Tháng tám, mưa tinh nghịch...

...
Sài Gòn,
Những buổi chiều, mây tản bộ trên đầu, rồi thỉnh thoảng xả xuống chút nước làm dịu bớt cái nóng của mùa hè, báo hiệu một mùa mưa ngày một rõ rệt hơn.
Sài gòn, 
Trên con đường về nhà, vừa mặc áo mưa đi một chút trời đã nắng, ngẩng mặt lên trời thấy mấy đám mây đang cười khúc khích.
- Xề, chơi chiêu này hoài à. Xíu nữa đi một lúc là mưa nữa chứ gì, không có cởi áo mưa ra đâu mà cười. Lúc nãy tao còn bị gãy mất cây vợt yêu thích, hay dùng nhất nữa.
...
Hắn khẽ ngấc đầu lên, mây dường như không di chuyển nữa,
- Hì, chắc mày một mình trên đó hẳn buồn lắm phải không.
Hắn nghĩ mông lung một chút rồi khẽ mỉm cười.
Nắng vàng chiếu qua lớp không khí ẩm mới đang bốc hơi bay lên trông thật đẹp. Chiếc áo mưa bị gió thổi như đang múa, thỉnh thoảng ùa lên khiến hắn bối rối túm lại kẻo nó bị bay ngược lên trên.
Hắn chợt cười khì.
- Hi, thì ra giờ mới hiểu tại sao mấy cô mặc váy hay sợ mấy cơn gió xoáy nhẹ mỗi khi đi trên cầu tản bộ.
...
Thứ bảy, một ngày cuối tuần thật lạ. 
Thứ bảy, một ngày mưa như đứa trẻ, muốn đùa nghịch cùng hắn.
Một cơn mưa phùn, tháng tám...
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét