Yếu điểm.

0 nhận xét
...
Sài Gòn, những ngày cuối cùng của tháng 9,
Lại gặp mưa giữa buổi sang chiều, một cơn mưa màu trắng.
Mưa nghiêng ngả, trắng xóa. Hắn vội vọt lên vỉa hè, núp dưới một mái hiên rộng dù người đang khoác trên mình một cái áo mưa rộng thùng thình.

Mưa nghịch ngợm, thỉnh thoảng ùa vào mái hiên. Lạnh...
Phía trước mặt, có vài chiếc xe đang cố lao mình về phía trước, nghiêng ngả trước cơn gió mạnh. Hắn nhìn một lúc rồi tự cười với mình.
- Hì, có đôi lúc sự cố chấp của mình, cứ tin rằng mình có một thứ gì đó bao bọc đủ để đương đầu, mà chẳng chịu suy nghĩ và kết quả cuối cùng sẽ như anh chàng kia đang cố đâm vào cơn mưa xoáy, tất cả nhận được gì ngoài việc quần áo bị ướt sũng.
Hắn chợt nhớ tới một câu chuyện đã đọc ở đâu đó.
Vào một ngày trời mưa tầm tã, ba người bạn cùng từ trường về nhà. Một người có Dù, một người có một chiếc gậy và một người thì chẳng có gì cả. Người đang cầm chiếc Dù cười to:
- Há há, tao về trước đây.
Anh ta bước đi rất xông xáo về nhà, và rồi cuối cùng phần thân dưới của anh ta ướt hết, người có chiếc gậy chờ một lúc thấy cơn mưa hơi ngớt, cười bảo:
- Hì, thôi tao cũng về đây.
Anh ta rảo bước rất nhanh vì sợ cơn mưa khác sẽ ập tới, cây gậy lúc này giúp ích rất nhiều. Nhưng đi được một lúc thì do vội quá, anh ta bị trượt ngã.
Anh chàng không có gì nên cứ rón rén núp mưa và đi từ từ cho đến khi về nhà, và anh ta không bị ướt.
...
Quả thật, nhiều lúc điểm mạnh chưa chắc đã dẫn đến thành công, mà lại rất dễ là nguyên nhân dẫn đến thất bại.
Ba mươi phút sau, cơn mưa có vẻ ngớt đi.
- Ế, hên quá, vọt thôi.
Hắn vội ủi xe xuống phóng đi, được một đoạn, lại thấy hắn nhảy tót lên vỉa hè núp.
- Hey, chơi gì kỳ vậy! Dụ ta đi về được một đoạn là ùa đến nữa là sao.
Sài Gòn vẫn thế, những cơn mưa giống hệt như tính cách con người ở đây, thoải mái và tự tại. Hắn ngước lên nhìn những giọt nước đang rơi đều qua một lỗ thủng trên mái đầu. Chợt nhớ tới bộ phim hôm qua mới xem.
- Hì, ngộ thật. Mà nhắc mới nhớ hình như trước giờ mình vẫn cố chấp như cậu học sinh bướng bỉnh ngày nào nhỉ.
Mưa vẫn rơi, cái lạnh dường như đến nhiều hơn. 
Chiếc lá mùa thu màu rớt xuống lòng đường.
Chợt ngó chông chênh...
...

Nhẫn nại

0 nhận xét
...
- Trời ơi, chán, quên không lưu file indesign mới ghê chứ.
- Há há, quá đã, làm lại từ đầu nha cưng.
Bao nhiêu năm hắn vẫn vậy, vẫn cái thói quen phá quấy người khác.
- Hố hố, hôm qua mới khoe cái hình sketch layout, trễ deadline một ngày rồi, hôm nay làm lại từ đầu, quá dữ.
- Trời ơi, đúng cái thói quen bậy click nhanh quá ko thèm đọc chú thích, giờ làm lại hết sao trời.
- Fufufu, có gì đâu, Mr. T Professional mà, làm lại cái một...
...
Cuộc đời vẫn vậy, vẫn thản nhiên như không, như việc ta làm một cái gì đó thật là miệt mài với máy tính rất lâu, và rồi cuối cùng cúp điện đột ngột, file không có chức năng tự phục hồi, và rồi mọi thứ trở lại con số không tròn chĩnh. Hiển nhiên sau chuyện đó, chẳng ai đủ bình tĩnh được cả, phải hét lên thật to mấy từ #@#$@#$!%@#$@#, sau đó thở một hơi èo uột dài đến mắt cá chân, rồi ngồi phịch xuống ghế và làm lại từ đầu.
- Chán quá đi.
- Ké ké, làm quả cút lộn xả xui đê...
...

Những chuyện như vậy, ai trong cuộc đời chắc cũng chẳng thể đếm xuể. Nhìn qua nó có vẻ rất tệ, nhưng ẩn sau đó là những bài học không phải dễ gì mà có được.
- Haizz, thôi cố làm xong lẹ vậy, híc...
- Hi...
...
Hắn ngẩng đầu lên ngó cái không khí của những ngày trăng tròn đang dần qua.
Cuộc đời vẫn thế, có đôi lúc vội vã, cố nhanh thêm một chút, một chút và rồi cuối cùng lại phải làm lại tất cả,- Hì, thôi thì cứ từ từ vậy.
- zZz...



Bạch Phong...

0 nhận xét
...
Mùa thu,
Khi những chiếc bánh Kinh Đô bắt đầu được bán đầy rẫy hai bên đường thì mưa cũng ghé qua nơi này nhiều hơn,
Sài Gòn chuyển mùa,
Những buổi chiều đi học, mưa trắng xóa trời, nước ngấm lên chiếc khẩu trang rồi thấm xuống cổ áo, lạnh. 
Sài Gòn là thế, vẫn đều đều những buổi chiều, những con đường ngập đầy nước, vẫn nhớ giọng ai đó khi xe bị chết máy, có sải chân bồn chồn đi qua đi lại rồi thở phào khi nghe có ai đó đẩy giúp, đôi tay nhỏ nhắn, hẳn lúc đó sẽ tức tưởi lắm.
Hôm nay mưa cũng một màu trắng, hắn co chân đè lên hai sườn xe, ủi dòng nước sang hai bên.
Cố cẩn thận điều khiển tốc độ để không bị giảm đột ngột vì những chiếc xe phía trước.
Mưa lớn làm mắt lim dim không mở ra hết cỡ được vì nước chảy vào mắt cay xè.
Cuộc đời thật lạ, hệt như lúc này, có nhiều khi chẳng nhìn thấy rõ con đường trước mắt, nhưng vẫn phải lao mình về phía trước, tự dặn mình phải bình tĩnh không được làm theo cảm xúc nếu không cẩn thận sẽ đụng phải vật cản và rồi xe chết máy, khi đó mọi thứ sẽ rất nặng nề.
...

Lặn lội, ướt nhẹp khá nhiều chỗ rồi cũng đến lớp học, đã 2 tuần liên tiếp, đều là cảnh tượng này. Cũng chẳng hiểu nổi, hắn lúc nào cũng lười biếng vậy mà những lúc như thế này, chẳng hiểu hắn lấy quyết tâm ở đâu mà lại chăm chỉ vậy.
- Học học, ngày xưa lười đủ rồi, giờ phải ráng lên.
- Cố lên, rất nhiều thứ đang đợi mày phía trước đấy.
Hắn chợt nhoẻn miệng cười, cười vì những suy nghĩ khích lệ tích cực kiểu trẻ con ở đâu bung ra, thật khác hẳn ngày xưa.
...
- Hey, đừng đứng đợi tao đấy nhé, học về trễ lắm.
...
Cũng chẳng rõ mưa có hiểu lời hắn nói, chỉ thấy lớp học tan, con đường cũng vắng dần người, nhưng mưa thì vẫn đứng đợi ở đó.
- Trời, tan học cái là mưa to hơn mới đau chứ.
Thằng Sơn nói với giọng ngao ngán.
- Kệ đi, trễ rồi về thôi ông.
Hắn cúi xuống cầm sẵn chìa khóa và thẻ, chạy lon ton ra bãi đậu rồi nhanh tay túm lấy cái áo mưa đang phủ lên xe, chụp lên đầu.
- Hì, thôi cùng về nào.
Hắn nhảy lên xe lướt đi, 
Con đường Sài Gòn vẫn vậy, dù trễ nhưng lúc nào cũng ồn ào tấp nập.
Cánh tay kéo khẩu trang bị ướt nhẹp xuống, để mặc mưa từng dòng chảy xuống khóe miệng.
- Mưa, mày có vị gì nhỉ...
...
Mưa vẫn rơi,
Đường phố phủ đầy những ánh đèn,
Mưa ùa vào, làm nhòe khóe mắt,
Ánh sáng từ ánh đèn xuyên qua lớp nước trên mắt, biến thành những đám bokeh màu vàng,
Hắn vội vàng lấy cánh tay quẹt vội,
Khẽ gập người xuống lao đi,
Mưa lạnh thấm qua cổ áo,
Bỗng chợt thấy mông lung...
...


Mưa bụi...

0 nhận xét


 
...
- Trời, tuần trước thì kiếp đỏ đen, tuần này thì quất luôn tông xẹc tông, phía trên xanh vàng, ở dưới giày cũng xanh vàng luôn, style đen thui đâu rồi, haha.
- Há há, sợ chưa...
...
Cái tuần bình yên nhất ở công ty, báo hiệu cho một tuần sắp tới với lịch training dày đặc của Yashpal. Lâu lâu hắn lại mới gọi điện về nhà, ngày trước mỗi lần nhớ đến việc mọi, là kiểu gì cũng trúng vào khoảng thời gian ông bà đang ngủ, sợ bắt máy rồi lại mất giấc ngủ biết vậy nên thế cứ khất lần rồi quên hoài. Cũng chẳng có gì, ngồi tám chuyện lung tung, kể những chuyện xưa, chuyện tào lao nhưng lần nào cũng cười toét miệng. Quả thật gia đình là cái thứ có thể nói mọi thứ, mà không phải ai mình cũng dám chia sẻ.
- À, dạo này Linh Chi nó bắt đầu lên đây học, có vẻ chăm chỉ hơn một chút. Mà lại đòi cậu mua điện thoại cho nữa kìa.
- Xề, lo học đi không lo, toàn lo làm cái gì không. Năm nay thi đại học rồi, chả biết nó thế nào nữa.
- Ừ, sao tụi mày học nhẹ nhàng thế, mà đám trẻ sau chán quá.
- Haha, bà Bình bả bao bọc quá, nên khả năng cảm nhận yếu đó mà. Học hay làm cái gì thỉnh thoảng cũng phải có áp lực nó mới lên được, nhiều khi bình thản quá chẳng có mấy động lực. Giống như con nè, ngày xưa đặt mục tiêu ngắn hạn với dài hạn dữ lắm đó chứ. Ví dụ như, thời gian nghỉ hè luôn tự nhắc mình bảo: "Hey, mày phải xử lý hết đống sách này để vào năm học còn thỏa sức đọc truyện tranh, với quậy phá chứ." đại khái vậy là có hứng học liền, haha...
- Ừ, hồi đó anh Thanh lên đứng ngó cái tướng con vừa nằm dài vừa học, rồi xong lắc đầu ngán ngẩm rằng chắc chẳng đi đến đâu đâu. Bố mẹ áp lực lắm chứ, ấy vậy mà mấy đứa tụi mày đậu hết.
- Hoho, đó là chưa xài hết công lực đâu đấy nhé.
- Haha, cái thằng này lớn rồi mà vẫn vậy...
...
Hắn lại được phen ba hoa chích chòe.
Bỗng nhiên chợt nhớ lại hình ảnh lúc tình cờ lại gặp thầy Alves, thầy thấy hắn nên cười toét miệng giơ tay làm biểu tượng ok, hắn buột miệng "Hi, Sir" rõ to, sau đó ngó nghiêng xung quanh coi mình có lỡ bật volumn cao quá không. Nghĩ cũng mắc cười, thế giới này thật hẹp, đi đâu cũng gặp người quen. Và cũng không nghĩ rằng thầy còn nhớ mình như vậy.
...
Hắn nhảy lên xe,
Con đường về nhà cuối tuần vắng vẻ hơn, cái khí trời mát mẻ, dịu dàng nhờ những đám mây đang chạy nhảy tung tăng trên đầu che bớt đi cái nắng.
Hắn ghé vào tiệm bán đồ quen thuộc trong một cái hẻm nhỏ đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, lượn lờ, mua một cái áo rồi trở ra.
Thật lạ, vẫn như cái cám giác cũ, chỉ khác đi một chút.
...
Mưa phùn bắt đầu rơi,
Hắn ngẩng mặt lên trời, nheo mắt...
Cơn mưa mùa thu,
Những giọt nước nhỏ li ti, nghiêng nghiêng rơi trong một buổi chiều tháng chín.
Hắn lại chạy xe chậm như rùa,
Lượn lờ...
Chậm chạp...
...


Phía trước là bầu trời...

0 nhận xét
...
- Hey, sao lúc nãy tao gọi điện không nhấc máy mày. Cũng không thèm gọi điện lại nữa.
- Hả, đâu biết đâu, dạo này tao đâu có bao giờ đụng đến điện thoại đâu.
- Đang ở đâu thế?
- Mới về nhà xong á, có chuyện gì à?
- Qua nhà mày nha, có chuyện tám xíu.
- Ừ,
...
Cái thằng cà tưng, tự nhiên nghỉ làm một thời gian, quyết chí tự làm riêng và rồi giờ hết vốn lại quay lại đi làm tiếp. Vẫn trong cái giấc mơ ấp ủ của nó rằng sẽ làm được một thứ để đời, dù nghe qua mọi thứ chỉ dừng ở mức ý tưởng.
- Hey, mày làm tạm cho tao cái Mockup đi.
- Xì, cái đó làm được thôi, đợi qua đợt thi cái đã. Mà chủ yếu là mày chứ mấy cái này tao cover được.
- Mà khi nào mày học xong nhỉ?
- Chi vậy? Để xem nào, tao bắt đầu học từ tháng 2 hay tháng 3 gì đó thì phải, theo lịch là tháng 3 năm sau là xong, chuẩn bị làm một bộ portfolio lớn trong 3 tháng sau đó.
- Haizz, lâu vãi. Lẹ lẹ học xong còn làm cho tao mày.
- Haha, có thể lâu hơn nữa á, dạo này có nhiều kế hoạch improvement nữa, không đơn giản vậy đâu. Nhưng cái mày nói thì hiện tại làm được, trên mức bình thường rồi.
- Ừ, nhớ làm á.

...
Hai thằng ngồi ngả người im lặng một lúc,
Gió đêm thổi vi vu, có chút se lạnh...
Chẳng rõ thằng bạn tính toan điều gì, hắn thì đang nghĩ về những gì đang đợi mình phía trước. Hiện tại tuy hãy quá sớm, nhưng đã có vài con đường khá rõ phía trước để lựa chọn. Nói là vậy, nhưng bây giờ không phải là thời điểm để cắm đầu về phía trước, mà phải xây dựng cái nền thật vững để có thể vươn được xa hơn.
...
Gió vẫn thổi, cuộc sống vui vẻ, có chút bựa hằng ngày của hắn chợt trầm xuống, rồi đẩy đưa theo cơn gió đêm đi đâu mất. Hắn hút chút bơ còn lại trong ly sột soạt, xong vỗ vai cậu mập.
- Hoho, cần quái gì phải tính nhiều thế chứ, cứ làm cho đã đời đi...
- Haha, tuần tới về nhà một tuần, rồi tuần kế tiếp đi làm. Làm lập trình embeded cho ô tô có vẻ cũng thú vị lắm.
- Koko, vui là đủ rồi. Mà về nhớ mang cho vài ký mực một nắng nhá.
- Óe, làm gì nhiều thế, hết xiền òi...
- Haha...
...
Quán dần thưa người,
Những cơn gió và tiếng cười của hai cậu nhóc to đầu...
Mùa mưa trên cuộc đời,
Dường như đã bắt đầu nặng hạt,
Cái thuở ngây thơ kéo dài hơi lâu, và một anh chọn sai đường để giờ hì hục chạy việt dã.
- Haizz, trễ rồi, về thôi mày...
- Ừ, nhớ đó nhé.
- Biết rồi mà, tao có bao giờ thất  hứa đâu, có cái sai ngày thôi.
- Haha...
...
Hơi mưa đêm lạnh, chỉ cần một chút Piano cũng khiến cho tâm hồn nhỏ bé chìm sâu vào giấc ngủ vì thấm mệt...


Đứa trẻ lười biếng, cuộn tròn trong chiếc chăn ấm, rồi lặng lẽ thiếp đi...
...


Cảm ơn...

0 nhận xét
...
- Hoho, hoàn thành xong cái task khó ưa rồi.
Cuối cùng thì hắn cũng hoàn thành xong cái task mà trước giờ những người đi trước đều không thành công. Dù chẳng phải là thứ hắn đang quan tâm bây giờ, nhưng ngó cái bản mặt kia khá hớn hở.
Người ta bảo luyện công thứ này, thì đôi lúc thứ khác cũng sẽ improve được một chút. Quả đúng thật, hai thứ chẳng liên quan nhưng vấn đề được giải quyết khá logic. Hệt như chơi thể thao vậy, vấn đề nhiều lúc là ở lối suy luận, chứ không phải là kỹ thuật.
Hình như tình huống này cũng giải thích một phần nào đó cho câu hỏi ngày xưa rằng: "Tại sao thằng Doãn, nó bà tám với bàn chuyện học thấy nó còn thông minh hơn cả mình, khi hiểu rất nhanh vấn đề, nhưng đến lúc học thi thật thì nó lúc nào cũng lẹt đẹt điểm thấp."
- Hô hô, nghe thật phức tạp, kệ đê.
Buổi trưa, giờ nghỉ, vẫn như bình thường hắn sẽ lại chạy lon ton về nhà, trên đường tiện sẽ ghé New Chợ, sẽ dựng xe ở góc bên trái, cái góc anh bảo vệ luôn bảo đỗ xe để tiện quan sát, vì quen quá nên khỏi phải ghi vé xe. Về nhà, bật nhạc, nấu cơm, nằm dài làm mấy việc trời ơi và rồi hò hẹn với cơn mưa quen lúc 2h chiều.
...
- Hey, Anh Lê đâu, đóng tiền tháng sân cầu lông mày. 150k thôi mà khất lần hoài.
- Ơ, ở đâu ra, tuần trước mới kêu đóng có 100k mà.
- Mệt mày quá, hôm nay tăng giá 50k rồi, đại gia nuôi cá cảnh nên giá phải khác chớ, hớ hớ...
- Trời, sinh nhật order nước mọi người còn lại có 100k thôi. Mà tuần trước em đánh có gần 1 tiếng, giờ tính tiếng đi, haha...
- Xề, mơ đi cưng. Thôi đưa đây, đại gia cá Rồng mà toàn cho cá ăn kẹo kéo.
...
Lúc nào cũng vậy, mỗi lần vào công ty là hắn phải qua xả cho thằng đệ một tràng dài, rồi mới về chỗ làm việc. Cuộc sống vẫn vậy, vẫn những ngày cứ đi đi lại lại, học và enjoy cuộc sống theo kiểu hớt hải. Nhưng bây giờ mọi thứ có vẻ chẳng nhàm chán chút nào.

LỚP HỌC GRAPHIC
Ngày cuối cùng được học với cô, thật vui khi việc training không làm ngắt quãng việc học. Tự thấy mình thật may mắn khi được tiếp xúc với một người như vậy, khác xa với một người giáo viên bình thường. Lớp chỉ cỡ gần hai mươi mạng, nhưng thật tốt khi có thể ước lượng mình nằm trong top 2 người nổi trội nhất. Người kia thì mạnh về sử dụng hình ảnh hài hòa còn hắn thì mạnh về Chi tiết và White space. Ngày cuối cùng, session nhận xét các layout chuyên nghiệp, hắn chợt nhận thấy mình nhỏ bé khi lỡ buột miệng giơ tay chỉ ra một lỗi của tạp chí Men's Health sau khi cô đang giới thiệu về độ phức tạp và kỳ công của designer tạp chí này.
- Bạn đúng là Master về khoảng cách, là lần thứ hai tôi là người chuyên kiểm tra lỗi trên tạp chí mà vẫn bỏ sót.
...
Khi nghe lời khen này từ một người khó tính, cái cảm giác nhận được không phải là Vui vì được khen, vui vì bản thân còn phát hiện ra rất nhiều lần mà Art Director mười năm của Harper's Bazaar còn bỏ sót, mà là cảm giác áp lực. Áp lực không phải vì thứ nghe được, vì hắn hiểu độ phức tạp của tạp chí này, trong đầu chợt xuất hiện vô vàn những suy nghĩ:
- Liệu mình có làm được không? Có thể tốt như khi mình nhận xét về một thứ gì đó không?
...
Hắn chợt cảm nhận được cái gì đó đè nặng lên mình, khi chuyện làm một tạp chí thời trang hay một sản phẩm Graphic design, cái khó không phải là việc làm một thứ Dễ Nhìn, Thu Hút, mà là sự sáng tạo sao cho cùng một chủ đề, phải tạo ra được nhiều phương án khác nhau để mỗi lần thiết kế phải tránh sự nhàm chán cho người đọc.
- Qua những sản phẩm của các bạn, tôi thấy ở đây có một số bạn rất có triển vọng, và khả năng của các bạn hiện giờ tuy mới bắt đầu nhưng mạnh hơn rất nhiều so với các khóa trước. Nhưng nếu muốn phát triển hơn, các  bạn nên tìm hiểu nhiều hơn về phong cách nghệ thuật, có như vậy khi sáng tạo mới bớt đi rào cản...
...
Hắn thở dài, tay nắm chặt, khẽ gõ nhẹ lên đùi.
- Hmph, cố lên nào, mày làm được mà.
...
Ngày cuối cùng, tan lớp, muốn đến chỗ cô chào cô lần cuối nhưng đám đông đến copy source layout đông quá, hắn lùi lại, rồi lặng lẽ rời đi:
- Cô à, cô là người thứ hai trong đời đấy, cảm ơn cô nhiều lắm.
- Cảm ơn nhiều lắm...
...
Hắn khoác áo mưa, nhảy lên xe phóng đi.
Ngày cuối, cơn mưa tí tách của mùa hạ, và bóng xe mảnh, chậm chạp với những câu hát vu vơ in trên nền đường quen thuộc...
...