Chông chênh...

0 nhận xét
...
Buổi sáng...
Không bình minh...
Bình minh của một ngày mới...
Ai đó đã vô tình để những lát mây xám mỏng vương vãi trên bầu trời,... bỏ lại một khoảng trời trông nặng nề khó tả...
Mắt hắn cũng nặng nề...
Mệt mỏi...
...
Lết về cái nơi nhiều kỷ niệm đã phai dần theo từng ngày dài khắc khoải...
Mọi thứ... lạ lẫm...
Dường như hắn chưa từng đến nơi này...
Tất cả đều đã trở nên đổi khác...
Uhm...
Lạ quá...
Để ý mãi mới tìm được cái tiệm thuốc tây...
Cái tiệm thuốc mà ngày xưa hắn vẫn thường mua ở đó...
Oh!
Ông chủ tiệm, trông già đi nhiều quá...
Mái tóc đã bắt đầu bạc rồi...
Cửa tiệm cũng trông khác đi rất nhiều...
Ôi, sao mọi thứ lại trở nên thay đổi đến mức như vậy chứ... 
...
Này...
Dừng lại một chút đi...
Thời gian dường như không nghe thấy tiếng gọi của hắn,...
Kim đồng hồ trên tường vẫn kêu tích tắc...
Hắn chợt cảm thấy thời gian kia dường như đã trôi đi một khoảng rất dài...
Một khoảng rất dài...
Mà hắn vô tình không để ý đến...

Hoa cúc dại...

0 nhận xét
...
Flowers...
Cánh hoa khẽ vươn mình đóng ánh nắng nơi hoàng hôn gần tắt...
Cái ánh sáng mầu cam vàng nhẹ buồn bã cũng đủ làm những tâm hồn nhỏ bé kia bỏng rát...
Nhưng vì là hoa... nên cần những hạt nắng...
Chiều muộn dần...
Những đám mây xám chiều bắt đầu lang thang trên cái bầu trời mầu tím...
Hạt nắng yếu ớt, phai dần...
Mưa...
Mưa về trên từng chiếc lá...
Từng giọt mùi mặn chát...
Mùi chờ đợi...
Cánh hoa thổn thức...
Rung rinh đôi cánh nhỏ mầu  trắng...
Đâu đó chợt có tiếng ho mệt nhoài...
Vu vơ, nhỏ bé giữa những khối âm thanh vuông vức, hối hả của cuộc sống...
Ngọn gió chiều chợt thở dài phiêu lãng... khẽ vuốt nhẹ lên những cánh hoa mỏng manh, yếu ớt...
Cho chút hư vô lẫn trên từng ngọn cỏ may...
Thả trôi theo cơn gió chiều về miền xa thẳm...
Phiêu du, man mác...

Trăng... muộn...

0 nhận xét
...
Trời về đêm...
Ánh trăng buồn chợt lững thững bước theo hắn phía trên con đường nối dài từng mảng mây nhạt có vẻ là mầu trắng...
Ánh mắt mỏi mệt...
Bầu trời đêm cao vút như muốn tao ra cái khoảng cách với cái thế giới ồn ã này...
Cái thế giới mà điều gì cũng cần phải lo lắng suy nghĩ...
Khiến những tâm hồn nhỏ bé kia mệt mỏi...
Và rồi màn đêm chợt phủ khắp...
Màn đêm xuống khi tất cả sinh linh đều bắt đầu cảm thấy mỏi mệt...
Cả ông trăng kia, cũng vậy...
Chỉ đủ sức chiếu cái ánh sáng mờ nhạt xuống cái con đường nhỏ dài hắn rảo bước...
...
Mệt lắm àh?
Uhm...
Mệt lắm...
Ánh trăng thở dài rồi thì lấp dần bởi những chiếc đèn đường đang cố tỏa ra cái ánh sáng mầu ấm áp...
Uhm...
Thì cứ nghỉ ngơi một chút đi...
Mệt mà...
Uhm...
Mà chẳng sao cả đâu...
Tôi là ánh trăng mà...
Ánh trăng thì lúc nào chẳng vậy...
Lúc sáng lúc khuyết...
Rồi vài tuần nữa, lại trở lại như cũ thôi...
Uhm...
Là trăng mà...
Hắn bâng quơ một chút...
Đôi chân bắt đầu dần cảm thấy sự nặng nề phía dưới...
Bước chân chậm dần,...
Con đường về khuya, vắng lặng...
... pha lẫn chút mông lung, thêm chút gió đêm phảng phất...

Thu qua... Đông ẩm ướt

1 nhận xét
...
Bình minh lên... mỏi mệt...
Mặt trời nặng trĩu kéo những tia nắng lung linh cố bao phủ lên cái mà người ta hay gọi là dành cho những sinh linh nhỏ bé...
Để rồi tự hỏi...
Sao đôi mi kia hãy còn nhặm đắng...
Chẳng biết mặt trời ấy đang ở nơi đâu nữa...
Uhm...
Thì vẫn bên kia bức tường đó...
Hắn bệnh...
Làm gì còn sức mà đón nổi bình minh kia chứ...
Sáng 7h mới chịu dậy...
Lon ton chạy lên trường để chuẩn bị cho các nhóm thuyết trình, mà chẳng kịp ăn sáng...
Thầy giao cho mình quản lý, mà chỉ có mấy nhóm làm kịp tiến độ...
Ôi, chán quá...
Mũi mình bị nghẹt rồi...
Hệt như thể có ai đó đêm qua...
Nhân lúc mình còn đang mơ màng, lén nhét cái gì đó vào rồi ấy...
Thấy khó chịu!
...
Giờ giải lao buổi chiều...
Ngó xuống... mấy chị lao công đang cố thu gọn những chiếc lá vàng vương vãi trên nền cỏ xanh mướt...
Trông lơ đãng...
Thu qua rồi...
Uhm,...
Là mùa thu khát...
Mùa thu qua, bỏ lại dưới hàng cây kia những chiếc lá vàng rơi thổn thức...
Vương vấn chút phai tàn nơi những gì đã từng cho là đẹp đẽ nhất...
...
Chiều muộn...
Mưa...
Mưa về qua từng dãy nhà nhỏ nhắn...
Núp khẽ sau những tán lá cây bé bỏng...
Trông e lệ...
Uhm, về nhà thôi...
Hắn vội xòe chiếc ô ra...
Rồi khẽ núp qua tán ô gầy mỏng rát...
Mưa cũng bắt đầu gõ nhịp phía bên trên mái đầu...
Phía trước cũng có một chiếc ô nhỏ bé...
Chiếc ô lạ xa dần, tựa cây nấm rơm nhỏ nhắn...
Uhm...
Là một cây nấm nhỏ bé... bâng quơ, chơ chọi...
Giữa một khung trời đông buồn bã...
Sụt sùi,... yếu ớt...

Thầy...

0 nhận xét
...
Thầy à...
Hình như năm ngoái em không đến thăm thầy được thì phải...
Về được một chút thì lại phải ra ngoại có chút chuyện...
Chẳng biết thầy dạo này thế nào nữa...
Hihi...
Giờ em khác lắm thầy ạ...
Nhưng chắc là thầy vẫn nhận ra em thôi...
Dù sao lúc đó em vẫn là đứa học trò lạ nhất của thầy mà...
Lên cấp 3, thầy là người ảnh hưởng tới em nhiều nhất...
Mà hồi đầu thầy á...
Hồi đầu thầy đã rất giận em thì phải...
Thầy còn nhớ không...
Vì em là đứa cầm đầu đội nhóm phá phách trong giờ thầy mà...
Thầy giận, nên cứ gọi cả nhóm lên bảng...
Để lấy cớ cho điểm thấp...
Vầy mà lần nào cũng thất bại...
Thầy đâu có biết là em đã luyện môn của thầy hết từ hè rồi không...
Và mỗi lần như vậy, em lại càng quậy hơn...
Và vì vậy học ở nhà cũng nhiều hơn...
Nhìn qua như vậy thôi, chứ em rất thích cái phong cách của thầy...
Ngắn gọn, xúc tích...
Và những bài toán của thầy thì tuyệt vời...
Uhm...
Lâu quá rồi thầy nhỉ...
Em còn nhớ hồi lớp 12...
Tụi em quậy dữ quá...
Thầy lo, nên sắm cái thước to đùng lên lớp...
Cả bọn được bữa cười đon đả...
Đúng là tụi em hồi đó quậy thật...
Còn cả con đệ tử của em, con đầu đất á...
Hôm nó còn tranh nhau với em cái ghế của thầy nữa...
Rồi cãi nhau ỏm tỏi...
Hix...
Thật là bó tay với hai đứa học trò nghịch ngợm...
...
Ôi, càng kể càng thấy nhớ thầy ạ...
Thời gian trôi qua đi nhanh thật...
Hôm nay đi trên đường, gặp tụi học sinh đi thăm thầy cô mà thấy nhớ thầy quá...
Cũng muốn thăm thầy...
Nhưng thầy ở xa quá...
20/11...
Chúc thầy luôn vui vẻ, ngập tràn hạnh phúc...
Và nhớ giữ gìn sức khỏe, thầy nhé...
PS: Tụi em yêu thầy nhiều,...

Mưa trắng...

1 nhận xét
...
Chiều buông...
Mưa...
Mưa gõ phía trước hiên nhà từng giọt ồn ã...
...
Chuyện gì vậy nhỉ...
Hắn đưa cái ánh mắt lạ về phía ô cửa sổ, khung cửa chỉ còn lại một mầu trắng...
Mầu trắng của mưa...
Mầu của cơn mưa chiều khắc khoải...
Buông xuống tựa dòng thác nặng trĩu...
Rớt xuống thật mạnh, rồi vỡ òa thành từng mảnh nhỏ...
... nổi lên thành từng khối bóng nước mong manh, thả trôi theo dòng nước...
Chông chênh, trống trải...

Biển...

0 nhận xét
...
Mới 7h đã thấy tụi nó gọi í ới...
Ôi, lười dậy quá...
Hì hục chạy qua phòng Xuli thì thấy nó còn đang nằm ngủ...
Hix...
Còn lười hơn cả mình nữa...
Đá nó dậy rồi thì mình thế cái chỗ đáng iu của nó, ngủ khì...
Chài! Phải đi làm mấy chuyện lung tung rồi mới đủ hành lý, giấy tờ để xuất phát...
Buổi sáng nắng thật...
Chạy đi chạy lại mà thấy hoa hết cả mắt...
Long nhong trên quãng đường dài 100km, xa tít mù tắp...
Con đường nhỏ chợt gồ ghề bụi bặm như muốn xua đi cái hứng khởi được đi chơi của mấy tên lười biếng vậy. 
Nhấp nhỏm...
Nhưng mà chẳng sao cả...
Xuất phát muộn 1h nhưng mà cuối cùng cũng đuổi kịp được nhóm của Xeko...
Cả bọn phải  dừng lại vì LuckyBoy bị té xe...
Cũng may là không bị sao cả, chỉ bị hư xe...
Sửa xong xe, rồi cả bọn lại long nhong đi tiếp...
Đứa chạy nhanh, đứa chạy chậm...
Cuối cùng đi nhóm cũng như là đi không có nhóm... T T
Oa.oa...
Cuối cùng cũng đến được chỗ khách sạn...
Mệt nhoài vì cái nóng và những con đường gồ ghề...
Cả bọn lại còn phải chờ vì quầy tiếp tân xử lý việc dọn dẹp phòng ốc...
Ôi, chán...
...
Buổi chiều...
Ra biển...
Mẫn Mẫn chạy lăng xăng ra trước, với cái vẻ thật ngộ nghĩnh...
Xuli kế đó, chạy bay ngay ra chỗ mấy con sóng...
Hỏi thì nó lại trả lời với cái vẻ mặt ngây thơ. "Để tập bơi chứ còn gì nữa..."
Thật bó tay với nó...
Uhm...
Mình cũng hông bít bơi...
Từ nhỏ mẹ đã cấm chạm tới nước nên mới vậy...
Ôi, chán!
Chạy ra biển chơi, mà toàn cầm máy chụp hình...
Bó tay với mình thiệt...
Oh, bên kia tụi Daien nổi hứng đá bóng...
Mình làm trọng tài, lâu lâu thấy tụi nó đá dở quá cũng bon chen vào đá ké...
Vầy mà cũng vào được một quả...
Nhức đầu thật...
Quậy cho chán rồi thì cũng đến lúc phải mò về...
Tắm rửa một chút...
Nghỉ ngơi... chuẩn bị qua nhà xeko ăn phở...
Chài, nhà xa tít...
Đi hoài hông đến,...
Bụng thì chẳng có gì cả... T T
...
Ăn xong cúp đuôi ra về...
Lượn qua con đường biển về đêm...
... Ngó lộng lẫy...
Ôi, biển đêm thật tuyệt...
Thích cái cảm giác thanh bình này quá...
...
Buổi tối...
Tụi nó lại nhậu nhẹt...
Mình cũng cố lắm mới uống được một lon bia...
Mấy cái trò này là mẹ cấm tiệt...
Ôi, đắng quá...
Uống như là uống thuốc ấy...
Vầy mà tụi nó uống mãi chẳng ngừng...
...
Còn hát hò làm ầm ĩ cả một tầng lầu nữa...
Hix...
2h30 mình nhảy lên giường đi ngủ...
Sáng dậy mới biết tụi nó 5h mới chịu ngừng... 
Sợ thật...
...
3:00 PM
Bắt đầu trở về nhà...
Con đường gồ ghề, xen lẫn những vũng nước nhỏ của một cơn mưa lạ nào đó mới đi qua trông thật tệ...
Hix...
Phải giảm tốc rồi...
Hôm nay còn đi hội thảo nữa chứ...
Chán!
Lượn qua, lượn lại...
Những vũng nước tựa những chiếc súng bắn nước tinh nghịch...
Thỉnh thoảng Oto đi qua một chút là bắn xối xả vào dãy xe máy cạnh đó...
Trông ngồ ngộ...
Hắn cũng nhoẻn miệng cười...
Óe...
Về đến suối tiên còn bị thủng lốp...
Trong thời gian chờ đợi hắn mới phát hiện là mình cũng bị nước té bẩn hết cả lên người...
Ôi, chán...
Hix...
Một cơn mưa mới lại sắp đến nữa rồi...
Xanh thẫm cả một góc trời...
Oa.oa...
Ôi, một ngày thật tệ...

Nắng...

1 nhận xét
...
Chủ nhật...
Nắng...
Cái tiết trời khô hanh nắng gắt lâu lắm chẳng gặp...
Mới ngó đã thấy quấn quýt với nhau, bỏ quên những giọt mồ hôi kia đã bắt đầu lan dần trên vai áo...
Uhm...
Nóng thật...
Đúng là những ngày hạ cuối của những ngày ánh thu chuyển sắc...
Chông chênh bên đường vài cụm cỏ lơ thơ... đứng ngó nghiêng giữa tiết trời ấm áp...
Hửng lên sau những cơn mưa chuyển mùa bâng quơ, rải rác...
...
Hix...
Nắng lớn quá đi...
Xe bus lại chẳng tới...
Bỏ nắng rơi đều trên mái hiên, buông vương vãi trên mái đầu, thấy nóng ran lên từng đợt...
Uhm...
Đúng là cái tiết trời mùa hạ...
Nhảy lên xe rồi mà vẫn còn thấy râm ran phía dưới ghế...
Ờ, mờ hôm nay chắc mưa chẳng đến...
Trời trong thế kia cơ mà...
Có lẽ hôm nay nó vui thì phải...
Đi đâu chơi mất rồi...
Chẳng thấy sụt sùi như mọi hôm gì cả...
Đúng là cơn mưa kỳ lạ...
Cơn mưa của cái tiết giao mùa ồn ã...
Lạ lùng, bất chợt...

Di Cư...

0 nhận xét
...
Đã là bao nhiêu lâu rồi nhỉ!?...
Từ khi hắn ở cái căn phòng này được bao lâu rồi nhỉ...
Uhm...
Cũng chẳng biết nữa...
Chỉ biết lâu nay cái căn phòng ấy từ khi chuyển đến lúc nào cũng đóng kín mít cửa... Mấy người hàng xóm vẫn thường bảo vậy.
Ờm, hồi đó chuyển vất vả thật...
Đồ đạc ném thành một cái núi, làm hắn phải xếp lại từng cái một...
Mất gần 12 tiếng đồng hồ mới xong...
Nghĩ mà thấy sợ...
Ôi, mai phải xa nó rồi... 
Lại chuyển phòng...
Lại phải xa cái nơi đã gắn bó...
Chà... cũng phải gắn bó được hơn hai năm rồi cơ đấy...
Lâu thật...
Mai lại đi xách đồ kéo qua phòng bên cạnh...
Chán...
Chán ông anh mình...
Tự nhiên lại đi dồn cái phòng này vào nhà làm gì cho mệt...
Xây thì xây luôn cho rồi...
Kéo nhà tắm sang làm gì nữa chứ!
Haizz...
Ngày đó mẹ mà mua cái nhà ở đây thì có phải nhẹ hơn không...
Chuyển đi chuyển lại...
Chán...

Nắng úa...

0 nhận xét
Hoàng hôn buông xuống dần trên những vòm cây mỏi mệt...
Úa đi cùng mùa thu chuyển sắc...
Mây cũng trôi về nơi xa thẳm...
Bỏ lại gió lang thang trên những vòm lá...
Chợt buông nhẹ xuống tựa như nước mắt ai, vô tình khóc...
Mưa...
Mưa phủ đầy con đường vắng...
Để bên kia đường, vu vơ một chiếc lá bé nhỏ...
Trơ trọi một mình giữa cơn mưa buồn bã...
Thỉnh thoảng khẽ rung lên giữa cái đêm khuya gần tắt...
Buông chút ấm áp từ những chiếc đèn đường mầu vàng nhạt...
Tựa tia nắng úa...
Mông lung... dịu nhẹ...

Hờ hững...

0 nhận xét
...
Tia nắng tìm đâu chẳng thấy...
Trong giấc mơ chỉ là tiết trời đông lạnh ngắt...
Uhm...
Là tiết trời đông lạnh ngắt...
Mùa đông àh...
Mùa đông nhớ cái nơi cũ kỹ...
Cái nơi có tiết trời đông với những chiếc áo ấm dầy cộp,...
Co cụm lại như những chú robot lang thang, rải rác khắp đường phố...
Ngộ nghĩnh...
...
Bình minh lên...
Tách trà nóng hôm qua lạnh ngắt...
Uhm...
Lạnh mất rồi...
Hình như là mùa đông thì chúng nhanh lạnh hơn thì phải...
Uhm, chắc là vậy...
Mùa đông mà...
Phải vậy thôi...
...
Ánh mắt buông nhẹ về phía ánh bình minh tỏa khắp...
Buông lơi... hờ hững...

Mong manh...

0 nhận xét

Mưa phùn...
...
Chiếc xe bus chuẩn bị dừng trạm...
Một đứa bé khoảng chừng 3 tuổi bước ra gần cửa...
Đôi lông mày khẽ nhíu xuống hệt như thể có vật gì đó đè lên trông nặng trĩu...
Khẽ vịn cánh tay yếu ớt lên chiếc ghế ngồi cạnh nó... đưa mắt nhìn qua khe cửa...
... Chiếc xe đi nhanh khiến những ngôi nhà thoắt ẩn thoát hiện trên ô cửa kính...
Ánh mắt kia đọng chút sợ hãi...
...
Trên chiếc xe bus trật trội...
Người cha một bên...
Người con một bên...
... xa cách...
...
Cánh tay nhỏ chợt với lên đôi tay to, sần sùi, thô ráp...
Sợ hãi... 
Người đàn ông đang chăm chú nhìn về những ngôi nhà thoắt ẩn thoắt hiện... 
Rồi chợt vô hình...
Bỏ quên cánh tay đang cố vươn ra,... tựa khoảng mênh mông vời vợi...
Nó lại nhìn về phía xa xa...
Khẽ nheo mày sợ hãi...
... nặng nề khó tả...
Bỗng có một tiếng nói nào đó phát ra...
"Sao không giữ đứa bé kẻo nó ngã bây giờ..."
...
Đôi tay lớn chợt nắm lấy đôi tay bé nhỏ...
...
Ánh mắt sợ hãi pha thêm một chút ấm áp...
Chút ấm áp từ đôi bàn tay vô tình...
Muộn màng, chua chát...

Chủ nhật... Mưa...

0 nhận xét
...
Chủ nhật... Mưa...
... Mưa cô đơn...
Mưa muốn ở một mình...

Uhm...
Mưa muốn tránh mặt hắn...
Hắn đi...  mưa đến...
Mưa rảo từng hạt nhẹ bâng khuâng... bên kia khung cửa kính...
Lặng nhìn...
Muốn xoa nhẹ, vỗ về từng giọt nhỏ bé, nhưng hắn chỉ có thể chạm vào cái tấm kính mỏng rát...
... vô hình, cách trở...
Mưa đổ nhiều hơn...
Ô cửa chuyển sắc trắng...
Những giọt nước tạo thành dòng chảy... nhẹ đều xuống phía dưới trông khắc khoải...
...
Chopin và dạ khúc...
Mưa hòa cũng những phím piano mỏi mệt, rớt xuống từng âm trầm sâu thẳm...
Mọi thứ chợt khẽ lặng mình...
Để quên đi cái hối hả...
Cái hối hả của cuộc đời ngập tràn lừa dối...
Của cuộc đời chứa chan phiền muộn...

A gift for my niece...

1 nhận xét
...
Quà sinh nhật nà nhóc...
Lâu rồi cậu hông vẽ nên phải ngồi hì hục cả buổi đó...
Cậu ơ xa nên hông mang trực tiếp tặng được... 
Vì thế hãy cứ xem đây là một món quà tinh thần nha!  ^^
Chúc nhóc luôn vui vẻ,  học giỏi và phải nhớ là vâng lời bố mẹ nhé!

PS: Nhớ nhóc nhiều... ! ^_^)

Bâng quơ...

0 nhận xét
...
Buổi sáng khẽ se lạnh... thổn thức như muốn chuẩn bị bước sang những ngày cận noel...
Những ngày chuẩn bị cho cái năm mới chậm chạp đang cố bước để thêm một nấc mới...
Uhm...
Sắp noel rồi...
Tự nhiên thấy nhớ...
Nhớ mọi người...
Nhớ cái ngày xưa...
Nhớ cái thời trẻ con...
...
7:00 AM
Tiết trời bắt đầu thay đổi...
Cố xua đi cái lành lạnh để rồi tỏa ra cái ấm áp phủ khắp cái nơi mà hắn đang ở...
Oh...
Ông trời hình như đã bắt đầu tỉnh giấc...
Vươn vai rộng... vô tình đánh rơi những giọt nắng đầu tiên rơi nhẹ trên mi mắt hắn...
Dường như có chút nặng nề... đôi mi chợt khẽ nheo lại... bâng quơ...
11:00 AM
Trưa nắng,...
Lủi thủi về một mình trong cái nắng trưa, nặng trĩu từng đôi chân trên những viên đá nhỏ...
Lăn tăn nhấp nhô giữa con đường đời hối hả...
4:00 PM
Học về...
Một tiếng sau mưa đến...
Mưa buồn, mưa tỏa ra hơi lạnh lẽo, chợt cảm thấy nặng nề...
7:00 PM
Mưa vẫn không ngớt...
Đứa bạn cũng không thấy đến đúng hẹn...
Và giờ mình cũng chẳng có tâm trạng để mà vẽ nữa...
Uhm...
Tâm trạng tệ hơn là mình nghĩ...
9:00 PM
Nó đến...
Căn phòng lúc nào cũng yên tĩnh, chợt trở nên ồn ào hơn một chút...
10:00 PM
Nó đi...
Mọi chuyện lại trở về cái vốn có của nó...
Chỉ khác khi trên tường không còn bức hình cũ...
Hình như nó được 5 năm rồi thì phải...
Lâu quá rồi nhỉ...
5 bức hình ở góc tường giờ chỉ còn lại 4...
Ngó thấy... thiếu vắng...
Uhm...
Dù gì nó cũng đã ở đó 2 năm rồi mà...
Giờ chỉ là một góc...
... là một góc trống trải...



Mưa đông...

0 nhận xét
Hạ đi, bỏ đông lại...
Từng cơn mưa bất chợt rơi xuống ngày càng nhiều hơn trong cái không khí lạnh lẽo của mùa đông ảm đạm...
Ừm, là ảm đạm...
Hôm nay được nghỉ...
Nằm ngủ nướng tới tận 8h sáng mới chịu dậy...
Không khí mùa đông bao trùm lên tất cả...
Cái không khí lành lạnh, khó gần gũi... phủ khắp cái căn phòng lúc nào cũng đóng cửa kín mít...
Trưa, có thêm chút nắng...
Chút ấm áp đầu tiên trong những ngày đầu đông đến...
Hắn cầm cái cuốn sổ quen thuộc hằng ngày bỗng thấy nhỏ nhắn...
Oh, trong list của mình còn cả núi việc cần phải làm...
Cũng chẳng sao cả, làm một chút là xong thôi mà...
Ít ra chúng vẫn có vẻ dễ dàng hơn nhiều so với việc giặt quần áo chứ...
Cái việc mà khi nhìn vào đã thấy toát mồ hôi lạnh...
Nghĩ ngợi một chút rồi thì mưa cũng đến...
Mưa trong cái lành lạnh mùa đông nơi vùng đất ấm áp này...
Cái vùng đất mà khi tết đến, thỉnh thoảng mới có chút khí đông, mới có một chút khí tết...
Chỉ biết lang thang, lạc lõng...
Mưa cũng bắt đầu lớn hơn...
Từng chút nhỏ giọt...
Từng phút bâng quơ...