Mùa lá rụng...

0 nhận xét

Buổi sáng một ngày mùa đông...

Ring ring...
Bật dậy, bay khỏi giường rồi đáp xuống nhẹ nhàng...
- Há há..., ngó vào gương trông cũng giống siêu nhân đêý chớ...
- Chỉ tiếc là chiếc áo choàng mầu đỏ lại bị thay bởi cái chăn chùm kín, mầu lòe loẹt...
- Ôi, nhưng mà sao lạnh thế nhỉ!
Cạp cạp...
Hắn ngồi co ro bên chiếc máy tính, cạp cạp chút thức ăn cho buổi sáng...
Mùa đông thỉnh thoảng có ghé qua thăm, nhưng lần này có vẻ như nó muốn ở lâu thêm một chút thì phải...
- Uhm, Noel cũng đến rồi mà... cái lạnh đến sẽ khiến nó ấm áp hơn...
...
Rảo bước trên con đường một ngày mùa đông se lạnh...
Cái chút ảm đạm này thật khiến người ta muốn hoài niệm...
Chợt nhớ đến cuộc nói chuyện hôm qua với Tâm Khìn, một số điện thoại lạ hoắc nhưng cái giọng thì chẳng lẫn vào đâu được. Đã bao năm rồi nó vẫn nói với cái kiểu ngữ điệu ấy, cái thằng thật là... 
Vẫn nhớ cái hồi cấp ba, lúc nào nó làm xong điều gì đó ngầu ngầu là lại thốt ra câu: "Có phải ta không hả ta..." sau đó thì lại hất tóc một cái làm cả đám cười vỡ bụng. Học chẳng "xịn" lắm và thỉnh thoảng hơi ngố nhưng được cái chơi thể thao rất ngầu. Lúc nào nó cũng ríu rít ở đám bàn cuối, cái bàn được mệnh danh là bàn học của những tên tiểu quỷ nên cũng lẫn thêm cái tính cách nghịch phá. 
Ánh Tần, hắn, Hiếu lác và Công Công, bốn thành viên bàn cuối ồn ào nhất lớp. Ánh Tần với cái miệng dẻo kẹo và học đều các môn nên được mấy thầy rất để ý. Công Công thì hay nói chuyện riêng và lười học nên lại nằm trong danh sách đen của mấy thầy, cũng chả phải nó kém thông minh mà do cái bệnh lười của nó chẳng có bác sĩ nào chữa được cả. Hiếu lác, kẻ hiền nhất đám thì lại rất ngầu trong môn hóa, khả năng nó có thể hơn rất nhiều so với đám đứng đầu lớp nhưng mà nó chẳng thích thể hiện nên thầy cũng coi như nó là một học sinh bình thường. Còn lại tên quậy nhất nhưng chả bao giờ vào danh sách đen thì ngoài mấy trò lung tung và những ý tưởng kỳ quặc hắn chẳng có gì đặc biệt. Năm cuối mấy đứa ríu rít làm hồ sơ thi đại học, rồi thì cũng phải ngả ngửa vì những điều bất ngờ. Ánh Tần định vào ĐH Dược, ôi cái thằng, mỏ nó nhọn vậy sao không đi thi kinh tế quốc dân cho rồi. 
- Thế còn mày?
- Ơ, tao Bách Khoa TPHCM.
- Eck, sao xa thế!
- Ơ, tại BK Pro Bách Khoa TPHCM mới vô địch Robocon châu Á mà!
Nói xong hắn vội bay qua chỗ Công Công ngó thử rồi giật mình khi thấy Hiếu Lác đăng ký vào Kiến Trúc. 
- Ọe, mày mà vào kiến trúc thì nhà cửa méo mó hết!
Vừa nói xong đã thấy hắn cong đuôi chạy mất dép, hắn biết thừa là sau khi nói câu đó mà đứng ngắm trời mây ít lâu nữa chắc chẳng còn toàn mạng. 
- Chà, lâu quá rồi... Giờ nó ra trường chắc cũng được mấy tháng rồi, không biết có cái công trình nào méo mó như hắn đã từng nói không nhỉ!
Hắn nhoẻn miệng cười. 
Thời gian chẳng bao giờ chịu chờ đợi...
Chẳng mấy chốc rồi hắn cũng sẽ như tụi nó và rồi cuộc sống mới sẽ lại bắt đầu...
Sẽ lại đổi thay để thành những chiếc lá khô...
Rơi xuống những mảnh đường...
Vội vàng...
Trở thành ký ức...
...


Father and Son...

0 nhận xét
...










LET'S DANCE WHEN YOU FEEL LIKE 
EVERYTHING IS SO BORING AND...


Xương rồng thời gian...

0 nhận xét
...
Saturday December 17th, 2011
Birthday...

Ngày sinh nhật thứ hai bắt đầu bằng việc thức dậy sớm, nhắn tin, đi ăn sáng và leo lên giường ngủ tiếp. Chẳng mấy chốc lại đến cái buổi sáng mỏng manh đó qua đi, và rồi Waithu đến.
Chưa thấy bóng dáng đã nghe giọng có vẻ càu nhàu từ ngoài cánh cửa...
- Sư phụ nhiều ngày sinh nhật quá!
Nó ôm khư khư hai cái bịch gì đó trông ngồ ngộ.
- Quà sinh nhật của sinh nhật của sư phụ nè!
Cái dáng mảnh khảnh đã từng giao chiến và thất bại nặng nề trong trận chiến ngày trước hình như vẫn vậy, dù rằng đã rất lâu rồi hắn không còn thấy. Một khoảng thời gian dài biệt tích, rồi đột ngột xuất hiện trong ngày sinh nhật thật khiến tất cả phải bất ngờ.
- Quà gì trông lạ vậy!
- Sư phụ mở ra đi!
- Èo, xương rồng hả!
- Sư phụ nếu để trong nhà thì nhớ một tuần tưới nước cho nó nhé!
- Chài, rắc rối vậy, mà để ở ngoài chắc chút xíu là mất quá...
- Đệ tử đi đây.
- Đi chi vội vậy, hông vào nhà àh!
- Đệ tử phải đi sinh hoạt câu lạc bộ bây giờ, với lại đỡ mất công cởi giầy.
- Eo, đúng là dân đi phượt, đi vậy chắc để lúc chạy lon ton đỡ rớt mất mấy đôi dép lào.
Hắn ngó xuống chân con đệ tử, rồi nghĩ đến cái hình ảnh ngày trước nó cầm dép đe dọa địch thủ lại thấy buồn cười.
Chia tay con nhóc, đầu ló ra thấy nó lật đật dắt cái xe lùi ra ngoài, ngó thấy tức tưởi... Ôi chài, vậy mà khoe ngày trước học Karate.
- Đưa đêy ta dắt ra cho...
- Đúng là được hai con đệ tử, đứa nào cũng nhí nha nhí nhố, chỉ giỏi phượt là tài...
- Ờ, mà hình như mình chưa bao giờ dậy tụi nó cái gì ngoài trò nói xoáy đối phương nhể!
Haizz...
Tiễn con nhóc với cái vẫy tay ngang chả dám nhìn sau lưng vì sợ giống mấy cảnh phim Hàn Quốc.
...
01:16 PM
Cái dáng nhỏ khệnh khạng đang vác cái bụng no căng sau bữa trưa, lết lạch bạch về nhà trông thật thư thái.
Ầu, còn cái bịch bánh của con nhox để ở giường nữa...
- Èo, đúng là tụi con gái, toàn ăn đồ lung tung, chắc là lười ăn cơm trưa nên hay mua cái này ăn rồi tiện đường mua luôn cho SP đây mà.
- Cạp cạp...
- Koo koo, vừa măm măm cái này vừa xem phim cảm giác thật là thích...
...
Brrrm...brrr...
- "Dù hôm nay chả phải ngày đại ca ra đời, nhưng em vẫn quen chúc mừng SN đại ca vào ngày này..."
- Koko, lại có cả cái ký tự ":-*" ngó có vẻ thân thiết nhỉ! 
Cứ tưởng nó giờ phải phượt tận đẩu tận đâu rồi kia chứ, ai dè vẫn nhớ đến sn đca của nó cơ àh.
- "Sinh nhật, đca định tặng em cái gì thế!? ;))"
- Óe, đồ biển lận, thì ra là nhắc khéo đca nhà mày mua quà về àh!
- Tết về ta cho nhà ngươi bít tay! >"<
...
Cái chút trẻ con hơn thua trong hắn lại với thêm một chút...
Chà,
Đã lại sắp qua ngày mới rồi cơ đấy...
Một ngày qua thật nhanh...
Và cái thời gian kia...
Dường như...
Cũng trôi đi như vậy...
...

Tôi đi tìm tôi...

0 nhận xét

Sai Gon, December 14th, 2011...

Cái rét buốt từ miền Bắc sau chặng đường dài vội trở thành cái se lạnh của miền Nam dịu nhẹ...
Buổi sáng đến xua đi những giấc ngủ muộn màng... để rồi chút ấm áp chợt tan biến...
Buổi sáng và tiếng nhạc thiếu nhi nghe thật thích...
Hắn lại ngả mình cuộn lấy đống chăn thêm lần nữa...
...
Đi học...
Đi học mà Mom chẳng dắt tay tới trường, toàn là mình tự bước...
Hắn vội chế ra vài dòng tức tưởi vì mới sáng ra chưa ngủ đủ giấc lại phải dậy để đi học...

- Lớn rồi, dắt tay gì nữa chứ, còn 15p để chuẩn bị dậy đi ông tướng...
- Năm phút nữa đi...
Ring... ring... ring...
- Bụp!
Ring... ring... ring...
- Ôi chài, sao cái đồng hồ báo thức này tắt nó vẫn kêu vầy kìa!

Hắn trở dậy với cái bộ dạng thất thểu...
Mùa đông đến ngủ thật thích...
Uhm, nhưng ở cái vùng đất này, mùa đông chỉ đến vào lúc mặt trời núp sau cái vạch kẻ xa xa mà người ta vẫn gọi là đường chân trời. Và hình như chẳng bao giờ có một con đường thẳng nào dẫn được đến đó cả. Rồi sẽ rẽ trái, rẽ phải và cả lùi lại mỗi khi gặp những con đường không thể đi tiếp.
Chợt nhớ đến những lời thầy đã từng dặn, "nếu ai đó muốn cuộc sống mình biến đổi và không nhàm chán... hãy đi những con đường trở về nhà mà người đó chưa từng đi."
Hôm qua Windy đến, một người bạn có chút gì đó rất giống hắn. Có thể đó là cái vẻ lành lạnh khó gần nếu là một người lạ, và tiếc là nó không có vẻ vô tâm như hắn!
Hắn đã cảm thấy chút lạ lùng khi một ngày giữa tuần mà nó lại đến chỗ hắn hỏi về cách làm hiệu ứng.

- Tao nghỉ việc rồi!
- Ơ, sao lại nghỉ?
- Lĩnh lương tháng đầu rồi nghỉ luôn mày àh. Tao nghĩ bên di động vẫn thích hơn, mà sau vài ngày sáu triệu ấy cũng bay luôn mới khiếp chứ...
- Haha...

Hắn cũng hiểu cảm giác đó, với tính khí của nó mà lại chịu chôn chân ở cái công ty chuyên làm theo một lịch trình dựng sẵn và kéo dài ngày qua ngày như vậy.

- Vậy sau cái vụ làm luận văn này, mày định tính làm gì?
- Tao cũng chẳng biết nữa, nhưng tao không thích làm công việc đó nữa...
- Uhm, ít nhất cũng có một chút yêu thích mới có cảm hứng để làm chứ...

Chà, hắn đã từng bảo lưu ở Bách Khoa để thi Kiến Trúc vì cái lý do "ngành này không phù hợp với những người thích sự mới mẻ như mình". Vậy mà sau đó cũng chẳng hiểu nguyên nhân vì sao, hắn lại quay lại đúng với cái xưa cũ ấy.
Chà...
Hồi lóc nhóc mắc bệnh không giữ được lập trường...
Lớn lên chút xíu thì đỡ hơn nhưng lại mắc bệnh nan y lười biếng...
Èo, chắc phải đi tìm một cô nàng nào đó thật dữ dằn quản lý cái cuộc sống buông thả này của mình mới được...
Hắn chợt thở dài...
- Về nha mày!
Nghe cái giọng gọi với và cái xe hòn đá của nó lùi dần mà ngó chông chênh...
Chẳng còn bao lâu mỗi đứa sẽ đi con đường riêng của mình, rồi sẽ lại như ngày cấp ba... và có vẻ như xa vời hơn một chút...
...
Khịt khịt...
- Áh, nhà nào đang nấu ốc vậy!
- Thật thơm quá đi...
- Oa.oa...
...


Phía trước là bầu trời...

0 nhận xét
...
Một mùa đông mầu nhạt...
December 11th, 2011.

...
Buổi sáng một ngày Sài Gòn se lạnh bắt đầu với những giọt mưa phùn điểm từng ô nhỏ trên vai áo...
Những chiếc xe kia cũng lấm tấm những giọt sương quá cỡ ngó kỳ cục...
Cuộc sống vẫn luôn giữ được cái ồn ào cũ kỹ từ đầu mùa hạ...
Nhưng khi mùa đông đến trông chúng lại có vẻ chậm chạp, ẩm ướt...
Cái vẻ đầy mầu trầm chốc chốc lại phảng phất chút mưa phùn của mùa xuân ngày ấy cộng thêm cái vị êm đềm có pha chút cô quạnh khiến khung cảnh kia trông như những bức tranh phác bằng những nét chì than xơ xác...
Mùa đông đến, báo hiệu một năm nữa sắp qua đi... và một cuộc sống mới rồi sẽ phải bắt đầu...
...
Đi về đâu đây?
Với cái sự lười biếng đang phát triển rầm rộ này thì dậm chân tại chỗ là điều không thể tránh khỏi!
Chợt muốn được như hồi còn nhỏ, những ngày hè chăm chỉ, và thật sự chăm chỉ...
Ừm, ít nhất cái mục tiêu ngày đó là học để vào năm học đi chơi cho thỏa thích, còn bây giờ chỉ thấy mục tiêu duy nhất quanh hắn chính là cái hồng tâm mầu đỏ trên cái dartboard đang gắn lủng lẳng trên tường.
...
Chợt muốn chạy trốn để được vùi đầu vào...
Chiếc chăn của ngày đông ấm áp...
Những giai điệu đã từ rất lâu không còn nghe...
Và cả mùa đông lâu ngày mới gặp...
...
Chà...
Hôm nay là ngày rằm rồi cơ đấy...
Cũng chẳng biết nữa,
chỉ biết vào những ngày dằm tụi thằng Tâm sẽ lên chùa và sáng nay hắn đã gặp nó...
Người ta vẫn thường nói...

Phía trước luôn là bầu trời...
Nhưng nếu chỉ nằm đó thỏa thích với sự lười biếng này...
Thì phía trước kia sẽ chỉ là một nóc nhà trơ trọi...
...


Ầu...
Mà nếu không có lịch,
... thì ngày mai sẽ là ngày nào nhỉ...
...



Lạnh...

3 nhận xét


...
Lạch bạch... lạch bạch...
...
Bình minh đang tỏa ra cái ánh sáng thật dịu thấp thoáng sau đám cây đang ngủ gục...
Tất cả dường như thật bình yên với cái cảm giác trầm lắng này...
Cái chút trầm lắng khiến con người ta chợt có cảm giác ghét sự ồn ào của những điều mà cuộc sống vẫn cho là thường nhật...
Lạch bạch... lạch bạch...
...
Giờ này chắc tụi Taiga và Longbk đang nằm ngủ rũ rượi...
Mấy tên quỷ sứ...
Chợt nghĩ đến cái vụ ba đứa cùng thề thốt sẽ chạy long nhong xuống khu công nghệ cao vào mỗi buổi sáng... là lại muốn đá đít cho mấy đứa đó lom khom dậy rồi...
...
Mặt trời sao hôm nay thật lạ...
Khác hẳn với cái vị sương sớm... và cả cái vị lành lạnh khiến cho cái suy nghĩ yếu mềm phải núp vào đám chăn ẩn nấp...
Ừm, có vẻ như mùa đông ấy lại đến...
Có thể nhận ra cái điều ấy thật dễ...
Vì hồ bơi thường nhật đã không còn ấm như những ngày thu và hạ nữa...
...
- Lạnh quá bác àh, chắc sắp hết đi bơi được rồi quá...
- Hey, hay là làm quả Dance Sport đi bác...
+ Bác dám không?
- Eo, nhưng hình như tôi để ý toàn con gái tập ở đó hay sao áh!
+ Ơ, vậy bác tham gia nó mới nổi bật chứ...
...
Há há...
Cứ tưởng tượng đến việc thằng Taiga mà nhảy Dance Sport là muốn cười  cho tất cả mọi người ở đây phải giật mình tỉnh dậy rồi...
Cái câu vẩn vơ khi hai đứa đứng lập cập ngoài hồ bơi ngó lên đám dancers đang nhảy mấy bài trông như mấy bài tập thể dục mà hồi cấp hai ấy chắc chỉ để cái cảm giác lạnh lúc đó bị lờ đi một chút...
Cái thằng thật là...
Ngày trước nó đã từng hứa rằng sẽ dạy vài chiêu võ thuật nghịch ngợm chơi, mà đến khi trông nó múa võ đã thấy phải bò lăn vì cười...
- Ơ, đoạn này là tay bên trái chứ, tôi lộn rồi...
Cứ nghĩ đến cái đoạn nó nhầm bên trái với đá bên phải là thấy cái niềm khát khao với võ thuật của hắn bấy lâu qua mấy mẩu truyện tranh hồi nhỏ đã vỡ tan như những mảnh sương sớm vô tình chạm phải ánh nắng mặt trời rồi...
Ừm, nhắc mới để ý...
Lũ sương sớm kia đã rời đi đâu hết...
Bầu trời giờ chỉ còn lại một mặt trời và cái ánh sáng mầu vàng cam ấm áp phía trước mặt...
Một dải mầu ấm áp...
Dù rằng...
Dường như...
Mùa đông...
... đang đến...
...