Những ngày cuối năm...

...
Nắng ùa lên vai,
Những hạt mưa lạc lõng giữa bầu trời xanh biếc.
- Hì, tụi bây đến từ đâu vậy.
Hắn khẽ nhoẻn miệng cười, khẽ ngẩng mặt nhìn lên phía trên cao kia. Bầu trời thật cao và bình lặng...
Cuối năm, những ngày lạ lẫm khi trên những con đường, đột nhiên thấy những tiếng cười đùa chợt phảng phất chút chông chênh lạ.
- Chà, thời gian qua nhanh thật, mới đó mà đã gần một năm cứ lặng lẽ đi đi về về trên con đường quen thuộc này.
Năm thứ 6, cái năm với tháng noel đầu tiên không còn những thói quen đều đều của ngày xưa.
Hắn đứng trên cầu, lặng lẽ nhìn những đốm đèn đang lấp lánh phía xa.
Khẽ cười vì những chuyện nhỏ nhặt của cuộc sống, đôi lúc cứ tự nhủ, mọi người vui mình cũng vui. Nhưng lâu dần cũng thấy thật kỳ cục, hình như mình giúp thành thói quen hay sao mà thấy lời cảm ơn cứ dần dần ít đi vậy.
Hắn ngả người ra sau, thở dài một cái.
Cơn gió đâu đó thổi qua, khiến cái hơi thở dài kia dường như quay ngược trở lại.
- Ối ối, không nghĩ nữa, kệ đi, òa òa.
Hắn rít mắt cười, chợt nghĩ trong khoảng thời gian này, nhiều thứ trong công việc, kiến thức khiến hắn cảm thấy rất thú vị. 
- Dù là ở một mình vầy những lúc như thế này hơi chán một xí, nhưng thôi kệ, hoàn thành đống lộn xộn này đi đã rồi tính.
- Cố lên nào!
Có tiếng huýt sáo đâu đó xa xa,
...
Đêm Sài Gòn những ngày cuối năm, vẫn một chút lành lạnh, trầm và lặng lẽ...
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét