Đom đóm...

...
Sài Gòn những ngày cuối tháng mười, mưa đến nhiều hơn.
Cả cái không khí cũng se lạnh hệt như những ngày chớm đông của miền Bắc.
Đi học về, mưa rơi tí tách. Có lẽ nó chẳng đủ để hắn phải bận tâm để khoác cái áo mưa nặng nề lên người, nhưng chẳng hiểu sao hắn lại cẩn thận như vậy.
- Hì, cả sáng lẫn chiều đều gặp, giờ lại gặp nữa là sao vậy mưa.
Hắn nhoẻn miệng cười, đẩy cần ga phóng đi. Chiếc xe có vẻ chạy tốt hơn nhiều sau lần sửa chữa. Giờ hắn mới hiểu được câu hỏi thắc mắc:
- Sao xe đề pa nó lại có vẻ hơi hụt hơi vậy nhỉ?
Hóa ra là hai năm trước, hắn thay nhông xích ở tiệm kia bị đổi cho cái bánh răng cỡ nhỏ nên lúc xe vào đà sẽ thiếu lực, lần này hắn về nhà tiện đem đi thay thì mới vỡ lẽ.
- Hì, xin lỗi mày nha, không hiểu nên khổ vậy đấy, bù cho mày cái xinhan mới đêý.
- Tính tong, tính tong...
- Haha, nghe vui phết mà mỗi tội hơi bị nhỏ.
Hắn cười rít mắt, rụt đầu vào cái áo mưa rộng, ho khụ khụ...
- Cha chả, ho cả tuần rồi chẳng đỡ nữa. Haizz, lâu lắm rồi chưa gọi cho mẹ nữa.
...
- Ừ, đúng là lâu thật. Cũng chẳng phải là không thể gọi, mà gọi thể nào mẹ nghe thấy cái giọng khè khè cũng biết. Thôi để khi nào hết thì gọi vậy.
...
Mưa rơi làm không khí đêm lạnh hơn một chút,
Hắn dim dim mắt, né mấy hạt mưa đang bay nghiêng nghiêng.
Vẩn vơ một chút, chợt nhớ đến cái clip buổi sáng,
Cuộc đời thật ngắn ngủi,
Người ta bảo cái gì đẹp cũng khiến con người đau khổ,
Hi vọng mọi thứ không đơn giản như những điều giản đơn chúng ta vẫn thấy.
Ở đâu đó hãy sống thật tốt nhé,
Những linh hồn nhỏ bé...
...

Những bức họa, của một người họa sĩ, kể về hình ảnh đứa con lớn lên từng ngày,
Chờ đợi, mong mỏi, nhưng rồi sau vụ phà Sewol mọi thứ đã tan biến đi tất cả. 
Đến cuối cùng còn cố mặc cho con cái áo cứu hộ màu cam...
Và chỉ còn thốt lên vài lời...
I would let you go...
if I could...
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét