Hàn Quốc hay ở lại với những thứ đang dang dở...

0 nhận xét
Những ngày mưa của mùa hạ, Sài Gòn ướt át. Từ giữa trưa đến chiều tối, chốc chốc bất chợt, khiến cái khí của hơi nước ùa vào cơ thể lướt qua đủ làm rung người. 
Sẽ rất gần thôi, hắn sẽ rời khỏi nơi này, để rẽ sang một hướng khác, một con đường với đủ những thứ xa lạ. Có thể gồng mình để làm nhiều việc cùng lúc, rồi phá lên vui vẻ khi một tháng có tới mấy lần được chuyển tiền vào tài khoản, nhưng cũng phải đến lúc rời xa nơi này, để tạo những điểm vững chắc cho con đường mới kia. 
- Ừm thì, một cá nhân không thể mạnh đủ mọi hướng được, đến lúc phải focus vào một thứ rồi.
Hắn khẽ tì vai lên cạnh cửa, mắt khẽ nhìn những chiếc xe phủ áo mưa chạy qua lại bên dưới.
- Cạch.
- Ủa, N hả.
- Dạ.
- Này, chị gửi hồ sơ của em đi Hàn, project LTE của Sam Sung rồi đấy, đợt này đi hơi lâu, một năm lận.
- Chị ơi, em xin lỗi, em đang tính xin nghỉ để tập trung cho một số chuyện.
- Trời, sao vậy?
- Dạ, tại...
Hắn nói nhỏ nhẹ.
- Ừ, cứ cân nhắc rồi trả lời chị sau nha.
...
Hắn thở dài, có lẽ đến với ngành này là khoảng thời gian đi lạc dài, nhưng nó chẳng phải là một bức tranh với hai màu đen trắng. Ở đây với nhiều thứ thân thuộc, những thứ gần gũi như một gia đình. Gần bốn năm với những nụ cười, những lo toan, những trò quậy, đôi lúc lại sến súa bên những cây đàn gỗ, ngó lại thấy khóe miệng đang cười mỉm.
Mưa vẫn rơi nặng hạt, in lên cửa kính từng vệt dài như nước mắt. Mùa hạ đôi lúc ngó thật buồn, cái thứ nghe phải gắn liền với biển xanh, mây trắng, tưởng như sẽ nồng nhiệt như nắng hạ, nhưng đôi lúc nó lại trầm hơn cả cái mùa nghe như buồn bã, cái mùa của lá vàng rụng.
- Haizz, 28 tuổi rồi. Đã không còn thời gian nhiều để du ngoạn nữa, cố lên nào.
...


CÁI CÂY...

0 nhận xét
...
Nhắm mắt, mặc cho mọi âm hưởng xung quanh, sẽ thấy cuộc đời như một cái cây, nếu ta đứng yên, thời gian sẽ là cơn gió, thổi rung rinh đám lá, như gió vẫn làm với mái tóc.
Cái cây đó, nụ cười, lặng lẽ và nhạt màu như vậy. Hơn một năm, ngó cứng cỏi trong những trận mưa lớn, đôi lúc lại lặng lẽ phơi mình dưới ánh hoàng hôn, thoáng qua, lại trông có vẻ tự do thoải mái.
Những đứa trẻ sẽ hay than vãn này nọ đủ điều, nói những thứ chúng chẳng bao giờ dám nói. Làm xàm, nhiều chuyện với những đổi thay, mới mẻ của cuộc sống.
Hơn một năm, cái cây, lặng lẽ quá khứ như nguồn động viên để mình tiến lên phía trước.
Từng bước, từng bước, ngày ngày đổ đủ loại thức ăn xuống để nuôi bộ rễ của mình thật lớn, để không là một loài cây rễ chùm, sống như ai đã từng hi vọng mình trở thành như vậy.
- Sẽ không có hời hợt thật chứ?
- Hì, lâu lâu chợt thấy ta thật lười, thật muốn bùng lên, quẳng hết việc sang một bên và sống thật lười biếng.
- Haha, nói thật buồn cười, hồi nhỏ sợ bị mắng, còn giờ muốn nghe lời trách mắng thật khó.
- Chà, còn đống việc còn nợ, và cả deadline thứ 2 nữa.
...

Cơn mưa lớn đầu tiên của mùa hạ

0 nhận xét

...
- Hey, deadline nha.
- Hi, ok anh.
...
Dạo này thỉnh thoảng mỗi lần skype có notification nhiều nhiều, là có cảm giác hơi sợ, vì kiểu gì trong đó cũng có một vài messages của deadlines hoặc giao việc mới. Cũng được mấy tháng làm multi jobs, vui có, mệt mỏi cũng chẳng ít, được cái số tiền phá hoại mua mấy thứ vớ vẩn cứ ngày càng tăng lên, lâu lâu hứng lên là mua tùm lum, chẳng hiểu, mình đâu còn con nít, vậy mà.
- Rào rào...
...
Cơn mưa nặng hạt đầu tiên của mùa hạ trút xuống, mưa lớn đến nỗi ô cửa kính bị mờ chẳng nhìn thấy gì bên ngoài, hắn thổi hơi nóng vào, rồi lấy tay quẹt quẹt viết vài chữ kỳ cục, ngó xuyên qua, nghịch ngợm. Chợt nhớ đến những ngày mưa, chạy lạch bạch vào chỗ núp, mưa lớn, gió xoáy nên cứ né bên này được một lúc, thì mưa lại tạt sang bên kia. Ngày đó bị ướt, lạnh nhưng chẳng hiểu sao lại thấy bình yên lạ. Cái cảm giác tựa vào cái gì đó, rồi lười biếng nhìn từng giọt nước rớt xuống, chẳng lo toan, nghĩ ngợi, nhẹ nhàng trôi qua như thế.
- Ế, gọi điện cho mẹ cái.
...
- Ơ, mà giờ này chắc bà đang ngủ, thôi xíu nữa gọi.
Hắn vẫn vậy, bảo xí nữa nhưng chắc rồi sẽ quên ngay sau đó. Cái tính quên trước quên sau từ trước đến giờ vẫn vậy.
Hắn gõ cạch cạch lên cửa, ngó xuống phía dưới, dòng người đang vất vả di chuyển vì cơn mưa lớn.
- Chà, năm nay là một năm cách mạng, rất nhiều thứ sẽ phải thay đổi, cải thiện. Oài, liệu ta có mạnh mẽ được như mày không?
...
Hắn nhoẻn miệng cười, quay lại, khẽ bật lên, cong người vung tay đập xuống.
- Uỳnh!
- Chà, cố lên nào...
...
Tháng năm, tháng của những cơn mưa đầu tiên của mùa hạ, tháng của những thử thách của tuổi trẻ bắt đầu xuất hiện dồn dập...
...