Đông...

0 nhận xét

...
Mùa đông phảng phất.
Cái vị mờ nhạt, hệt như việc những món ăn từ miền bắc khi chuyển vào đây sẽ chẳng bao giờ còn lại cái vị đậm đà, mà thay vào đó là chút gì đó ngọt và nhẹ nhàng hơn...

Sáng sớm quần đùi, áo cọc nhảy vội lên xe đi ăn sáng, chân lúc nào cũng tạo thế hơi xòe, giờ cụp lại như loài cây xấu hổ, thường rụt lại mỗi khi ai đó chạm vào vậy. 
- Chà, mùa đông rồi cơ à.
Cái mùa với tone màu ít màu sắc bỗng chợt quẹt vào võng mạc nguyên một cây đỏ chót, đã vậy còn điểm thêm ngôi sao vàng chóe sau lưng kèm dòng chữ "Tôi yêu Vietnam" nữa.
- Nản, mới buổi sáng thôi mà, đâu cần rực rỡ vậy chứ.
Cơn gió buổi sáng ùa vào.
- Chà, lạnh thật. Ngay cả bầu trời xanh cũng phải mặc thêm chiếc áo màu xám nữa cơ mà.
Lả lướt qua dòng người, mừng rỡ khi cuối cùng cũng đến nơi. Cái tiệm bánh cuốn nóng này được một cái tiện, đó là chẳng bao giờ đóng cửa sớm cả. Một điều nghe thật tuyệt vời cho những tên lười biếng muốn ăn sáng nhẹ mà vẫn muốn ngủ nướng.
Đang ngồi, chưa kịp gọi đã thấy bà chủ đưa luôn một dĩa ngay trước mặt. Hi...
- Ơ, dù có hay đến đây ăn thật, nhưng cũng phải cho order cái mới đúng tuần tự chứ.
Cái vị của hành phi, cái vị của hồi nhỏ vẫn thường mừng quýnh khi mẹ mang về, vị của nước mắm, nhẹ nhàng, lẫn thêm cả cái vị ấm áp cần có trong tiết trời se lạnh này.
...
- Ừm, thỉnh thoảng cuộc đời nhiều lúc cũng không đến mức... tẻ nhạt quá nhỉ?
...


Những con đường...

0 nhận xét
...
Chuyển nhà,
Căn phòng nhỏ, cây mận rũ xuống ban công, một năm chẳng biết ra hoa kết quả bao lần. Cái ban công rộng thùng thình, thỉnh thoảng vào buổi chiều vẫn có một đứa nhóc lớn đầu nào đó đá bóng, và tập badminton footwork.
Mười một tháng, con đường nhỏ, mỗi buổi sáng thứ hai nghe tiếng trống trường, tiếng hô "chào cờ", bật dậy và dụi mắt. Con người thật lạ, những ngày đầu nơi đây thật ồn ào, sau đó thấy thân thuộc và bây giờ là nhớ.
Thùng carton chồng lên nhau nằm một góc, căn phòng có chút chật trội xưa ngó trống trải. Hồ cá mọi ngày xanh mướt dưới ánh đèn giờ ỉu xịu. 
Chiếc xe chở đồ đến, 
Vẫn con đường nhỏ ấy...
Mồ hôi thấm trên áo,
Gió...
Lạnh,
...

Con đường nhỏ vào mùa hè phủ đầy màu hoa bọ cạp vàng,
Quán ăn quen ven đường,
Ban công nhỏ,
Cây mận,
Tiếng la hét mỗi lúc tan trường của tụi trẻ,
...


Chút vẩn vơ...

0 nhận xét


...
Giọt mồ hôi trên trán, nhỏ xuống mí mắt... cay xè.
Mùa hè nắng đỏ, những ngày nắng bỏng lưng, cả đến lúc mặt trời bỏ đi, cái cảm giác nặng nề đè lên những giọt mồ hôi vẫn ở đó.Hai bên đường từng hàng cây bọ cạp vàng, những bông hoa rũ xuống gặp nắng phủ lên đẩy đưa trong gió từng dải màu rực rỡ.
- Ai mua chối hong... ?
Tiếng rao hàng lanh lảnh, phảng phất chút nặng nề của cái chất giọng miền Trung, một chút chông chênh trơ chọi trên con đường vắng, cái dáng nhỏ xa xa đang ôm đống chổi trên tay, vừa bước nhanh vừa cố tạo ra cái âm thanh như lọt thỏm dưới những dãy nhà cao vút.
Sài Gòn về chiều, gió như muốn vuốt ve an ủi những con đường mùa hạ, chẳng phải cái cảm giác khô khốc như gió của miền Bắc, cứ chầm chậm vuốt ve như muốn xoa dịu đi chút gì đó mệt mỏi.
Cái căn phòng nhỏ với ban công rộng thùng thình, ngẩn đầu lên có thể thấy mặt trăng tròn treo lơ lửng trên đầu vào giữa tháng.
Buổi sáng đồng hồ báo thức chưa kịp lên tiếng thì tiếng trống trường đã vội điểm, tiếng tụi trẻ nô đùa xô đẩy nhau trước khi tập hợp vào mỗi buổi sáng thứ hai. Ở nơi này ồn ào nhưng chẳng chút khó chịu, đôi lúc đi làm về, chạy lon ton ra ban công đá bóng hoặc tập nhảy đập cầu lông, vào mùa Mận chín thì thảnh thơi hơn một chút, vác ghế ra ban công ngồi, ngó đời và gặm Mận, một thú vui hệt như hồi còn nhỏ, về nhà, trèo lên cây ổi, nằm ở trên đó và gặm ổi cho đến khi chán chê mới chịu lết vào nhà giúp mẹ làm việc.
Cuộc đời thật lạ, ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy mấy thằng nhóc xưa kia, giờ đã là kỹ sư, là trung úy... và rồi cuộc sống vô tình làm lãng quên đi một phần nào đó, chợt thoáng quá chút ký ức mờ nhạt như một giấc mơ dài thật đẹp.
- Nó học hành chán lắm cậu à!
Chị gọi điện, lo lắng cho đứa con gái đầu chuẩn bị thi vào lớp 10.
Ngày xưa bằng tuổi con bé, cũng trùm lười học, cả năm học kỳ đi học xong là về nhà toàn lo đọc truyện tranh, kẹp cuốn truyện vào giữa cuốn sách rồi chơi chiêu giả bộ đang học, mẹ thấy tưởng đang học nhưng hóa ra là thằng con láu cá. Cũng được cái điển số cũng ổn nên chẳng thấy phàn nàn. Khác với tụi bạn, mấy tháng hè vùi đầu vào học thêm đủ thứ nhà thầy, hắn thì lười không đi học vì xa, mà không đi khỏi nhà thì sao mà thuê truyện mới về đọc được. Vậy là ngồi nhà tự kỷ, luyện công trước bộ chương trình Toán Lý Hóa, bù lại vào năm học sẽ được thỏa sức quậy...
Người ta thường ví cuộc đời là một bức tranh, chợt thấy tuổi thơ kia chỉ có vài vệt màu quệt lên nguệch ngoạc. Thuở nhỏ nhút nhát chẳng biết đến có bạn bè, lớn lên mọi thứ chỉ xoay quanh sách vở, truyện tranh, billiards, table tennis, quậy và nói chuyện riêng trong lớp, xong thì chỉ biết đến ngôi nhà, con đường đến trường, và thế là đủ hết cho cái gọi là tuổi thơ nghe có vẻ nhàm chán nhưng cũng đủ thấy ấm áp.
Lớn lên thì sao nhỉ?
...


Nhạt phai...

0 nhận xét

...
Nhạt...
Từng lời nói nhạt như một bức tranh bỏ quên ngoài trời,
Mưa rơi...
Lời nói nhạt nhòa,
Mưa kéo dài từng nét trên bức tranh màu nước, chảy xuống khắc khoải như những giọt nước lăn trên gò má...
Cậu bé chạy vội, ôm lấy bức tranh mang vào căn phòng nhỏ trông có vẻ bừa bộn, vội vàng dùng hộp màu của mình, tô vẽ lại...
Quệt qua, quệt lại. Tỉ mỉ từng chút một như sợ sẽ làm bức tranh biến dạng thêm nữa. Ánh mắt đầy vẻ lo âu, nhưng cứ quệt lên thì những vệt màu lại bị mưa kéo xuống...
- Cạch!
Chiếc cọ rớt xuống nền nhà. 
Cậu bé ngồi đó, lặng nhìn cơn mưa phía bên kia then cửa.
Đâu đó có tiếng guitar,
Khẽ ùa vào căn phòng nhỏ...
Mọi thứ như,
... chìm vào sâu thẳm...
...

Những buổi sáng bình yên...

0 nhận xét

...
Bừng tỉnh khi trời còn hãy nhá nhem tối,
Cái buổi sáng khi dậy sớm lạ lẫm như đã rất lâu rồi không gặp. Hơn một năm gắn bó với công việc, những buổi sáng ngủ nướng, hay cố làm những việc vụn vặt, chờ tasks rồi mới chịu lết cái thân lười biếng lên xe để đi làm. Ngày qua ngày dường như đã lãng quên đi cái vị sương sớm của buổi sáng.
Lạnh...
Cái góc tâm hồn cũng như muốn run lên, cái bệnh lười biếng nổi dậy, nhảy lên giường ôm chầm lấy con bọt biển, cuộn tròn trong chiếc chăn ấm.
...
Những ngày tết qua đi thật nhanh, 
Phảng phất như có chút gì đó man mác buồn len lỏi trong tâm hồn. Chẳng còn những buổi sáng yên ả, tiếng mẹ gọi dậy ăn cơm sáng, tiếng trả lời ngượng nghịu "dạ" rồi lại ghì chặt chiếc gối nằm đâu đó trong chiếc chăn đang phủ kín mặt.
...
- Dậy đi, ăn cho nóng chứ!

- Ơ, dạ.
Lảo đảo  bước xuống, khẽ ghé mông đè lên cái ghế, ngả người tựa vào gốc cột trước cửa nhà, để mặc mặt trời với những tia nắng sớm màu cam nhạt phủ lên.
- Chà, ấm và thích thật! Thảo nào tụi mèo nó thích sưởi nắng cũng phải.
- Hey, vào ăn cơm đi chứ còn ngồi đó làm gì nữa vậy?!
- Ơ, dạ.
Tiếng trả lời cụt lủn lẫn trong hương vị mộc mạc của những ngày tết, vẫn phảng phất đâu đó.
Nhớ...
...