Phía trước là bầu trời...

0 nhận xét
.

Hình được chụp trong một ngày chủ nhật
Sài Gòn đầy nắng và được recomposed.

...
Tháng bảy,
Đã có nhiều thử thách mới,
Đầu tháng công việc của project 4G, cộng thêm việc học năm buổi một tuần và tự nấu ăn khiến hắn chuếnh choáng giữa việc sắp xếp chúng gọn lại và nghỉ ngơi. Giữa tháng, dường như sự nặng nề đã tăng gấp bội sau lời chúc của Yashpal: "Welcome to Professional Services Project".
- "Bạn phải hoàn thành sớm việc training cho project này.", "Mọi người phải hoàn thành hết bài tập về nhà.", "Sao hôm nay không nấu cơm thế.", "Sao dạo này cuối tuần cậu không ghé nhà chơi.", "Bài tập ông làm xong chưa?", "Dáng lên, có thể phải nghỉ học nhưng chắc em sắp xếp được mà phải không?", "Hình chụp đâu rồi, share đi :D?" ...
...
Lần đầu tiên hắn phải gạt đi thứ hắn thích xuống một vị trí thấp hơn rất nhiều, để nhường cho project mới. Chợt thấy thời gian như một thứ xa xỉ. Dắt xe ra ngoài, lẩm nhẩm mấy thuật ngữ trong hệ thống mới, chợt thấy dạo này hắn rất chăm chỉ.
Gió bên ngoài thổi vào ùa vào mặt mát rượi, hắn dim dim đôi mắt díu lại vì buồn ngủ. Chút thời gian buổi trưa được nghỉ, việc đi chợ nấu cơm cũng chiếm gần hết.
- Phực.
Hắn nhăn mặt lại, ngó xuống chân. Máu bắt đầu ứa ra.
- Hì, lại nữa à...
Hắn khẽ mỉm cười, mở cửa dắt xe ra, ghé qua một tiệm thuốc nhỏ. Cô bán hàng nhìn thấy có vẻ ái ngại, sau đó mới giật mình vội lấy ghế cho hắn ngồi rồi dùng gạc quấn lại.
Hắn chăm chú nhìn vào đôi tay đang cẩn thận đi từng đường băng gạc khéo léo, như cẩn thận sợ người đối diện bị đau.

Hắn nhoẻn miệng cười, cái cảm giác đau dường như cũng đang bớt dần.
- Hì, thiệt tình, chắc là lâu rồi không còn cái cảm giác được người khác tỉ mỉ vì mình, nên giờ vết thương cũng chẳng buồn nhảy múa nữa.
Hắn cúi xuống nhìn, vết băng thật tròn trịa.
Một lời cảm ơn,
Cơn gió ven dường như cũng đang hát.
Hắn ngước mặt, ngó lên phía trên cao kia.
- Hey, tụi bây có đi đâu thì đi, đừng đứng đợi rồi đến lúc tao đi học lại xúm lại một cục đen thui trên đầu nhé. Hôm qua đã vậy, nay chân đau rồi, vết thương hở nên mưa sẽ đau lắm đấy.
...
Nói là vậy, khi hắn bước ra khỏi thang máy, thì cơn mưa tinh nghịch kia cũng bắt đầu chớm những hạt li ti trên nền đất.
- Haizz, đùa dai quá đi à.
Những hạt mưa phùn nghiêng nghiêng chạm vào má...
...
Thật lạ, một lúc sau nó vẫn chỉ là những hạt nhỏ và mảnh...
- Hì, cảm ơn mày nhé...
Hắn mỉm cười, ngả nghiêng hát vu vơ trên con đường để đến lớp học mà hắn thích nhất, cái lớp học có cô giáo khó chịu nhất, nhưng cũng là người giúp hắn hiểu được nhiều thứ mà trước giờ khi hắn hỏi chưa ai trả lời được thỏa đáng.
Người ta bảo: "Đau đớn, khó khăn sẽ giúp bạn trưởng thành chứ không phải thành công."
Thật đúng, với ai đó có thể cô là người khắt khe, khó chịu, nhưng sau những áp lực đó hắn cảm thấy mình đã bước được những bước rất dài, khác hẳn với những ngày quẩn quanh với những thứ tẻ nhạt, né tránh trong cái góc bình yên và đứng yên nhìn mọi người tiến bộ. Có lẽ điều đáng tiếng nhất, đó là có thể hắn sẽ phải ngưng học, để đi training ở một nơi khác, và tiếp đó là đến một nơi khác nữa trong nhiều tháng.
- Haizz, chẳng biết khi đó cô có lại đứng lớp ko nữa vì rất lâu cô mới đứng lớp một lần.
- Hì, thôi kệ đi, giờ vẫn chưa phải đi mà, cứ cố gắng được bao nhiêu tốt bấy nhiêu vậy.
Hắn chợt phì cười, khi nhớ tới câu cái biệt danh cô đặt cho hắn trên lớp.
- Chà, nhưng coi vậy mà mình còn có quá nhiều điểm yếu,
- Hmph, yếu thì fix thôi. Cố lên nàooooooooooooooo... 
... 

Chiếc xe nhẹ lướt trên con đường đêm,
Gió dường như cũng đang nhảy nhót bên tai...
Hắn zít mắt cười tự hỏi,
- Những cảm giác này là sao nhỉ, hệt như một cậu bé đang thích thú với những món đồ vật lạ lùng trước mắt vậy.
...


Những cô nàng quậy phá...

0 nhận xét



...
Nghiêng nghiêng...
Những cơn gió lướt qua ánh mắt đang lim dim,
Một bài hát quen thuộc, nhịp đều phía sau cái khẩu trang màu xanh lam thẫm.
- Ring ring ring <nocturne>...
- Aloha...
- Sắp đến chưa để biết đường nấu cơm cho nóng.
- Dạ, 15 phút nữa là đến, em đang ở đường NVQ.
Trời bắt đầu sạm màu, ánh đèn hai bên đường bắt đầu bật lên nhiều hơn...
...
- Ketstttt...
- Ta ddaaaa...
- Ủa, sao giữa tuần mà cậu lại về, không đi làm à?
- Hi, vì tụi bây hết đó. Mà mẹ Bình đi đâu rồi?
- Chị đây, mà sao giữa tuần lại về.
- Thì chỉ có ngày này không đi học nên tranh thủ đưa vé máy bay cho mọi người này.
Hắn lục trong túi ra cả sấp giấy tờ được in ra ngày hôm trước.
- Uh, mà sao quá trời giấy vậy, thế vé đâu.
- Chà, Jeststar nó ẹ nên phải cẩn thận vậy á chị, một nùi thủ tục, cứ như lần trước Vietnamairlines nhắn cho mọi người cái mã số được rồi.
...
- Cha chả, anh H đang nấu ăn à.
- Ừ, đợi xíu hầm cái này thêm lúc nữa là ăn được rồi.
- Dạ,
Hắn khé liếc xuống nhà, chị đang nói cười rất tươi.
Hì, tuy cuộc sống đôi lúc có vẻ không hạnh phúc vì người chồng chẳng mấy khi được mọi người quý mến, lúc khô khan, lúc bình lặng rồi đôi lúc lại quậy tưng lên cãi cọ. Nhưng trong cái gia đình này mấy việc nhỏ to trong nhà ảnh đều có mặt, thôi thì cuộc sống, cũng cảm ơn vì những lúc bình thường cũng biết lo toan nhiều thứ, chỉ là chợt thấy những lúc vui vẻ như vậy thật đáng để trân trọng.
...
- Koko, mời mọi người ăn cơm.
- Hey, tối nay cậu ngủ ở đâu.
Con bé ghé vào tai hỏi nhỏ.
- Ơ, ở đâu chẳng được.
- Tối nay cháu ngủ ở phòng chị Linh đó.
- Ừ ừ, thôi ăn lẹ đi cô hai.
Ăn xong được một lúc, đã thấy mấy đứa nhảy tót lên xe máy.
- Cậu ơi, dạy cháu đi xe đi.
- Wey, không tập tiếc gì hết nhé.
Bà mẹ trong nhà lo lắng gọi với ra.
- Koko, mẹ mầy vẫn còn hoảng hốt sau cái vụ tập xe đâm bờ tường cơ à.
- Thôi thôi, còn nhỏ đi cái gì.
- Haha...
Hắn quay lại ngó ba đứa nhỏ đang nhìn thẳng vào hắn với cái ánh mắt cầu xin,
- Thấy chưa, bố Thanh không cho đi kìa.
- Đi đi mà cậu,
- Xề,
Con bé nhảy lên phía sau ngồi,
- Haizz, thôi lên phía trước ngồi, cậu ngồi sau lái luôn cho mày có cảm giác ngồi phía trước lái nó thế nào nhé.
- Yeah...
...
- Brmhb...
- Trời ơi, ghê quá đi i iiii...
- Đó thấy chưa, đi xe nó vậy đó.
Đi đến hết đoạn hắn gõ đầu con bé, nhỏ giọng.
- Thế giờ có muốn đi thật không?
- Đi, đi chứ!
- Hô hô, vậy để đẩy lên số bốn đi cho dễ nhé, như xe đạp điện tụi mày hay đi thôi.
Bạch bạch bạch...
...
- Yahhhhh, mình đang lái xe máy, yahhhhh... bố ơi con đang đi xe máy này...
- Hahaha...
- Wey wey, phanh lại, phanh lại...
- Dạ, từ từ con phanh...
- Kitsttt...
- Hên thiệt, cái phanh trước xe của cậu nó mềm như phanh sau nên cũng đỡ. Vậy đó, lái xe là thế đó cũng như xe đạp điện thôi mà, thế có thích không?
- Thíchhhhh!!!
- Nản, mà thế là biết đi xe máy hơn mẹ mày rồi nhé, hô hô.
- Yeah...
...
Trời về đêm, những cơn gió lang thang dường như cũng nhiều thêm.
Sài Gòn vẫn vậy, ban ngày thì vẫn hệt như cái tính của người trẻ tuổi, nóng nảy vội vã, khi càng thêm tuổi và trưởng thành lên một chút, lại trầm và dịu nhẹ như những buổi đêm dịu mát.
Quậy cho đã, rồi cũng đến lúc ngủ.
- Hoho, hôm nay tụi cháu sẽ ngủ hết ở phòng phía trong.
- Ừ, phòng đó mát đấy, mấy chị em mình ngủ ở dưới.
- Hey, cậu ngủ với con.
- Thế cả đám mày ngủ, bốn đứa, rồi còn chỗ đâu ngủ nữa.
- Kệ, cháu không biết.
- Haizz...
- Chà mấy cái đứa này, uh, mà phòng đó giường cũng rộng, ngủ nằm theo chiều ngang cũng được.
Hắn đưa mắt ngó bà chị đang tỏ vẻ chán nản rồi quay qua đám nhỏ.
- Wey, ngủ cấm gác nhá.
- Haha, không gác, không gác...
- Xế, để coi thật không...
...
Mọi thứ không như dự định, cả đám phải sử dụng phòng khác, vì phòng kia đã có người chiếm.
Hắn ngả xuống giường, cái cảm giác sau một ngày mệt mỏi được ngả lưng thật là thích.
- Bịch, bịch, bịch...
- Trời, làm gì mà nhảy uỳnh uỵch thế.
- Con nằm ngoài.
- Vậy cháu nằm đây.
- Trời ở đây ít quạt nóng lắm, không chịu.
-  Trời ơi, nằm đại đi mà, cậu nằm đây được chưa.
- ...
Cũng phải một lúc sau mới thấy cái đám ồn ào ổn định được chỗ.
Năm người trên một cái giường, cả đám nhỏ lại nằm dài cười khúc khích.
...
- Wey, đã bảo cấm gác mà.
- Haha, kệ...
- Uầy, chân đứa nào bự vậy.
- Con đó, hahaha...
- Mọa, mới lớp 6 mà thế đó, 50 ký đè ngột thở á.
- Haha, có cái chân thôi mà.
- Koko, để xem tuyệt chiêu của ta đây.
Hắn lấy tay rón rén, bước đều lên lòng bàn chân, thỉnh thoảng gãi nhẹ.
- Ải ải, không chơi, không chơi...
- Hố hố, thế chừa tội gác chân chưa?
- Cứ gác.
- Xề, cho mày biết tay nè.
...
Cả đám cứ rúc ríc, khúc khích như đám gà con chẳng chịu yên lặng một chút.
- Wey, hơn 12h đêm rồi kìa, ngủ lẹ mấy má hai ơi.
...
Nói là vậy, vẫn thỉnh thoảng đâu đó tiếng cười khúc khích...
Hắn mở mắt nhìn những tia sáng yếu ớt bên ngoài lạc vào căn phòng qua khung cửa sổ.
Căn phòng này thật lạ...
Một ngày mới đã đến từ lúc nào đó chẳng biết, 
Một màu mờ nhạt, và rồi dần sẽ hửng lên thành bình minh ấm áp...
...


Thằng bé...

1 nhận xét
...
Những ngày đầu tháng bảy, Sài Gòn chuyển tiết trời mát mẻ.
...
   Cuộc sống vội vã, nên mỗi lúc hở chút thời gian được đi chơi hay đơn giản chỉ là nằm dài ngủ hay coi film một chút cũng khiến khuôn mặt hắn hả hê lắm. Công việc ngập đầu và rồi cũng chẳng còn những lúc rảnh rỗi để mà thư thả đánh cầu lông trong tuần, đến cả ngày thoải mái nhất trước giờ là thứ bảy trở thành ngày kinh khủng nhất với dày đặc thứ phải làm và hai buổi học thêm. Tất cả mọi hoạt động thể thao giờ đổi bằng việc cố dành một góc buổi sáng để hít thở khí trời và chạy lòng vòng trong khu dân cư đang ở.
   Mọi thứ cứ vậy trôi đi...
   Thỉnh thoảng chợt thấy quý những giây phút rảnh rỗi được ngồi đó một mình, nhìn ngắm mọi người, những buổi chiều muộn, những bước chân, những nụ cười hạnh phúc...
   Có lẽ lại đã già thêm một chút,
- Haha, cậu già rồi mà cứ như con nít ấy.
- Xề, cho mày làm người lớn đó.
   Con bé đã lớn hơn ngày xưa rất nhiều, lại sắp lên cấp ba, một đứa nữa thì sắp sửa thi đại học. Giờ không biết tụi nhỏ đang làm gì nhỉ?
   Nghĩ vẩn vơ một chút, hắn thở dài, nằm èo uột, mắt đang lim dim trong tiếng Piano của Brian Crain thì có tiếng nhạc chuông Maruko xen vào.
- Haizz, nằm xí đã đến giờ quay lại công ty làm việc rồi.
   Uể oải mặc quần áo rồi chạy xuống dắt xe ra ngoài, đứa bé đang ngồi ở ghế đá dường như thấy có người trong nhà ra, nên cũng đứng lên và rời đi.
Những buổi trưa mát trời, đều thấy thằng bé quanh quẩn ở đó, thỉnh thoảng thấy ngồi trên ghế đá tay cầm xấp vé số đếm đi đếm lại, chốc chốc lại đưa mấy ngón tay lên nhẩm tính. Đôi lúc lại thấy như ông già, ngả người ra nhìn về hai hàng cây bên đường như đang chiêm nghiệm cuộc đời.
Ánh nắng dịu xuyên qua những tán lá, cái dáng nhỏ lẻ loi, trơ trọi... Chẳng hiểu tại sao lại đưa tay theo quán tính để kiếm thứ gì đó chụp lại. Nhưng những ngày này đt để chỗ nào cũng chẳng nhớ rõ, lỡ khoảnh khắc, và rồi cuối cùng thì ghép ra cái hình ảnh không rõ ràng này. 
   Một con đường có hai hàng cây, một luồng sáng dịu, một hình dáng nhỏ nhắn... chẳng rõ, chỉ nhớ khoảnh khắc đó rất đẹp...
...