Những điều thân thuộc...

0 nhận xét
...
Vẫn như bao ngày khác, vào cái giờ này, sẽ thấy hắn đang ghé qua chợ để tự nấu những món ăn cho mình. Cuộc đời vẫn thế, những cảm xúc cố gắng mãnh liệt hơn, dù cuộc sống lại có vẻ trầm đi một chút. Hắn đã mừng quýnh lên khi sản phẩm của hắn được treo trong hộp kính, được làm sản phẩm tiêu biểu, thay vào cảm xúc cần vui vẻ, hắn lại chẳng biết mình nên làm gì.
- Chú Vạn bảo dạo này mày gầy lắm đúng không.
- Haha, con có bao giờ mập đâu mà gầy hả mẹ. Chả có gì đâu, chắc ổng thấy thằng con ổng mập ú, quen mắt, giờ thấy con dzị mới nói vậy thôi. Chớ con chơi cầu lông, đập cũng dữ dội lắm mà.
- Chuyện của mày sao mẹ biết, làm việc ít thôi.
- Hì, dạ. Tại dạo này làm hai công ty cùng lúc, thêm cả việc đi học, rồi cả lâu lâu đi chụp hình nữa nên có hơi đuối tí tẹo.
- Trời, bỏ bớt đi, mày làm gì mà nhiều thế.
- Hì, cũng sẽ cố giảm, nhưng hiện tại con cảm thấy cuộc sống ý nghĩa hơn mẹ à. Hi, con cũng cố tập thể dục đều nên mẹ đừng lo hen. Hai ông bà ở nhà lo ăn uống đầy đủ, với tập thể dục vào nha.
- Ừ, mẹ biết mà.
...
Thời gian thật lạ, mới đó với những tiếng ồn ào của bọn trẻ, những ngày tết đã vội vàng qua. Hai con bé lớn đầu, khóc thút thít. Chúng đã ở đây gần hết những ngày hắn về quê, ông nội đuổi khéo chúng về nhà mà không được. Ấy vậy mà trước ngày hắn đi một ngày, mấy đứa lại tự lủi thủi đi về, chẳng cần ai nhắc. Một lúc sau còn gọi điện gọi với lại.
- Tết năm sau cậu nhớ về nha.
- Hì, cậu biết mà.
...
Buổi sáng đến sớm hơn một chút, có lẽ vì đây là ngày đặc biệt. Với cái đứa hời hợt như hắn trước đây, có lẽ nó cũng chỉ qua nhẹ nhàng, ấy vậy mà giờ có vẻ khác hơn một chút phía trong tâm hồn gỗ đã kia rồi.
- Kịch!
Hắn đặt ly nước mía mát lạnh trên bàn, rồi hí hú với đám tasks mới tinh, mới nhận được từ khi chuyển sang project mới. Thỉnh thoảng lại thò miệng vào hút lấy hút để, mắt vẫn không rời khỏi màn hình.
- Ủa, mà có gì đó sai sai thì phải? Sao hôm nay đi làm sớm và chăm chỉ quá vậy anh?
- Ô hô, chú chưa hiểu hết con người anh đó thôi. Chăm chỉ, sống có tâm huyết lắm, há há...
Hắn vẫn vậy, sau mấy câu nghe giọng kiểu "CAO CẢ" thì lúc nào cũng đệm sau đó một điệu cười hả hê, ngược hẳn với cái giọng điệu thật thà lúc đầu.
- Mà chuyện hôm trước sao rồi, khi nào đi?
- Cuối tuần sau anh.
- Hì, chắc phải đại chiến bi lắc trước khi đi chứ nhỉ?
- Haha, ok anh...
- Thế có uống Milo cho tự tin hơn chưa. 
- Chuyện.
- Haha...
...
Hắn vừa ngưng nụ cười xong, thì cái cảm giác hụt hẫng ùa vào thế chỗ.
Cuộc sống thỉnh thoảng vẫn phải như vậy, từng tiếng cười quen thuộc, từng những điều tưởng chừng nhỏ bé, bỗng chợt sẽ chẳng xuất hiện lại nữa. Hệt như một giấc mơ, một giấc mơ đủ màu sắc, có bình yên, có vui vẻ và có cả phiền muộn...
Thật lạ, nếu là những giấc mơ, chẳng  hiểu sao, lại nhớ lâu hơn những giấc mơ ngắn khác...
...

Thu tháng ba, cơn gió vui vẻ...

0 nhận xét
...
Ngủ dậy được một lúc, mắt hắn vẫn lim dim. Đến giờ ăn sáng và lên công ty thì phải. Hắn lười biếng ngáp ngắn dài, cánh tay mệt nhoài đưa lên lấy cái bàn chải đánh răng.
- Hì, nhìn mắt mày kìa, buồn ngủ đến ba mí mắt luôn.
Hắn nhếch mép cười khi nhìn mình trong gương.
Một buổi sáng bình thường như những buổi sáng khác, ngóc đầu ra ngoài đường thì ánh nắng đã nhảy tót lên trên ngọn cây từ lúc nào.
- Chà, không khí thật thích.
Sài Gòn những ngày đầu tháng ba, nhẹ nhàng và bình lặng. Qua cái Tết, mọi thứ dường như đẹp hơn một chút. Hắn thẩn thơ chạy xe trên con đường quen thuộc, thỉnh thoảng lại có chiếc lá vàng rớt xuống cảm giác bình yên lạ. Nghĩ về những thứ xa xưa lại thấy lòng ấm lại.
Hắn băng qua đoạn hai hàng cây lớn, gió bỗng thổi mạnh, những chiếc lá khô rụng xuống xối xả vào người hắn.
- Ối ối, đang lãng mạn mà xả gì lắm lá thế.
Đi qua một lúc thì cơn gió ngưng lại.
- Trời, cái cơn gió lãng xẹt.
Hình như nó cũng biết lỗi, chỉ đứng đó im im, không thổi nữa.
...
Cuộc sống thật lạ,
Đôi lúc chợt thấy mọi thứ, từ những đồ vật nhỏ cũng có xúc cảm...
...

Những đóa hoa ven đường...

0 nhận xét
...
- Hey Ninh, mày đi xong có quay lại công ty không?
- Uhm... chắc là có, tao cũng chưa xong việc mà.
- Vậy trở tao đi nha.
- Ừ, mũ mượn mấy anh bảo vệ hen.
- Ok, vậy nha.
...
Một ngày công việc cũng đầy ắp như thường lệ, chỉ khác một chút, nó kết thúc bằng việc chị Mai rủ mọi người đi ăn ốc. Cái không khí ồn ào của những buổi chiều vẫn vậy, thằng Bắc vẫn vừa làm việc vừa đánh đàn, một đám nhiều chuyện đang bàn tán vụ gì đó nghe có vẻ hấp dẫn, sau lời mời thì vội vã quay lại công việc của mình để giải quyết gọn lẹ để đi ăn cho sớm. 
Năm giờ chiều, bụng đói khiến mọi người khẩn trương hơn. Thằng Phương nhí nhố với mái tóc cắt cúp cua hai bên hình cây nấm, ngó ngộ nghĩnh, một mái tóc có lẽ không như nó mong đợi.
- Nè, lẹ lên mấy đứa, chưa làm xong thì xíu quay lại làm cũng được mà.
- Dạ...
...
Hai đứa nhảy lên xe, hắn vội ngó xuống bánh xe phía sau.
- Ừm, có vẻ như không bánh xe không non hơi cho lắm.
- Sao thế?
- Ah, chả là tao toàn đi một mình nên không để ý vụ bơm xe, nên có mày ngồi lên là phải coi lại không lại bị thủng lốp.
- Ừ, nhìn chắc không sao đâu.
- Hì, đi nào...
...
Giờ tan tầm, con đường ra khỏi cổng tòa nhà đông nghịt. Hắn cẩn thận đi qua đám xe đạp đang đi nghênh ngang giữa đường xếp thành hàng ngang thật bất cẩn.
- Ồ, lại đổi nữa rồi à?
- Hả, cái gì đổi mày?
- Ah, không có gì, là đám hoa ở cái khung phân cách đường đây này, cả đám dài được mấy bữa là đổi cái mới rồi. Nó còn chưa tàn đã bị bỏ đi rồi.
- Chắc cũng được một tháng đó mày, làm gì lẹ vậy.
- Có đâu, tao đi qua đây miết, hôm thì hoa hướng dương, được cỡ hơn một tuần, họ lại thế vào một dãy hoa mào gà, sau đó lại đổi sang một dãy hoa tím... Chẳng hiểu chúng bị bỏ đi hay không hay được tái sử dụng ở một nơi khác nữa.
- Ừ, mà mấy cây hoa đó là hoa ngắn ngày mà, chắc đến lúc phải bỏ đi thôi.
- Cũng đâu đến mức vậy đâu, thay đổi quá nhanh đi, nó còn chưa tàn, nhìn hôm qua còn tươi lắm, mà hôm nay lại đổi sang đám hoa trắng này rồi. Hình như đổi theo lịch ấy.
- Ừm, chắc vậy.
...
Bà tám mấy chuyện vẩn vơ, chiếc xe nhảy nhót qua đoạn đường gồ ghề mà hắn phải băng qua, để né đoạn đường đang bị tắc.
- Hô hô, giống như là đi leo núi ấy mày nhỉ?
- Haha...
Thằng bạn cũng hiếm khi nói chuyện dài, hơn một tuần nữa nó sẽ rời công ty để qua một công việc mới. Có lẽ cảm nhận đầu tiên của hắn về người bạn này, đó là ít nói, khá chăm chỉ và chu đáo. Nhìn cái đám cá bảy màu nó nuôi là biết, từ chuyện cá đẻ trứng phải vớt ra để trứng không bị ăn, rồi tùm lum thứ, nên cái đám cá của nó con nào cũng bụng bự thù lù, đàn thì càng ngày càng đông, toàn phải chia cho người khác nuôi hộ vì bể cá mini quá tải. 
Hắn thì chả bao giờ được như vậy, điển hình là đợt mua tép về nấu ăn. Thế chẳng biết hồn nhiên với ý nghĩ thế nào, thấy ông bạn có bể cá, nổi máu tốt bụng ném vào đó mấy con tép tuyển hàng bự và khỏe. Ấy thế xong mấy hôm sau quay lại nhìn, thì thấy đám cá của ổng chẳng còn con nào. Cuối cùng mới vỡ lẽ, đó là mấy con Tôm Tép nó ăn thịt cá, nó lấy càng đá vào mấy con cá, để chúng chết đi rồi ăn thịt.
Tẽn tò, nên sau lần đó hắn chả bao giờ có ý tốt bụng nào na ná vậy nữa cả.
- Hì, sắp đi rồi, buồn không?
- Có chứ sao không, ở đây không khí như một gia đình vậy, mới đó mà đã ba năm rồi mày nhỉ.
...
Hắn chợt im lặng,
Gió mạnh hơn khi đi qua con đường dọc sông Sài Gòn,
Hắn thở dài,
Cuộc đời thật lạ, đôi lúc một số thứ xuất hiện thật ngắn ngủi, cuộc sống vội vàng khiến mọi thứ khi nhìn lại chỉ như một câu chuyện đọc ở đâu đó, cũng như những đóa hoa kia, bị ai đó mang đi mất, chẳng hiểu được...
...