Untold...

0 nhận xét
...

Những đám mây chạy đuổi nhau trên đỉnh đầu,
Đám nhỏ đùa nhau, đứa chạy nhảy, đứa tìm kiếm gì đó dưới đám cỏ, đứa thì hì hục với chiếc xe đẩy, kéo lết cái ghế lăn lọc cọc dưới đất.
Những ngày tuổi thơ hồn nhiên giờ xa thật, thở ấy ngây ngô chẳng bao giờ dám đi đâu, tự mình ngồi nghịch với những thứ đồ chơi tự tạo, việc thú vị nhất có lẽ là chìm vào thế giới truyện tranh và ngồi vẽ vời mấy con Pikachu bằng hộp bút lông mười hai màu cũ. Lớn lên, nhiều bạn hơn, quậy hơn, rồi lên đại học trầm lại một chút, và rồi thật lạ lùng với đứa vô tư lự như hắn lại biết đến cảm xúc yêu vào những năm cuối thời đại học. Yêu, cãi lộn vì những bất đồng trong suy nghĩ, lại yêu, sẻ chia, cái vòng lặp cứ vậy xảy ra hơn bốn năm, chúng ít dần đi và rồi bỗng dưng tắt hẳn. Cuộc đời thật lạ, mọi thứ đều có thể nhạt nhòa theo thời gian, ngay cả thứ xưa kia quen thuộc bao nhiêu, giờ lại thấy xa lạ.
...
Là năm thứ hai vào ngày này rồi nhỉ, một ngày bỗng dưng Sài Gòn không có nắng.
Chúc mừng sinh nhật...
...

Góc ồn ào...

0 nhận xét

...
Những ngày Sài Gòn ướt át,
Bước chân lặng lẽ, vọng lại như những giọt mưa đêm, nhỏ xuống từng giọt. Một tháng của những sóng gió, đã làm khá ổn mọi thứ, chỉ là những tai nạn cứ lặp đi lặp lại kể từ đầu tháng tới giờ khiến cơ thể hắn mệt mỏi.
- Phù, phù...
Hai tay hắn tì lên ban công, miệng phùng má thổi phù phù cố gắng hù con nhện gần đó.
- ...
Lặng yên một lúc, hắn mải miết nhìn cái đám lộn xộn, đầy những chấm sáng nhỏ phía trên kia. Thỉnh thoảng chân khẽ lắc lư có vẻ không được thoải mái. Có vẻ khi vết thương bắt đầu lành, thì cảm giác ngứa càng tăng dần lên thì phải.
- Haizz, thật muốn gãi cho đã tay mà không được.
- ...
- Đã bao lâu rồi mình không lên đây nhỉ? Có lẽ là 1 năm thì phải. Tự làm ngập chìm trong cái thế giới bận rộn do chính mình tự tạo ra, để rồi đến cả vài phút bình lặng như thế này cũng thấy như xa lạ.
- Haha, tự thấy mình dạo này như một cỗ máy làm việc theo quy trình công nghiệp vậy.
Hắn nhếch miệng cười, thì giọt nước mưa đọng lại lúc nãy rớt ngay trên trán.
- Hì, cả mày cũng đồng ý với điều đó hả, haha...
...
- 1, 2, 3, dzô... $#@%$%$#@##!~^&*&^

...
Cái góc ồn ào phía trước, cái thứ âm thanh mới xuất hiện khoảng một tháng gần đây khi một quán nhậu gần nhà khai trương.
Thật ồn ào, 
nhưng có vẻ họ đang... 
rất vui...
...

Tâm hồn vô cảm...

0 nhận xét
...
Có lẽ đã rất lâu mới lại về nhà một lần, và theo ngôn ngữ công sở khô khan có lẽ nó tóm gọn trong cụm "Trung bình tần suất về nhà năm nay là cực kỳ thưa thớt."
- Hả, thím Na mới mất hả?
Hắt giật mình,
- Gì kỳ trời, bả còn trẻ mà, nhỏ tuổi hơn cả mẹ.
- Ừm, mới mất hôm qua.
- Mày gọi điện về cho bố, hỏi sơ qua tình hình đi.
- Dạ,
...
Cũng chẳng hiểu nữa, chuyện đó đã xảy ra được hai tuần. Nhưng hôm nay hắn ngủ dậy với hai con mắt đầy nước.
- Wow, mày về hôm nào thế, dạo này nhìn ốm mà khỏe ra nha.
- Haha, ốm mà khỏe ra mới ghê. Con xì ke từ đó tới giờ rồi.
- Vào nhà, vào nhà ăn bánh thím mới làm.
- Há há, dạo này thấy thím tươi hơn mọi lần nha.
- Mày nói thừa, lâu lâu cũng phải vui chứ.
...
- Chết tiệt, mới hồi tết qua nhà chơi còn nghe cái âm thanh lanh lảnh, vậy mà.
...
Đại gia đình nhà hắn rất lạ, đời chú bác ruột thịt quan hệ không gắn bó cho lắm, nhưng anh em xa, và kể cả người lạ hoắc thì lại rất thân thiết. Và thím là anh em xa nên từ khi còn nhỏ xíu, hắn đã quen với cái âm thanh này. Cái âm thanh lanh lảnh, nói tưởng như không bao giờ biết ngừng, hồi nhỏ hắn mải mê với những cuốn truyện tranh nên không nhớ rõ lắm, chỉ biết mẹ hơi sợ vì thím nói hơi bị nhiều.
- Trời, nó nói nguyên một buổi sáng luôn.
- Haha...
...
Mọi người ai cũng thấy hơi phiền, nhưng biết gia đình thím không được vui vẻ cho lắm, nên thôi cũng coi như chia sẻ đỡ tủi thân.
...
- Ô, thế mày không lo lấy vợ đi à, đi làm mấy năm rồi còn im im như thế.
- Haha, con bị Ế thím ơi.
- Mày mà ế cái gì.
- Sao thím biết được mà nói, haha...
- Xạo xạo không.
- Haha, năm nay con sẽ bận tối mắt đây, lấy đâu thời gian, với sau lần đó, cảm xúc có hơi chai sạn một chút, mà bỏ đi, vô ăn bánh lẹ thôi.
- Cái thằng...
...
Hắn cuộn tròn chăn lại,
- Chết tiệt, nước mắt cứ ứa ra khi mỗi lần cái âm thanh đó vang lên. Thật ngớ ngẩn cho một đứa đang bị vô cảm hóa như mình.
...
...
- Chắc sẽ nhẹ nhàng hơn đúng không?
- Ừm, sẽ chẳng còn lo toan, những mệt mỏi mà cả một quãng đời dài, thím đã từng phải bước qua. Những đứa con đã đủ lông đủ cánh, mệt rồi, đã đến lúc phải nghỉ ngơi thôi.
- Uhm, không có gì, chỉ là ngủ hơi dài quá thôi...

...

Tháng 6, những điều kỳ cục

0 nhận xét
...
Một ngày long nhong đi học, tốc độ chạy khá chậm chạp so với mọi ngày. Đèn xanh vừa bật, một chia xe phía sau trở hàng cồng kềnh vượt lên, sợi dây chằng chịt đang níu lấy khối hàng lớn, chợt móc vào tay lái phía bên trái khiến hắn loạng choạng. Bình tĩnh, hắn cố hất sợi dây ra, nhưng nó lại móc vào đầu gương chiếu hậu, và với việc đang bị kéo đi thì điều đó là không thể. Hắn vội nhảy lên để tránh cho xe khỏi đè lên mình, và cũng hên, chỉ bị đập nhẹ vào cẳng chân trái.
- Haizz, cũng hên chơi cầu lông nhiều, nên phản xạ lẹ hơn xíu, ko thì kiểu gì cái chân củng bị đè nguyên cái. @@~ 
...
Lại cũng một ngày long nhong khác, trên đường đi học, con đường đang bon bon, tự nhiên xe nghiêng tự do và thân hình thì rớt cái ầm xuống đất.
- Cái gì đây nữa trời.
- Trời, em có sao không.
Thì ra là bị xe taxi mở cửa sau đột ngột, hất văng hắn xuống đất với chỉ một cú hit nhẹ. Cánh tay phải bị đập vào tay lái đau điếng. Hắn không trả lời, lặng lẽ ngó xem cái chân còn chạy nhảy gì được không. Cũng hên, chỉ đau nhẹ. Khẽ liếc đồng hồ:
- Haizz, trễ giờ rồi. Anh dựng xe em dùm cái.
- Có sao không em?
- Bỏ đi, chỉ bị nhẹ thôi anh.
...
Hắn nói với giọng vã rồi nhảy lên xe đi thẳng. Miệng la oai oái trong đầu:
- Óa óa, đau quá đi thôi. Tháng này là tháng gì vậy trời, mỗi tuần một lần bị tai nạn nhẹ, thiệt tình.
...
Gió rít lên nhẹ, tạt qua mặt hắn mát lạnh.
- Haha, giờ mày đến an ủi tao hả.
Hắn nhếch miệng cười.
Trời về đêm, Sài Gòn lặng lẽ với những mảnh sáng lấp lánh cam vàng dịu...

...

Hàn Quốc hay ở lại với những thứ đang dang dở...

0 nhận xét
Những ngày mưa của mùa hạ, Sài Gòn ướt át. Từ giữa trưa đến chiều tối, chốc chốc bất chợt, khiến cái khí của hơi nước ùa vào cơ thể lướt qua đủ làm rung người. 
Sẽ rất gần thôi, hắn sẽ rời khỏi nơi này, để rẽ sang một hướng khác, một con đường với đủ những thứ xa lạ. Có thể gồng mình để làm nhiều việc cùng lúc, rồi phá lên vui vẻ khi một tháng có tới mấy lần được chuyển tiền vào tài khoản, nhưng cũng phải đến lúc rời xa nơi này, để tạo những điểm vững chắc cho con đường mới kia. 
- Ừm thì, một cá nhân không thể mạnh đủ mọi hướng được, đến lúc phải focus vào một thứ rồi.
Hắn khẽ tì vai lên cạnh cửa, mắt khẽ nhìn những chiếc xe phủ áo mưa chạy qua lại bên dưới.
- Cạch.
- Ủa, N hả.
- Dạ.
- Này, chị gửi hồ sơ của em đi Hàn, project LTE của Sam Sung rồi đấy, đợt này đi hơi lâu, một năm lận.
- Chị ơi, em xin lỗi, em đang tính xin nghỉ để tập trung cho một số chuyện.
- Trời, sao vậy?
- Dạ, tại...
Hắn nói nhỏ nhẹ.
- Ừ, cứ cân nhắc rồi trả lời chị sau nha.
...
Hắn thở dài, có lẽ đến với ngành này là khoảng thời gian đi lạc dài, nhưng nó chẳng phải là một bức tranh với hai màu đen trắng. Ở đây với nhiều thứ thân thuộc, những thứ gần gũi như một gia đình. Gần bốn năm với những nụ cười, những lo toan, những trò quậy, đôi lúc lại sến súa bên những cây đàn gỗ, ngó lại thấy khóe miệng đang cười mỉm.
Mưa vẫn rơi nặng hạt, in lên cửa kính từng vệt dài như nước mắt. Mùa hạ đôi lúc ngó thật buồn, cái thứ nghe phải gắn liền với biển xanh, mây trắng, tưởng như sẽ nồng nhiệt như nắng hạ, nhưng đôi lúc nó lại trầm hơn cả cái mùa nghe như buồn bã, cái mùa của lá vàng rụng.
- Haizz, 28 tuổi rồi. Đã không còn thời gian nhiều để du ngoạn nữa, cố lên nào.
...


CÁI CÂY...

0 nhận xét
...
Nhắm mắt, mặc cho mọi âm hưởng xung quanh, sẽ thấy cuộc đời như một cái cây, nếu ta đứng yên, thời gian sẽ là cơn gió, thổi rung rinh đám lá, như gió vẫn làm với mái tóc.
Cái cây đó, nụ cười, lặng lẽ và nhạt màu như vậy. Hơn một năm, ngó cứng cỏi trong những trận mưa lớn, đôi lúc lại lặng lẽ phơi mình dưới ánh hoàng hôn, thoáng qua, lại trông có vẻ tự do thoải mái.
Những đứa trẻ sẽ hay than vãn này nọ đủ điều, nói những thứ chúng chẳng bao giờ dám nói. Làm xàm, nhiều chuyện với những đổi thay, mới mẻ của cuộc sống.
Hơn một năm, cái cây, lặng lẽ quá khứ như nguồn động viên để mình tiến lên phía trước.
Từng bước, từng bước, ngày ngày đổ đủ loại thức ăn xuống để nuôi bộ rễ của mình thật lớn, để không là một loài cây rễ chùm, sống như ai đã từng hi vọng mình trở thành như vậy.
- Sẽ không có hời hợt thật chứ?
- Hì, lâu lâu chợt thấy ta thật lười, thật muốn bùng lên, quẳng hết việc sang một bên và sống thật lười biếng.
- Haha, nói thật buồn cười, hồi nhỏ sợ bị mắng, còn giờ muốn nghe lời trách mắng thật khó.
- Chà, còn đống việc còn nợ, và cả deadline thứ 2 nữa.
...

Cơn mưa lớn đầu tiên của mùa hạ

0 nhận xét

...
- Hey, deadline nha.
- Hi, ok anh.
...
Dạo này thỉnh thoảng mỗi lần skype có notification nhiều nhiều, là có cảm giác hơi sợ, vì kiểu gì trong đó cũng có một vài messages của deadlines hoặc giao việc mới. Cũng được mấy tháng làm multi jobs, vui có, mệt mỏi cũng chẳng ít, được cái số tiền phá hoại mua mấy thứ vớ vẩn cứ ngày càng tăng lên, lâu lâu hứng lên là mua tùm lum, chẳng hiểu, mình đâu còn con nít, vậy mà.
- Rào rào...
...
Cơn mưa nặng hạt đầu tiên của mùa hạ trút xuống, mưa lớn đến nỗi ô cửa kính bị mờ chẳng nhìn thấy gì bên ngoài, hắn thổi hơi nóng vào, rồi lấy tay quẹt quẹt viết vài chữ kỳ cục, ngó xuyên qua, nghịch ngợm. Chợt nhớ đến những ngày mưa, chạy lạch bạch vào chỗ núp, mưa lớn, gió xoáy nên cứ né bên này được một lúc, thì mưa lại tạt sang bên kia. Ngày đó bị ướt, lạnh nhưng chẳng hiểu sao lại thấy bình yên lạ. Cái cảm giác tựa vào cái gì đó, rồi lười biếng nhìn từng giọt nước rớt xuống, chẳng lo toan, nghĩ ngợi, nhẹ nhàng trôi qua như thế.
- Ế, gọi điện cho mẹ cái.
...
- Ơ, mà giờ này chắc bà đang ngủ, thôi xíu nữa gọi.
Hắn vẫn vậy, bảo xí nữa nhưng chắc rồi sẽ quên ngay sau đó. Cái tính quên trước quên sau từ trước đến giờ vẫn vậy.
Hắn gõ cạch cạch lên cửa, ngó xuống phía dưới, dòng người đang vất vả di chuyển vì cơn mưa lớn.
- Chà, năm nay là một năm cách mạng, rất nhiều thứ sẽ phải thay đổi, cải thiện. Oài, liệu ta có mạnh mẽ được như mày không?
...
Hắn nhoẻn miệng cười, quay lại, khẽ bật lên, cong người vung tay đập xuống.
- Uỳnh!
- Chà, cố lên nào...
...
Tháng năm, tháng của những cơn mưa đầu tiên của mùa hạ, tháng của những thử thách của tuổi trẻ bắt đầu xuất hiện dồn dập...
...

Những đứa đệ tử...

0 nhận xét


Ngày chia tay đệ tử đời thứ ba. Nghĩ cũng lạ, cả ba đứa đệ tử, đứa nào cũng phá hoại.
1/ Đứa đầu tiên với biệt danh đầu đất, nó nổi tiếng là cô gái khá hot của khối thời đó, còn hắn thì là thằng quậy nổi trội, học bài hời hợt. Thế trong lớp có hai thế lực chính, là cái đám ngoan hiền chăm chỉ học bài với vẻ nghiêm túc + cái đám hơi hời hợt xíu, nhưng cũng không kém cạnh. Rồi ban đầu ai cũng có câu chuyện, hồi đầu nghe nói nó ghét mình như gì, sau đó một ngày nọ quân đoàn lớp cấp ba dẫn quân đến một nơi xa xôi. Chả hiểu sao nó lại nhảy tót lên xe, sau đó chơi trò mát dại, lấy thung bắn vô đưng đau thấu trời. Mình thì đạp xe mệt bở hơi tai, phũ. Ấy xong đợt đó, hai đứa toàn kiếm trò phá hoại nhau, hơi tí là chạch chọe, được cái mình hiền lành, nó hổ báo nên thôi nhường. Ba năm cấp ba, nghĩ bảo mang tiếng đại ca, lớp chuyên nên trình ai cũng ngang ngang, chả biết dạy nó gì, nên thôi dạy đỡ mấy trò con trai, bóng bàn, bida, + phá hoại trong lớp cho nó rộn. Ấy xong hai anh em lúc nào cũng kè kè, rồi thì đụng xì can đồ này nọ. Thôi lậy mấy mẹ, tính tui nó bao đồng, cái kiểu ai cũng chen vào giúp như thật, sau này thì cũng vì cái tính này mà mình khổ kha khá, nên có giảm bớt lại xí. Chớ có gì đâu mà chém. Gắn bó mấy năm thời đi học, xong sau đó đến đại học, mỗi đứa một trường. Nó lâu lâu có gọi điện khoe đi đây đó, phượt thích. Ấy rồi biết bao nhiêu năm sau, một lần ghé vào Sài Gòn, hai anh em chả biết đi đâu, thôi kiếm cái cầu đứng trên đó hóng gió cho nó sến, thế trong không khí hàn xẻng, hồi tưởng về quá khứ, nó tự nhiên dịu giọng xuống bảo.
- Đại ca, lấy chồng thì hết được đi chơi, buồn quá đại ca ạ.
-          - Há há…
Hắn vẫn giữ cái điệu cười ấy từ đó đến giờ.
- Mọa, già mịa òi, còn chơi gì nữa. Chỉ khổ cho cu Tùng, có nghe được chắc phải lôi ra chửi mấy tiếng mới hả dạ. Ấy rồi nói cho vui là vậy, rồi hai đứa nó cũng lấy nhau, lâu lâu cãi nhau rồi lại làm lành. Cuộc sống miết vậy, rồi một ngày nó gọi cho mình bảo:
-          - Ế, đại ca. Tháng năm em vào SG, hai vợ chồng đi rồi lượn ra Phan Thiết chơi.
-          - Ô hô, thế giờ lại lãng mạn thế, trước giờ mày toàn đi lén một mình, giờ hai đứa tự nhiên lại sến dzạ.
-         
Chọc chọe vài câu cho vui, rồi khẽ cười. Hì, lâu lâu mới thấy mày kể chuyện vui vẻ như vậy, cứ cái không khí miết vậy thì tốt quá.
2/ Đứa thứ hai mất tích khá lâu chả rõ. Bắt đầu tình nghĩa huynh đệ từ những chuyện khá bình dị. Chẳng nhớ nhưng cái cảm nhận đầu tiên hơi thất vọng đó là mới bước vào trường đã gặp nó đang cầm dép lùa đứa bạn.
-          Chài, con gái con lứa vầy đêý. Tinh thần thượng võ là vầy đấy à.
Ấy được cái nó rất thích chơi guitar, chứ võ thì dở ẹc. Yếu mà dám đấu với mình, dù mình chẳng biết tí võ gì, ngoài mấy tư thế oánh nhau trong Truyện Tranh hồi nhỏ đọc, vậy mà thắng vẻ vang. Ấy rồi nó mất tích, chả rõ giờ về phương nào. Đứa đệ tử khá là kỳ quặc về tính nết. Mong nó đánh Guitar giờ sẽ tốt hơn trước xíu, chớ trình cũng như đánh võ mấy năm mà ẹo quá. Chậc chậc…
3/ Đứa đệ tử thứ ba, có vẻ nghiêm túc. Nó khoe với mình ngày trước điểm Toán, Hóa, Sinh, Anh Văn toàn trên 9 điểm. Ô hô, ngó mày chăm chỉ làm việc là biết rầu, ấy khổ ta chưa cảm giác được cái cảm xúc chăm chỉ là thế nào, vì trước giờ đi học mình chả bao giờ cố gắng, vì có vẻ như nó không thú vị cho lắm, nên chỉ nghĩ rằng ở mức ổn định thì sẽ không bị mẹ mắng vậy là đủ rồi. Ố thế xong đang trầm trồ, thì tụt hẳn Mood, trời đúng là dân học toán, văn vẻ gì dở ẹc. Thế rồi được ba đứa, đứa nào cũng thích phượt. Tưởng như cái mắt tụi nó ánh lên mỗi lần thấy nơi nào lạ lạ, trong khi đại ca tụi nó là một người rất ư hiền lành.
Nên mới bảo, cuộc sống luôn có những thứ đối lập, chắc để cho cuộc sống này nó bớt phẳng đi tí xíu, mấy ông học mỹ thuật hay gọi cái việc đó là tạo Contrast, mấy ông chụp ảnh thì lại khoái tách ra làm hai cái, contrast ánh sáng rồi contrast màu sắc gì đó, blah bloh...
Nói chung là phức tạp, cũng chẳng biết cái trái đất này còn tồn tại được bao lâu, ôi thì những người xung quanh tôi, chúc các bạn sống sao để mình đừng tiếc nuối, đừng làm tổn thương ai, và sống thật vui trên những chặng đường mình đã và sắp sửa qua nhá.

Những điều thân thuộc...

0 nhận xét
...
Vẫn như bao ngày khác, vào cái giờ này, sẽ thấy hắn đang ghé qua chợ để tự nấu những món ăn cho mình. Cuộc đời vẫn thế, những cảm xúc cố gắng mãnh liệt hơn, dù cuộc sống lại có vẻ trầm đi một chút. Hắn đã mừng quýnh lên khi sản phẩm của hắn được treo trong hộp kính, được làm sản phẩm tiêu biểu, thay vào cảm xúc cần vui vẻ, hắn lại chẳng biết mình nên làm gì.
- Chú Vạn bảo dạo này mày gầy lắm đúng không.
- Haha, con có bao giờ mập đâu mà gầy hả mẹ. Chả có gì đâu, chắc ổng thấy thằng con ổng mập ú, quen mắt, giờ thấy con dzị mới nói vậy thôi. Chớ con chơi cầu lông, đập cũng dữ dội lắm mà.
- Chuyện của mày sao mẹ biết, làm việc ít thôi.
- Hì, dạ. Tại dạo này làm hai công ty cùng lúc, thêm cả việc đi học, rồi cả lâu lâu đi chụp hình nữa nên có hơi đuối tí tẹo.
- Trời, bỏ bớt đi, mày làm gì mà nhiều thế.
- Hì, cũng sẽ cố giảm, nhưng hiện tại con cảm thấy cuộc sống ý nghĩa hơn mẹ à. Hi, con cũng cố tập thể dục đều nên mẹ đừng lo hen. Hai ông bà ở nhà lo ăn uống đầy đủ, với tập thể dục vào nha.
- Ừ, mẹ biết mà.
...
Thời gian thật lạ, mới đó với những tiếng ồn ào của bọn trẻ, những ngày tết đã vội vàng qua. Hai con bé lớn đầu, khóc thút thít. Chúng đã ở đây gần hết những ngày hắn về quê, ông nội đuổi khéo chúng về nhà mà không được. Ấy vậy mà trước ngày hắn đi một ngày, mấy đứa lại tự lủi thủi đi về, chẳng cần ai nhắc. Một lúc sau còn gọi điện gọi với lại.
- Tết năm sau cậu nhớ về nha.
- Hì, cậu biết mà.
...
Buổi sáng đến sớm hơn một chút, có lẽ vì đây là ngày đặc biệt. Với cái đứa hời hợt như hắn trước đây, có lẽ nó cũng chỉ qua nhẹ nhàng, ấy vậy mà giờ có vẻ khác hơn một chút phía trong tâm hồn gỗ đã kia rồi.
- Kịch!
Hắn đặt ly nước mía mát lạnh trên bàn, rồi hí hú với đám tasks mới tinh, mới nhận được từ khi chuyển sang project mới. Thỉnh thoảng lại thò miệng vào hút lấy hút để, mắt vẫn không rời khỏi màn hình.
- Ủa, mà có gì đó sai sai thì phải? Sao hôm nay đi làm sớm và chăm chỉ quá vậy anh?
- Ô hô, chú chưa hiểu hết con người anh đó thôi. Chăm chỉ, sống có tâm huyết lắm, há há...
Hắn vẫn vậy, sau mấy câu nghe giọng kiểu "CAO CẢ" thì lúc nào cũng đệm sau đó một điệu cười hả hê, ngược hẳn với cái giọng điệu thật thà lúc đầu.
- Mà chuyện hôm trước sao rồi, khi nào đi?
- Cuối tuần sau anh.
- Hì, chắc phải đại chiến bi lắc trước khi đi chứ nhỉ?
- Haha, ok anh...
- Thế có uống Milo cho tự tin hơn chưa. 
- Chuyện.
- Haha...
...
Hắn vừa ngưng nụ cười xong, thì cái cảm giác hụt hẫng ùa vào thế chỗ.
Cuộc sống thỉnh thoảng vẫn phải như vậy, từng tiếng cười quen thuộc, từng những điều tưởng chừng nhỏ bé, bỗng chợt sẽ chẳng xuất hiện lại nữa. Hệt như một giấc mơ, một giấc mơ đủ màu sắc, có bình yên, có vui vẻ và có cả phiền muộn...
Thật lạ, nếu là những giấc mơ, chẳng  hiểu sao, lại nhớ lâu hơn những giấc mơ ngắn khác...
...

Thu tháng ba, cơn gió vui vẻ...

0 nhận xét
...
Ngủ dậy được một lúc, mắt hắn vẫn lim dim. Đến giờ ăn sáng và lên công ty thì phải. Hắn lười biếng ngáp ngắn dài, cánh tay mệt nhoài đưa lên lấy cái bàn chải đánh răng.
- Hì, nhìn mắt mày kìa, buồn ngủ đến ba mí mắt luôn.
Hắn nhếch mép cười khi nhìn mình trong gương.
Một buổi sáng bình thường như những buổi sáng khác, ngóc đầu ra ngoài đường thì ánh nắng đã nhảy tót lên trên ngọn cây từ lúc nào.
- Chà, không khí thật thích.
Sài Gòn những ngày đầu tháng ba, nhẹ nhàng và bình lặng. Qua cái Tết, mọi thứ dường như đẹp hơn một chút. Hắn thẩn thơ chạy xe trên con đường quen thuộc, thỉnh thoảng lại có chiếc lá vàng rớt xuống cảm giác bình yên lạ. Nghĩ về những thứ xa xưa lại thấy lòng ấm lại.
Hắn băng qua đoạn hai hàng cây lớn, gió bỗng thổi mạnh, những chiếc lá khô rụng xuống xối xả vào người hắn.
- Ối ối, đang lãng mạn mà xả gì lắm lá thế.
Đi qua một lúc thì cơn gió ngưng lại.
- Trời, cái cơn gió lãng xẹt.
Hình như nó cũng biết lỗi, chỉ đứng đó im im, không thổi nữa.
...
Cuộc sống thật lạ,
Đôi lúc chợt thấy mọi thứ, từ những đồ vật nhỏ cũng có xúc cảm...
...

Những đóa hoa ven đường...

0 nhận xét
...
- Hey Ninh, mày đi xong có quay lại công ty không?
- Uhm... chắc là có, tao cũng chưa xong việc mà.
- Vậy trở tao đi nha.
- Ừ, mũ mượn mấy anh bảo vệ hen.
- Ok, vậy nha.
...
Một ngày công việc cũng đầy ắp như thường lệ, chỉ khác một chút, nó kết thúc bằng việc chị Mai rủ mọi người đi ăn ốc. Cái không khí ồn ào của những buổi chiều vẫn vậy, thằng Bắc vẫn vừa làm việc vừa đánh đàn, một đám nhiều chuyện đang bàn tán vụ gì đó nghe có vẻ hấp dẫn, sau lời mời thì vội vã quay lại công việc của mình để giải quyết gọn lẹ để đi ăn cho sớm. 
Năm giờ chiều, bụng đói khiến mọi người khẩn trương hơn. Thằng Phương nhí nhố với mái tóc cắt cúp cua hai bên hình cây nấm, ngó ngộ nghĩnh, một mái tóc có lẽ không như nó mong đợi.
- Nè, lẹ lên mấy đứa, chưa làm xong thì xíu quay lại làm cũng được mà.
- Dạ...
...
Hai đứa nhảy lên xe, hắn vội ngó xuống bánh xe phía sau.
- Ừm, có vẻ như không bánh xe không non hơi cho lắm.
- Sao thế?
- Ah, chả là tao toàn đi một mình nên không để ý vụ bơm xe, nên có mày ngồi lên là phải coi lại không lại bị thủng lốp.
- Ừ, nhìn chắc không sao đâu.
- Hì, đi nào...
...
Giờ tan tầm, con đường ra khỏi cổng tòa nhà đông nghịt. Hắn cẩn thận đi qua đám xe đạp đang đi nghênh ngang giữa đường xếp thành hàng ngang thật bất cẩn.
- Ồ, lại đổi nữa rồi à?
- Hả, cái gì đổi mày?
- Ah, không có gì, là đám hoa ở cái khung phân cách đường đây này, cả đám dài được mấy bữa là đổi cái mới rồi. Nó còn chưa tàn đã bị bỏ đi rồi.
- Chắc cũng được một tháng đó mày, làm gì lẹ vậy.
- Có đâu, tao đi qua đây miết, hôm thì hoa hướng dương, được cỡ hơn một tuần, họ lại thế vào một dãy hoa mào gà, sau đó lại đổi sang một dãy hoa tím... Chẳng hiểu chúng bị bỏ đi hay không hay được tái sử dụng ở một nơi khác nữa.
- Ừ, mà mấy cây hoa đó là hoa ngắn ngày mà, chắc đến lúc phải bỏ đi thôi.
- Cũng đâu đến mức vậy đâu, thay đổi quá nhanh đi, nó còn chưa tàn, nhìn hôm qua còn tươi lắm, mà hôm nay lại đổi sang đám hoa trắng này rồi. Hình như đổi theo lịch ấy.
- Ừm, chắc vậy.
...
Bà tám mấy chuyện vẩn vơ, chiếc xe nhảy nhót qua đoạn đường gồ ghề mà hắn phải băng qua, để né đoạn đường đang bị tắc.
- Hô hô, giống như là đi leo núi ấy mày nhỉ?
- Haha...
Thằng bạn cũng hiếm khi nói chuyện dài, hơn một tuần nữa nó sẽ rời công ty để qua một công việc mới. Có lẽ cảm nhận đầu tiên của hắn về người bạn này, đó là ít nói, khá chăm chỉ và chu đáo. Nhìn cái đám cá bảy màu nó nuôi là biết, từ chuyện cá đẻ trứng phải vớt ra để trứng không bị ăn, rồi tùm lum thứ, nên cái đám cá của nó con nào cũng bụng bự thù lù, đàn thì càng ngày càng đông, toàn phải chia cho người khác nuôi hộ vì bể cá mini quá tải. 
Hắn thì chả bao giờ được như vậy, điển hình là đợt mua tép về nấu ăn. Thế chẳng biết hồn nhiên với ý nghĩ thế nào, thấy ông bạn có bể cá, nổi máu tốt bụng ném vào đó mấy con tép tuyển hàng bự và khỏe. Ấy thế xong mấy hôm sau quay lại nhìn, thì thấy đám cá của ổng chẳng còn con nào. Cuối cùng mới vỡ lẽ, đó là mấy con Tôm Tép nó ăn thịt cá, nó lấy càng đá vào mấy con cá, để chúng chết đi rồi ăn thịt.
Tẽn tò, nên sau lần đó hắn chả bao giờ có ý tốt bụng nào na ná vậy nữa cả.
- Hì, sắp đi rồi, buồn không?
- Có chứ sao không, ở đây không khí như một gia đình vậy, mới đó mà đã ba năm rồi mày nhỉ.
...
Hắn chợt im lặng,
Gió mạnh hơn khi đi qua con đường dọc sông Sài Gòn,
Hắn thở dài,
Cuộc đời thật lạ, đôi lúc một số thứ xuất hiện thật ngắn ngủi, cuộc sống vội vàng khiến mọi thứ khi nhìn lại chỉ như một câu chuyện đọc ở đâu đó, cũng như những đóa hoa kia, bị ai đó mang đi mất, chẳng hiểu được...
...



Những góc nhỏ nơi tâm hồn...

0 nhận xét
...
- Này, nhớ 1h phải có mặt ở bến xe Phương Trang đó nha.
- Ừ, tao nhớ mà.
Hắn vẫn thường cẩn thận bỏ hết đồ vật từ ngày trước đó, trời nắng, rảo bước ra ngoài vẫy một chiếc xe ôm. Ông chú thật lạ, đi xem ôm lại còn cho khách một tờ vé số. Lỉnh kỉnh ba lo nặng nề như những chuyến đi khác, hắn khẽ ngồi dướn lưng, hếch mặt lên, để gió ùa vào mặt.
- Tính đi đâu mà lại ra Lê Hồng Phong vậy con?
- Dạ, đi CT thôi chú.
- Vậy à, đợt nào ra sân bay gì đó thì cứ gọi chú, chú lấy rẻ cho.
- Hì, dạ.
Hắn khẽ mỉm cười, đâu đó chợt phảng phất chút buồn lạ.
- Cũng khá lâu rồi nhỉ? Chẳng biết có sống vui vẻ hơn, công việc ổn định, và sức khỏe tốt không nữa.
Gió khẽ vương đậu lại trên mi mắt có chút cay xè. Lần đầu tiên hắn xuống CT, cái session đáng nhẽ phải bắt đầu từ rất lâu trước đó.
...
- Hey, đến rồi nè bà, bến xe Phương Trang bên phải đúng không.
- Ừ, chờ xíu nữa tui mới đến.
...
Hắn ngồi xuống, cẩn thận sắp xếp mấy thứ lỉnh kỉnh theo người, ngả người tựa vào thành ghế.
- Ừm, chắc trước đây mỗi lần mình trở ra đây, trong lúc chờ hẳn cũng ngồi vầy, ngó ra ngoài thế này nhỉ?
Những ký ức vu vơ, mọi thứ cứ đều đều ùa về. Có lẽ nó giống thật, chỉ khác cái tên Thành Bưởi và Phương Trang. Hắn thẩn thơ một chút, thì V cũng vừa đến. Nó vẫn vậy, dù từ khi lấy chồng bề ngoài đã thay đổi hơn ngày trước nhiều.
- Hi, ông tới lâu chưa.
- Cỡ khoảng 15 phút thôi. Eh, ông trông hộ tui đống đồ này tui chạy ra có xíu việc cái.
- Ơ, ừm.
...
Lật đật chạy ra, cái tướng ngắn ngủn trông khá ngộ nghĩnh. Hắn khẽ cười, những ngày đầu năm mới không khí cũng có vẻ khác. Mọi người đi lại nhiều hơn, quay về cái nơi không khiến tâm hồn ngổn ngang lộn xộn vì nhiều thứ chồng chất nữa.
- Ế, đến sớm thế?
- Sớm gì, tao đến đúng giờ mà. Ầu, dạo này mập hơn nha, vẫn còn đánh cầu lông ở Phú Thọ chứ?
- Haha, giờ nghỉ được một năm rồi, chuyển qua tập tạ nó mới đô lên à mày.
- Hì, thôi hai đứa cũng lo tính sớm đi. Haha...
- Cứ từ từ mà...
...
Lộn xộn vài lời qua lại chẳng hiểu thứ tự, cái đám nhí nhố to đầu vẫn thế, ồn ào cho đến khi bị tách ra theo các số ghế trên xe mới ngừng hẳn. Hắn khẽ tựa vào ô cửa kính, miệng khẽ cười.
- Hì, cuộc sống thỉnh thoảng ngó thật bình lặng.
Hắn khẽ thiếp đi, ồn ào một chút ở trạm dừng chân, và rồi lại chìm vào giấc ngủ. Đến nơi, hắn lại ngã ngoài trên cái đệm ở khách sạn.
- Chà, mình đúng là một đứa lười biếng mà.
- Ê, tao tắm trước nha.
- Ờ, mà tao ngủ xí, xong hú tao dậy nha.
- Ừ, biết mà.
...
Tắm táp xong, hai thằng bà tám hết cả buổi đến tận khi đói meo mới vôi kéo cả nhóm  đi ăn tối.
- Chà, món Lẩu Vịt có vẻ ngon thiệt á.
- Chuyện, tui đã điều tra trước mà.
- Hoho, đúng là bà V lúc nào cũng dữ thiệt.
- Hi...
...
- Òa, đi bộ đi ăn giờ no quá trời cũng phải đi bộ nữa trời.
- Haha, toàn tên lười biếng.
Hắn nghịch ngợm, bay vọt qua đám cây dìa công viên Lưu Hữu Phước.
- Ế, mẹ bảo ăn no không nên nhảy nhót mà.
Hắn xịu mặt xuống, có lẽ vì thấy mấy đứa nhóc nhỏ xíu đang trượt patin lả lướt cạnh đó.
- Òa, có lẽ mình lớn tuổi quá để chơi mấy trò này thoải mái rồi.
Hắn thở dài, rồi lại chợt mỉm cười. Hắn chợt nhận ra, hắn thích lặng nhìn mọi thứ, nhìn từng cảnh gia đình cười đùa, từng chuyện ngô nghê nghịch ngợm của đám trẻ...
Hắn ngồi xuống ghế, khẽ ngả mình rồi lim dim mắt cười.
- Hì, cuộc đời thiệt là. Đôi lúc sau cái vẻ mệt nhoài, lại bình lặng là vậy.
...

Trốn học...

0 nhận xét
...
- Nè, làm xong chưa đó.
- Hix, trước giờ tui gánh team miết rồi, lần này mấy ông quẩy hộ nha nha.
Hắn thở dài, lần đầu tiên hắn thấy thiếu thời gian, và uể oải đến vậy.
- Thôi nào, thôi nào, mới có xí đã tụt mood vậy sao.
- Hì, hay hôm nay cúp học nhỉ.
Hắn khẽ cười rồi thiếp vào giấc ngủ, thiếp đi, nên khi tỉnh dậy cữ ngỡ là buổi sáng.
- Chà, làm gì đây vào lúc nửa đêm nhỉ?
...
Hắn hí húi cầm dao gọt gọt túi bụi. Chạy qua chạy lại rồi mải mê hưởng thụ, miệng gặm quả xoài Đài Loan to tướng, đã được cắt từng mảnh dài chấm mắm ớt.
- Hô hô, thiệt là thích quá đi.
Hắn ngả người, khẽ lim dim ngồi coi chút phim hoạt hình cũ. Đã bao nhiêu năm hắn vẫn vậy, mỗi lần ở một mình hắn vẫn thường bật mấy cái phim nhí nhố chỉ để có âm thanh vui tai một chút.
- Óe, sao miếng này chua thế.
...
- Nobita, cậu tối ngày nằm ì như thế à, bạn phải chăm chỉ hơn đi chứ! Tối này dựa dẫm vào bảo bối của mình vậy...
...
- Ơ, cái đoạn phim này thiệt tình, mới ăn có chút xíu mà.
- Hì, thôi làm việc thôi nào, còn một nùi lùng nhùng nữa kìa.
Hắn đứng dậy, phủi phủi cái mông lép kẹp rồi bay vào chỗ ngồi cầm Pen vẽ hí húi. Nhiều năm lười biếng, đúc kết lại bằng một năm 2015 chăm chỉ tột độ. Có lẽ vết thương quá sâu, khiến hắn muốn vùng vẫy.
- Chà, một năm tiền vào túi cũng ổn mà tiền ra cũng không kém. Hì, chỉ là chút đầu tư tiền đề cho thời gian tới thôi, năm sau sẽ khác nhiều đấy, cố lên nào...
...
Hắn lại hí húi cặm cụi làm thứ gì đó chẳng hiểu,
Đêm, cái khí trời cũng dịu bớt hơn một chút trong căn phòng nhỏ, đôi lúc thỉnh thoảng phảng phất chút nhạc baroque lên xuống đều đặn...
Kèm vài tiếng sột soạt, tiếng gặm xoài lúc nửa đêm...
...