hôm nào qua phòng, mày cũng khoe đâu mất roài!
- Da vàng khè luôn nè!
Hắn đưa mắt nhìn chăm chú.
...
- Viêm gan B àh mày!
Giọng chậm dần rồi như ứa lại.
- Chả biết có thành mãn tính không nữa, bây giờ là cấp tính rồi!
- Ừ!
Hắn chỉ biết trả lời một cách cụt lủn. Nói vậy rồi cũng cố lảng sang chuyện khác để nó không còn nghĩ đến chuyện bệnh tật nữa.
- Èo, tao quên nghĩ ra là mang cho mày ít truyện tranh òi. Để trong thùng sách lâu lắm ko đụng nên không nghĩ đến nó! Thôi hôm sau đem vậy!
- Ờ, hôm sau mang đem đi, tao đang chán đây!
Ngồi thần một chút, ngó qua cái tủ với bịch cam mới mang đến và lơ thơ vài quả quýt ngó thấy tội. Chợt nhớ cái dự định mà hôm trước nó còn hào hứng kể, và giờ tất cả lại trở thành như vậy.
- Ah, tao chỉ cho mày cái này cho đỡ buồn nè...
...
Đêm xuống, chỉ còn lại tiếng xì xào nhè nhẹ của hai thằng nhóc ngày nào...
Mưa hạ dần ngớt...
Hôm nay hạ thấp thỏm, mưa đến mưa đi phảng phất chút lạ lùng...
Lái xe trong cái lạnh buốt thấm sâu vào trong lồng ngực...
Co cụm người lại...
Hạ sau mưa hôm nay sao lạnh quá...
Lạnh hơn cả mùa đông của ngày xưa ấy nữa...
Ánh đèn đêm ấm áp...
Chợt ngó thấy...
... mong manh...
...

 




Ướt mưa...

0 nhận xét
...
Những ngày nắng nóng mang cái khô khan của mùa hạ bắt đầu mang dáng vẻ thật tệ, những con đường rải rác những mảnh bụi lăn lóc trên những chiếc lá vu vơ cuộn tròn trên đất.
Hạ ngó xơ xác...
Để rồi mưa qua...
Từng đốm nhỏ lấm tấm trên mặt đường đầy cát. Một chút, một chút rồi vỡ òa trong tiếng ồn ào, tiếng rít phía bên kia cánh cửa sổ...
Cái vị nồng của mùa hạ thay bằng cái vị chông chênh ngập ngừng nơi những đêm mưa mầu lạnh...
Một cuốn truyện, một mảnh trăng, treo phía sau những mảnh mây mờ bụi...
Chẳng biết ta đang ở đâu nữa...
Có lẽ chỉ là...
... một mình lặng lẽ vậy thôi...
...








Đâu đó phía bên kia bầu trời...

0 nhận xét
...
- Này gió, ngươi đi đâu thế...
- Ta nhảy trên những tán lá, luồn qua những đụm cây chơi để trò rượt bắt rồi khi mệt sẽ nghỉ ngơi trên những đám mây trắng toát phía bên trên  bầu trời kia...
- Cho ta chơi cùng với nhé!
- Không, ngươi là con người. Ngươi không thể bay và cũng không thể ngả mình cùng bọn ta xuống những đám mây được...
- Ừh nhỉ!
Nói rồi gió vút lên ngọn những cây cao, bỏ lại những chiếc lá khẽ rung rinh trong cái yên bình lạ.
Bên kia lũ trẻ cười rúc rích khoe với nhau từng mảnh đồ chơi mới mua, những bước chân chạy dậm đều, những quả cầu yếu ớt bay qua lại, những cái nắm tay ấm áp...
Khẽ ngẩng đầu ngó lên cái đám mây thấp thoáng sau lớp lá mỏng...
Cái bụng đau quặn giờ chỉ còn nhấm nháp từng chút nhè nhẹ. 
Một buổi chiều, khi cái hạ mệt mỏi nấp sau ánh hoàng hôn...
Cuộc sống chợt trôi đi...
Như chú ốc sên kia, khẽ lê mình chậm chạp...
...

...in the Park, April 16th, 2012




Chiếc đồng hồ quả lắc...

0 nhận xét
...
Lang thang giữa đất mẹ bao la...
Những con đường dài...
Đôi lúc rải rác vài hạt bụi va vào cay xè khóe mắt...
Cái nóng của mùa hạ nhặm đắng trên lưng áo...
Bên kia, thời gian rớt xuống vỡ toang thành những mảnh vụn kính...
Ánh sáng quện lên những mảnh ghép trong suốt tạo nên cái sắc lung linh thật đẹp,
Cánh tay vươn ra...
Giọt nước mầu đỏ...
Hạ ướt...
...




Mưa đông...

0 nhận xét
...
Những ngày nắng nóng pha lẫn chút nồng của mùa hè kéo dài vội tắt, bên ngoài bây giờ chỉ còn là một bầu trời đầy nước.
Mưa phủ,
Cái vị se lạnh của mùa đông xưa...
Mùa đông và áo rét...
...
Cuộn tròn trong cái lành lạnh hiếm hoi...
Buổi sáng, một ngày tháng tư...
Mưa...
Và Dreamer của Ozzy Osbourne nghe thật khác!
...
Zzz...
...


Tôi là ai...

2 nhận xét

...
Hạ khát...
Cây xương rồng nhỏ cũng bắt đầu điểm từng vệt mầu vàng úa.
Nắng không thể xuyên qua lớp mái nhà mỏng vì vậy nó dường như đang kiệt sức...
...
- Thôi, cho em cho.
- Sao cho mày được, cái này là quà tặng mà.
- Vậy thì anh để ra ngoài đi, không nó sẽ bị chết đấy.
- Nhưng để ra ngoài sẽ bị mất mất. Chắc không sao đâu...
...
Đi qua đi lại...
Chốc chốc lại ngó qua phía góc bàn...
...
- Uhm.
- Thôi để ngươi ra ngoài nhé.
- Có thể ai đó sẽ mang ngươi đi nhưng chắc sẽ ổn mà, phải không?!
...
Đêm buông nhẹ.
Sẫm dần, rồi tối đen như những con mực ngày tết nướng bị cháy đen thui vì hậu đậu.
Muốn mở cửa và ngó ra ngoài xem nó còn ở đó hay không nhưng lại xen đâu đó chút cảm xúc lạ...
Chẳng biết là sợ nó đã không còn ở đó hay là vì sợ ma nữa...
Vu vơ những điều thật trẻ con, và rồi chợt tự hỏi...
-  Tôi là ai...
...

Ngả mình trong tiếng nhạc...
... 
Hôm nay...
March 15th, 2012.
Đã qua đi một ngày bình dị,
... một ngày mang một chút trầm...
... một ngày mùa hạ không mưa...
... và một ngày có chút rock xưa... nghe thật khác...
...


Nếu chẳng có ngày mai...

0 nhận xét
...
Góc quán xưa, nhưng gương mặt cũ chẳng còn...
Vẫn câu nói thường ngày...
- Cho con một mì trứng và hai cái nữa...
Chợt thấy ngượng nghịu.
- Bà ấy đang ở bệnh viện, ngã xe gãy cột sống!
Cơ mặt bỗng thoáng đơ lại...
- Dạ!
Chợt lúng túng nhận lấy bịch thức ăn, rảo bước...
Cuộc sống thật mỏng manh...
Cái gì đó thân quen, có thể một ngày nào đó nó sẽ chẳng còn ở trước mắt.
...
Thằng nhóc tóc nhuộm xanh đỏ vẻ mặt buồn lạ...
Cái sắc thái hiếm hoi chợt vội vàng lấp đi vẻ bụi bặm vốn có...
...
Không có, trân trọng...
Có, không trân trọng...
Cái chân lý cuộc sống đôi khi khiến mọi thứ nặng nề hơn khi ai đó chợt nhận ra điều đó đã quá trễ,
...
Chiều hạ vàng nắng đỏ...
Đâu đó thấp thoáng bóng những cánh diều xa xăm...
Phút chốc chỉ còn lại...
Một mầu đen đang chạm vào... hoàng hôn màu cát...
...


...



 


Mưa muốn khóc, hãy khóc đi...

0 nhận xét
...
Lá rụng...
... từng tiếng xào xạc,
... ngó xơ xác...
Mặt trời bỏ đi, trăng vội đến...
Phảng phất ánh buồn...
Mưa qua từ buổi chiều nhẹ để đêm lạnh...
Góc hạ chợt rùng mình ướt át...
Đâu đó vẫn còn cái hình ảnh mưa vội vã tung tóe bên khe cửa...
...
Uh, nếu mưa muốn đi...
Hãy cứ đi đi...
...


Butterfly fly away...

0 nhận xét
...
- Con àh, gắng lên nhé!
- Dạ!
Cái tiếng chào tạm biệt phát ra như nghẹn lại trong cổ họng.
Cái vùng đất, cái chút mưa và cả cái chút ẩm ướt còn đọng lại trên gò má... theo dần ra xa rồi khuất sau những rặng cây rậm rạp.
- Hãy đi và tìm ước mơ của con nhé!
Cái ánh mắt mệt mỏi phảng phất những hi vọng vội quay đi chợt chạm nhẹ vào tia nắng sớm...
...
Buổi sáng...
Một chút sắc trầm chia ly...
...
Chợt nhớ...
...

...
And when I couldn't sleep at nigh...
Scare things wouldn't turn out right...
you would hold my hand and sing to me...

Caterpillar in the tree, how you wonder who you'll be...
can't go far but you can always dream...
Wish you may and wish you might...
don't you worry hold on tight...
I promise you there will come a day...
Butterfly Fly Awa...
...

Anh mơ...

1 nhận xét

...
Đứng trước em nhiều khi tôi không phải là chính mình.
Cái xúc cảm ngập ngừng, lúng túng, cái chút tự tin vội vàng núp sau những câu nói ngờ nghệch.
Đã bao nhiêu lần tôi làm em buồn, những câu nói chợt buông ra chẳng hề biết chúng lại khô khan đến vậy.
- Em àh... 
- Đợi anh em nhé...
...



Cannonball...

0 nhận xét
...
Lang thang như những đám mây rải rác đầy bầu trời...
Chiều xuống, những cánh diều phấp phới trông thật thích, chợt muốn lại được làm một đứa con nít được thỏa thích chơi đùa, được bị mẹ mắng...
Mệt mỏi...
Lâu lắm rồi mới lại bị bệnh...
Cái cảm giác bên ngoài tràn ngập tiếng cười nói, còn hắn thì nằm trải dài trên những tiếng tick tack của đồng hồ chậm chạp...
Chợt thiếp đi...
Tỉnh dậy, chút giai điệu Cannonball nghe thật lạ...
...

Cát bụi...

0 nhận xét

...
Gió khát ngoài biển xa tràn qua đất liền, phảng phất đâu đó cái vị ướt mặn chát lẫn trong cái sắc trầm buồn của những buổi đêm đầy nắng đỏ...
Một nơi mùa đông, còn một nơi là mùa hạ...
Chẳng còn những giọt mưa bụi phủ đầy vai áo, làn khói thở trải dài trong hơi lạnh, tiếng tụi trẻ la hét chỉ để nhảy lên lưng đòi cõng...
Chia ly,
Nghi ngờ,
Phiền muộn,
Niềm tin,
Lặng lẽ...
...
Trộn lẫn thành bức tranh cát...
... mầu cuộc sống...
Gió sẽ làm nó tan đi...
... hay đọng lại... thành ký ức...
...


Hero...

0 nhận xét













...
- Jenny ơi, đừng khóc...
Tiếng của Johnny khe khẽ như muốn cơn gió lạ vừa ngang qua kia xoa nhẹ vào gò má đang ướt đẫm của người con gái anh yêu. Đã hơn một tháng trôi qua kể từ khi Jenny nhận được bức thư ấy. Những buổi chiều mầu xạm trắng vì tuyết phủ đã không còn cái vẻ mặt tươi cười thường nhật, cô ngồi đó lặng yên trong phòng với cái ánh sáng mờ của chiếc đèn ngủ mầu xanh nhợt nhạt...
Anh vẫn còn nhớ cái lần đầu tiên gặp Jenny, một cô bé với thân hình mảnh mai, dễ mến dù rằng đôi mắt dường như đã vướng nhiều hoài niệm. Cái cảm giác thân thiết và muốn được sưởi ấm cái đôi mắt ấy lớn dần tới mức dường như muốn vỡ òa trong lồng ngực. Và rồi ngày Valentine ấy, những gì mà bấy lâu anh giấu kín muốn thổ lộ đã mãi không thể thốt ra thành lời, Jenny đã thích một người khác không phải là anh.
Đã gần ba năm sau cái ngày mùa đông ấy, tưởng chừng như mọi thứ vẫn sẽ tiếp tục như chúng đã từng như thế. Nào ngờ, Jenny giờ chỉ còn lại một mình, cuộc chiến tranh vô nghĩa kia đã khiến cô mất đi người quan trọng nhất đời mình...
Tiết trời mùa đông vẫn thế, cái lạnh lẽo chốc chốc rùng mình rớt thành từng mảng lớn phía trước cửa nhà, người đàn bà và một bức ảnh một người lính trong ánh đèn mầu nhạt...
- Jenny ơi, em đừng buồn nữa nhé...
Âm thanh vội vã thoát ra như mắc nghẹn...
Tuyết ngày một dầy hơn, phủ kín những con đường đầy gió của thành phố gần bờ biển này. Những buổi đêm mầu trắng đục trải dài khuất sau làn mây đen mỏng phía cuối chân trời...
Đâu đó có tiếng hát vu vơ, phảng phất...
...
I can be your hero...
I can kiss away the pain...
And I will stand by you, forever...
...



By my side...

1 nhận xét
...
Lẹp kẹp... lẹp kẹp...
Chợ tết ồn ào người qua lại trong cái sắc đỏ đủ mầu lẫn dưới ánh đèn đêm mệt mỏi...
- Cho ba bịch nước mía đi chị!
Những lúc mệt mỏi như thế này uống một chút gì đó có đá thật thích. Cái vị lạnh của Đá, chút ngọt của mía, chút ấm từ vị quýt nhưng thỉnh thoảng lại xen lẫn thêm chút nhớ nhung xa cách...
Haizz...
Âm hưởng từ bài je t'aime nghe thật là...
...

Lẹp kẹp... lẹp kẹp...
...

Tạm biệt nhé...

0 nhận xét
...
Vẫn cái hình ảnh ngày đầu còn lấp ló trước cổng trường vậy mà giờ đã gần như không còn có lý do để gặp thầy cô và bạn bè nữa.
Cái thuở ban đầu, cái thuở ngủ gà gật cùng Daien, lang thang cùng đám Xuli, chí chóe với đám thằng Vinh, thằng Thái, tối ngày chọc thằng Xeko, đôi lúc lại là cái dáng to tròn như quả bóng của Nam mập và Sơn tubby...
Vậy mà giờ chỉ còn là một góc mảnh trăng nơi góc trời...
Đẩy đưa cùng cơn gió, cho thêm chút mờ ảo...
Mùa đông thở dài trên mái đầu, mùa hạ vuốt nhẹ chút mồ hôi trên gò má và rồi cái phút liên hoan hò hét giờ chỉ còn văng vẳng đâu đó bên tai...
Tạm biệt nhé, thời sinh viên trầm lắng...
Tạm biệt nhé, những người bạn luôn cùng sát cánh...
Lẳng lặng ta bước đi chẳng biết bao giờ gặp lại...
Chợt nghĩ về cái thời cấp ba kia...
Tất cả mọi thứ đều mang trong mình một cái vẻ gì đó...
Mỏng manh, yếu ớt...
Ừ thì...
...
Mình tạm biệt...
...

Rồi sẽ quên nhanh thôi...

0 nhận xét

...
Môt mầu trắng, một mầu đen...
Đem thả lên bầu trời...
Một mầu hi vọng...
Ở cái phía xa kia...
Mọi thứ đều như ảo ảnh mà ta đang cố tình thừa nhận chúng là sự thật...
Chiều một ngày mùa đông Sài gòn...
Cái nắng bỏng rát ẩn đi sau làn mây mỏng...
Những bước chân hiếm hoi đi dạo vào những buổi chiều vắng sắc...
Tiếng nhạc vẩn vơ...
Thả dồn, gẩy từng chiếc lá lăn nhè nhẹ theo chút miên man, trầm lặng...
Ngó bâng quơ những vẻ mặt vui vẻ mầu nhợt nhạt...
Sài Gòn không mưa, trời mầu khát...
...

- Này...
- Dậy chơi với tao nào...
Con cún mặt múp míp mở mắt ngó hắn...
- Không có ai chơi với mày à...
Nhúi nhúi vào cái khóe cổ, con cún nhỏ quẫy đuôi vẻ mặt hớn hở...
- Nếu ta mà là chủ của ngươi, ta sẽ thả ngươi hoặc là cho một gia đình nào đó, chứ không để ngươi phải nằm ở đây một mình đâu...
Hắn nhỏm dậy, khẽ nhún tay vào cái mái đầu nhỏ xíu...
- Ta phải đi đây, và đừng gặm mấy trái dừa như mọi ngày nữa nhé...
Con cún quẫy đuôi, chạy theo nhưng bị chiếc dây xích giữ lại ngó thật tội...
Hắn vội rảo bước nhanh hơn...
- Đừng có vẫy đuôi...
- Ta chỉ là một người qua đường, và ngươi sẽ quên ta nhanh thôi...
- Cả mấy nhóc ngày xưa dù đã từng suốt ngày chạy nhảy, sau vài tháng cũng còn tưởng tao là khách lạ nữa mà...
- Đừng nhìn như vậy...
- Rồi ngươi sẽ quên ta nhanh thôi...
- Sẽ quên nhanh thôi...
...

Chút vẩn vơ...

1 nhận xét
 ...

 









Những đường thẳng...
Và những đường cong...
Chẳng còn cái cảm giác muốn làm một điều gì đó, cũng chẳng muốn nghỉ ngơi dù rằng cái cảm giác mệt mỏi bỗng chợt thấy gần gũi.
Đêm đến mang cái se lạnh len qua từng phút hoài niệm, chút trách móc chợt đượm buồn trên đôi vai đang thở dài mệt mỏi. Hiếm khi lại có một ngày mang một sắc mầu trầm đến như vậy, chẳng muốn nói những lời thường nhật, chỉ đơn giản là muốn lặng yên để cảm nhận một vài lời nói bâng quơ nhưng lại là những lời nói bâng quơ ngắt quãng.
Chợt muốn có một chút ích kỷ...
Một chút ích kỷ để từ chối...
Chút ích kỷ để vô tâm...
Chút ích kỷ để lười biếng...
...
 Nhưng rồi...
... ngó vài dòng...
Lại thấy mình bé bỏng...

Thursday, January 5th, 2012...
Cái vẻ giá lạnh, bỗng chợt ấm áp...
...