Lãng khách...

0 nhận xét
...
Ngọn cỏ ven đường...
Khẽ buông mình tựa vào một chiếc lá nhỏ bé...
Thoảng chút vu vơ về một nơi nào đó xa xôi...
Trong cái không khí ảm đạm của bầu trời đang bắt đầu điểm thêm những gam mầu đậm...
Đâu đó phía bên kia đường thỉnh thoảng reo lên chút gì đó có vẻ là ồn ã...
Uhm...
Là ồn ã...
Trên cái con đường này...
Vương vãi đầy những âm thanh đủ mầu sắc...
Và tất cả chúng đều mang lại cho ai đó... những cảm nhận thật khác biệt...
Có đôi lúc là một chút sâu lắng, là một chút nặng nề...
Và đôi lúc lại được gán cho cái tên "bình yên"... nghe lạ lẫm...
Uhm...
Thì cuộc sống là như vậy...
Cứ như là một người lãng khách...
Có lẽ sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn...
Uhm...
Là một người lãng khách...
Tất cả sẽ... chợt đến và chợt đi như một điều tất yếu...
Và cuối cùng còn lại là một chút gì đó phảng phất...
Vu vơ... 
Vô sắc...

Chả lá lốt...

0 nhận xét
...
Phèo...
Ngủ dậy trễ...
Ngủ dậy trễ mà còn ngồi đó mà thở dài là sao...
Uhm...
Thì là bất lực với sự lười biếng của mình chứ còn sao nữa...
Bảo dậy sớm học bài mà 8 giờ mới chịu dậy...
Thôi...
Về nhà vậy...
...
Úi chà...
Hôm nay không có ai ở nhà...
Chỉ có hắn một mình...
Cả nhà đi ăn cưới hết cả...
Oai...
Mình ta bơ vơ...
Phải tự xử lý món ăn vậy...
Lượn,...
Lượn lờ giữa cái phố chợ đủ thứ loại mùi kỳ lạ...
Uhm...
Hay mua thịt bò về làm cho lẹ vậy...
Thôi...
Ăn ngán lắm...
Vậy ăn gì bây giờ...
Oh... 
Lá lốt kìa...
Ui... cái món mà mình ngày xưa thích nhất...
Sao nó lại ở đây nhỉ...
Mua lẹ về làm thôi...
Thịt nữa...
Oai...
Còn mấy cái kia nó ở đâu nhỉ...
Phức tạp quá...
Hix, vậy mà tụi con gái chúng nó nấu hàng ngày được...
Nản thiệt...
...
Oài...
Nhấm nháp cái hương vị mà lâu lắm mới gặp lại...
Thật là tuyệt...
Uhm...
Lâu quá rồi...
Nó vẫn vậy...
Vẫn là một chút vị lạ lẫm...
Một chút vị thân quen...
Và một chút kỷ niệm phảng phất...
Chợt thoáng chút bâng quơ...
Khi ánh mắt chợt buông nhẹ qua cánh cửa đang hé mở...
Phía bên ngoài...
Gió đang vuốt lên những tán lá mỏng yếu ớt...
Và nắng hạ ồn ã....
Giữa cái mùa noel đáng lẽ phải có chút khí lành lạnh của mùa đông ẩm ướt...
...

Mưa...

0 nhận xét
...
Trưa vắng...
Chỉ còn lại lác đác vài đốm người nơi nền đường vắng lặng...
Và ông mặt trời thì đang ngồi gặm cái gì đó cho buổi trưa phía vòm trời xanh biếc...
Chốc chốc vụng về làm đổ ánh đèn xuống cái thế gian truân...
Vương vãi lại dưới nhân gian cái thứ mà ta thường gọi đó là chút nắng hè giữa mùa đông đến muộn...
Uhm, thì là mùa đông...
Sao nắng quá vậy nhỉ...
Hắn nghếch mặt lên tự hỏi...
Và để rồi những tia nắng nhỏ xíu vuốt qua làn mi, đôi mắt kia bất chợt nheo lại...
Bầu trời lúc này chỉ còn lại một mẩu bé xíu...
Uhm, là một mẩu bé xíu giữa cái con đường đến trường trông có chút bất tận...
...
Nắng thật nhiều...
Để rồi cơn mưa chiều đến cũng thật nhanh...
Mưa đến lúc hắn bắt đầu chuẩn bị để trở về nhà...
Trở về sau cái ngày dài mệt mỏi...
Gió thổi mạnh...
Những giọt mưa lang thang, đang cố bám lại thành từng mảng một trên ô cửa kính...
Sợ sệt...
Dường như chúng đang cố tránh đi cái cơn gió chiều vội vã...
Cái cơn gió mang hơi lạnh lẽo...
Vu vơ...
Hờ hững...
...
Cơn mưa chiều chợt tắt...
Uhm, cơn mưa chiều toàn như vậy đó...
Đến thật nhanh, và đi cũng thật nhanh...
Chỉ bỏ lại chút gì đó yên bình giữa cái tiết trời đang rải rác...
Một chút trong lành cho một ngày gần tắt...
Và một chút miên man...
Phía con đường... ai đó đang rảo bước...

Chút vẩn vơ...

1 nhận xét
...
Buổi sáng thức dậy sau một giấc ngủ dài tưởng chừng như mệt mỏi...
Hắn hãy ngồi đó trong cái ánh mắt hãy còn ngái ngủ...
Ôi...
Mới 6:30AM thôi mà...
Cái đồng hồ này thiệt tình...
Hắn lại ngã nhoài vào cái không gian mềm mại, ấm áp... nơi hắn gọi là bến bờ của những giấc mộng...
Ôi... Thích thiệt...
Buổi sáng có cái tiết se se lạnh của mùa đông...
Rồi thì được cuộn tròn trong chiếc chăn ấm, thì thật tuyệt biết bao...
Giờ trông hắn hệt như thể là một chú mèo lười vậy đó...
Oh, chiếc bb đang nhấp nháy...
Ai gọi gì sớm vậy nhỉ...
Oh, thì ra là những tin nhắn chúc mừng...
Uhm... Hôm nay là sinh nhật hắn mà...
Chà! bao nhiêu là tin nhắn...
Ôi...
Nhớ mọi người quá đi...
...
Hắn ngồi đó trầm ngâm  một chút rồi thì nhảy tót ra khỏi cái mà hắn vừa gọi là ấm cúm ấy...
Thôi...
Mình cũng phải học bài một chút nào...
Chiều còn chiến đấu với Quốc Anh chứ... 
Chà, một chút là xong àh....
...
Buổi chiều...
Nhóc đệ tử tiểu quỷ chạy lon ton ra gặp...
Hix...
Xúc động qué...
Oh, mà lâu rồi không ngó kỹ...
Nhỏ này có tướng đi bão ghê...
Tối ngày ôm cây đàn...
Chạy đi chạy lại...
Chẳng biết rồi một ngày nó chạy được bao nhiêu kms nữa...
Thiệt tình...
Chà! Quà gì mà bè bè vầy kìa...
Để ta đoán xem nào...
Hắn đang định đoán thì Mr. Quốc Anh cũng bắt đầu mở đầu những câu chuyện tưởng chừng như không có kết thúc...
Dù rằng thầy dạy ít, kể chuyện thì nhiều...
Nhưng đôi lúc hắn lại thích như vậy...
Bởi những câu chuyện ấy thật gần gũi với thực tế...
Tiếc là cách nói của thầy hơi khó chịu một chút...
Những chẳng sao cả...
Cái hắn cần là nội dung chứ không phải là hình thức...
Uhm...
Hắn vốn là vậy mà...
... Vu vơ một chút...
Chà...
Có lẽ hôm nay là một ngày đẹp trời thì phải...
Hắn ngó bâng quơ về phía ô cửa sổ... rồi thì chợt quay ngoắt lại...
Hắn sợ cái ánh mắt lơ đãng ấy, bị Mr. Quốc Anh chụp được rồi thì cũng có khối chuyện để nói...
Uhm...
Thì thôi không lơ đãng nữa vậy...
Chúng ta lại học tiếp thầy nhé...
...

Hoa cỏ may...

5 nhận xét
...
Gió buông mình lướt trên những nhánh cỏ may yếu ớt...
Để rồi những bông hoa cỏ may, khẽ rung rinh trong cái không khí nhuốm chút sắc buồn của buổi chiều muộn...
Cái không khí của buồi chiều cũ bình yên... lẫn chút cô quạnh...
Noel sắp đến...
Một mùa noel đến là một sự khởi đầu của những điều mới mẻ...
Sao chúng lại vậy nhỉ...
Chẳng phải chũng sẽ phải vui như phía bên kia con đường... tràn ngập đồ trang trí và hình ảnh cây thông đủ màu sắc chứ...
Phải chăng chúng đang bịn rịn, trước một năm cũ đang bắt đầu chuyển sắc...
...
Bình yên phủ khắp...
Chợt có chút bâng quơ thoáng qua ánh mắt...
Một bông cỏ may chợt vỡ vụn thành từng mảnh vô sắc... tan vào cái không gian ảm đạm...
Khẽ bồng bềnh về phía hắn...
Uhm...
Là cỏ may thích thật...
Cứ tự do, thả trôi mình theo cơn gió chiều...
Rồi thì chẳng cần biết rồi sẽ phải đến đâu...
Cứ miên man là vậy đó...
...
Ơh, biến mất đâu mất rồi...
Mảnh cỏ may mỏng manh, nhỏ bé lẫn vào đâu đó, hệt như thể nó chưa từng tồn tại...
Bỏ lại chút vương vấn nơi không gian trầm lắng...
Có chút hụt hẫng...
Con đường chợt vắng vẻ, chỉ còn chơ lại những viên đá nhỏ li ti vương vãi trên nền đường trống trải...
Mông lung... hiu hắt...

Hoàng hôn...

0 nhận xét
...
Rong ruổi giữa cuộc đời ta đi tìm quãng đời của một nửa tâm hồn chợt vụt mất...
Để rồi khi hoàng hôn chớm tắt... chỉ còn lại những tia sáng yếu ớt nơi cuối chân trời xa xôi, cô quạnh...
...
Duo...
Một ngày nghỉ...
Một ngày nghỉ bận bịu với bao chuyện qua lại thường nhật...
Và cuối cùng tràn ngập trong những giai điệu miên man, nơi góc đường vắng vẻ...
Uhm...
Cái cảm giác thật tuyệt...
Thoải mái, thanh thoát... 
Muốn tận hưởng cái điều này thật lâu...
Uhm, chỉ cần mình điều này thôi...
Hãy cứ bỏ quên cái bờ bến kia về cái miền xa thẳm...
Bỏ hết những ưu tư khiến tâm hồn nhỏ bé kia luôn dồn nén...
Và lúc đó hắn sẽ nhoẻn miệng cười...
Vì những chuyện nhìn qua tưởng chừng như vô nghĩa...
Hắn không có những cánh buồm...
Và nếu có chắc hẳn hắn sẽ trôi dạt về một nơi nào đó...
Uhm...
Thì cứ như vậy đi...
Cứ trôi dạt về một nơi nào đó đi...
Nhưng nhớ bỏ thêm giai điệu này cùng con thuyền ấy nhé...
Để dành một chút cho cái miền xa thẳm...
Một chút cho hoàng hôn gần tắt...
Không mông lung... ồn ã...
...

Chuyến xe cuối cùng...

0 nhận xét
...
Muốn làm những đám mây trắng muốt...
Để lang thang trên cái bầu trời rộng lớn buồn tẻ này...
Chẳng cần biết đến nơi nào là điểm dừng hay bến đỗ...
Và ta cứ lang thang như vậy đấy...

Uhm...
Thì lang thang...
Nhưng đôi chân này sẽ mỏi...
Đi từ đây về tới trường mang cái vẻ gì đó gian nan lắm...
Hắn nói vậy rồi khẽ đá vài cái vào những viên đá bên lề đường... tỏ vẻ chán nản...
Chuyến xe bus cuối cùng thật trễ...
Chờ đợi phảng phất chút tuyệt vọng...
Trên bầu trời tụi mây kia cũng bỏ đi đâu hết...
Bỏ lại cái bầu trời trong vắt, chơ chọi với ánh trăng hiền dịu trải khắp...
Phía dưới thế gian, những con đường chỉ còn lại lác đác vài chiếc xe qua lại...
Trên cái nền pha chút đốm đèn đêm màu ẩm ướt...
Ngó chơ vơ,... xơ xác...

Ngày Nghỉ...

1 nhận xét

...
Ngủ dậy muộn...
Ánh mắt mơ màng chẳng muốn mở toang cái ánh cửa sổ tâm hồn sau những giấc mơ dài phủ khắp...
Oh, có chút gì đó lấp ló, phía bên kia cánh cửa...
...
Là ánh nắng...
Cái ánh nắng bình minh của một ngày nghỉ...
Một ngày nghỉ, được ngủ nướng theo đúng nghĩa của nó...
Một ngày không nghe âm thanh từ chiếc đồng hồ mầu hồng nhạt, đập liên hồi vào mỗi buổi sáng...
Uhm...
Về nhà nào...
...
Xe bus...
Chờ đợi trong cái nắng gắt dần của một ngày mới...
Để rồi khi xe đến, chạy hớt hải như một đứa trẻ...
Vô tư, vô sắc...
Chiếc xe vỗ cánh bay đi, tới một nơi nào đó chẳng biết...
Uhm, ta có một hơn một giờ đồng hồ để làm một điều gì đó...
Một chút nhạc...
Một chút nhạc kiểu barcarolle hay một thứ đại loại như thế...
Có lẽ là phù hợp...
Hắn thì nghĩ vậy...
Nhưng chỉ một chút...
Hắn đã thiếp đi lúc nào không biết...
Chiếc xe lắc lư...
Hắn cũng gật gù...
...
Haizz...
Cuối cùng cũng về tới nhà...
Con nhóc cháu chạy lon ton ra ôm lấy chân mình...
Chà... 
Trông có vẻ thắm thiết nhỉ...
- Chút nữa cậu mua kem cho con nhé...
Oh, thì ra là vậy...
Hắn khẽ nhếc mép cười, cái điệu cười mà hắn chẳng biết là hắn học được của ai nữa...
Hihi...
Đúng là nhóc con...
Uhm, thì mua...
Nhưng nhớ là phải học bài cho tốt đấy nhé...
- Cậu khỏi bệnh chưa?
- Hả!?
- Chưa!
Oh! Tụi nhỏ lớn thật rồi...
Hôm nào cũng thấy tụi nó cãi nhau vì những chuyện không đâu...
Vầy mà giờ khác quá...
Hắn chợt thở dài...
Tiếng thở dài dài như muốn lấp đi cái khoảng ký ức thời thơ ấu...
Cái khoảng thời gian đã bị một điều gì đó phủ lên mờ nhạt...
Chẳng thể nhớ rõ được điều gì...
Hình như ngày xưa hắn là một đứa trẻ nhút nhát...
Chỉ có sách, truyện tranh, và cái TV làm bầu bạn...
Cái khoảng thời gian, chẳng có gì được gọi là to tát...
Nhớ nhất có mỗi một lần là cái đồng hồ mang từ Liên Xô cũ mèm của ba, bị mình lấy ra nghịch...
Tháo ra tháo lại, mà lắp vào chẳng xong...
Vậy mà chẳng bị mắng chút nào cả...
Chắc tại mình phá mấy đồ đạc nhiều quá, lúc nào mua đồ chơi về là không quá 2 ngày thì mỗi phần đi một nơi...
Cái kỷ lục đó lặp đi lặp lại nhiều quá, nên ba mẹ chẳng buồn mắng nữa...
Uhm...
Hồi đó hắn nhút nhát, và thêm một chút hiếu kỳ...
...
Hix...
Mới nằm nghỉ một chút đã phải làm nội trợ hôm nay rồi...
Uhm...
Lâu lắm rồi về nhà toàn về muộn, nên không phải nấu...
Chờ hoài bà chị hông chịu về...
Hôm nay trổ tài nấu xem sao...
Vài chiêu là xong...
Chài...
Gặm miếng cánh gà cũng ngon đáo để đó chứ...
Ui...
Mình siêu thiệt...
Hí hí...
...
Khụ khụ...
Oai...
Cái căn bệnh quái quỷ hông chịu khỏi...
Ho hoài hông hết...
Hey, nhóc!
Đấm lưng cho cậu cái coi...
Dạ...
Hihi...
Thích nghe cái câu này...
Ngày trước mình con đầu đất, đệ tử mình, lâu lâu cũng nổi hứng tốt bụng chăm lo cho sư phụ nó...
Giờ thì chẳng biết nó đang ở phương trời nào nữa...
Chán!
Ờ mà hắn cũng mới kết nạp thêm một tên đệ tử nữa thì phải...
Vầy mà tối ngày nó đi bão, chẳng chịu lo cho sư phụ chút nào cả...
Oải...
Thoai, ngồi đây gặm cánh gà choa roài...
Nghĩ tới tụi nó lại càng mệt hơn...
Xí! Tụi vô tâm...
Hứ! >:P

Chuyển sắc...

0 nhận xét
...
Hạt bụi lấm tấm trên những đôi vai dài mệt mỏi... 
Chút hơi thở buồn sau những chuỗi ngày dài vất vả...
Một năm sắp đến...
Những ngày cận noel...
Đâu đó có những con đường chợt nở rộ những ánh đèn mầu rực rỡ,... rải rác khắp phố...
Chợt nhộn nhịp...
Ồn ã nơi dòng người trải khắp...
...
Trời đông chuyển sắc...
Bầu trời điểm thêm vài nét cọ mềm mầu xám nhạt...
Thả trôi theo ánh sáng ở một nơi nào đó mờ ảo...
Như đang chờ đợi sự đổi thay...
Của một năm mới rồi sẽ đến...
An lành, ấm áp...

Chông chênh...

0 nhận xét
...
Buổi sáng...
Không bình minh...
Bình minh của một ngày mới...
Ai đó đã vô tình để những lát mây xám mỏng vương vãi trên bầu trời,... bỏ lại một khoảng trời trông nặng nề khó tả...
Mắt hắn cũng nặng nề...
Mệt mỏi...
...
Lết về cái nơi nhiều kỷ niệm đã phai dần theo từng ngày dài khắc khoải...
Mọi thứ... lạ lẫm...
Dường như hắn chưa từng đến nơi này...
Tất cả đều đã trở nên đổi khác...
Uhm...
Lạ quá...
Để ý mãi mới tìm được cái tiệm thuốc tây...
Cái tiệm thuốc mà ngày xưa hắn vẫn thường mua ở đó...
Oh!
Ông chủ tiệm, trông già đi nhiều quá...
Mái tóc đã bắt đầu bạc rồi...
Cửa tiệm cũng trông khác đi rất nhiều...
Ôi, sao mọi thứ lại trở nên thay đổi đến mức như vậy chứ... 
...
Này...
Dừng lại một chút đi...
Thời gian dường như không nghe thấy tiếng gọi của hắn,...
Kim đồng hồ trên tường vẫn kêu tích tắc...
Hắn chợt cảm thấy thời gian kia dường như đã trôi đi một khoảng rất dài...
Một khoảng rất dài...
Mà hắn vô tình không để ý đến...

Hoa cúc dại...

0 nhận xét
...
Flowers...
Cánh hoa khẽ vươn mình đóng ánh nắng nơi hoàng hôn gần tắt...
Cái ánh sáng mầu cam vàng nhẹ buồn bã cũng đủ làm những tâm hồn nhỏ bé kia bỏng rát...
Nhưng vì là hoa... nên cần những hạt nắng...
Chiều muộn dần...
Những đám mây xám chiều bắt đầu lang thang trên cái bầu trời mầu tím...
Hạt nắng yếu ớt, phai dần...
Mưa...
Mưa về trên từng chiếc lá...
Từng giọt mùi mặn chát...
Mùi chờ đợi...
Cánh hoa thổn thức...
Rung rinh đôi cánh nhỏ mầu  trắng...
Đâu đó chợt có tiếng ho mệt nhoài...
Vu vơ, nhỏ bé giữa những khối âm thanh vuông vức, hối hả của cuộc sống...
Ngọn gió chiều chợt thở dài phiêu lãng... khẽ vuốt nhẹ lên những cánh hoa mỏng manh, yếu ớt...
Cho chút hư vô lẫn trên từng ngọn cỏ may...
Thả trôi theo cơn gió chiều về miền xa thẳm...
Phiêu du, man mác...

Trăng... muộn...

0 nhận xét
...
Trời về đêm...
Ánh trăng buồn chợt lững thững bước theo hắn phía trên con đường nối dài từng mảng mây nhạt có vẻ là mầu trắng...
Ánh mắt mỏi mệt...
Bầu trời đêm cao vút như muốn tao ra cái khoảng cách với cái thế giới ồn ã này...
Cái thế giới mà điều gì cũng cần phải lo lắng suy nghĩ...
Khiến những tâm hồn nhỏ bé kia mệt mỏi...
Và rồi màn đêm chợt phủ khắp...
Màn đêm xuống khi tất cả sinh linh đều bắt đầu cảm thấy mỏi mệt...
Cả ông trăng kia, cũng vậy...
Chỉ đủ sức chiếu cái ánh sáng mờ nhạt xuống cái con đường nhỏ dài hắn rảo bước...
...
Mệt lắm àh?
Uhm...
Mệt lắm...
Ánh trăng thở dài rồi thì lấp dần bởi những chiếc đèn đường đang cố tỏa ra cái ánh sáng mầu ấm áp...
Uhm...
Thì cứ nghỉ ngơi một chút đi...
Mệt mà...
Uhm...
Mà chẳng sao cả đâu...
Tôi là ánh trăng mà...
Ánh trăng thì lúc nào chẳng vậy...
Lúc sáng lúc khuyết...
Rồi vài tuần nữa, lại trở lại như cũ thôi...
Uhm...
Là trăng mà...
Hắn bâng quơ một chút...
Đôi chân bắt đầu dần cảm thấy sự nặng nề phía dưới...
Bước chân chậm dần,...
Con đường về khuya, vắng lặng...
... pha lẫn chút mông lung, thêm chút gió đêm phảng phất...

Thu qua... Đông ẩm ướt

1 nhận xét
...
Bình minh lên... mỏi mệt...
Mặt trời nặng trĩu kéo những tia nắng lung linh cố bao phủ lên cái mà người ta hay gọi là dành cho những sinh linh nhỏ bé...
Để rồi tự hỏi...
Sao đôi mi kia hãy còn nhặm đắng...
Chẳng biết mặt trời ấy đang ở nơi đâu nữa...
Uhm...
Thì vẫn bên kia bức tường đó...
Hắn bệnh...
Làm gì còn sức mà đón nổi bình minh kia chứ...
Sáng 7h mới chịu dậy...
Lon ton chạy lên trường để chuẩn bị cho các nhóm thuyết trình, mà chẳng kịp ăn sáng...
Thầy giao cho mình quản lý, mà chỉ có mấy nhóm làm kịp tiến độ...
Ôi, chán quá...
Mũi mình bị nghẹt rồi...
Hệt như thể có ai đó đêm qua...
Nhân lúc mình còn đang mơ màng, lén nhét cái gì đó vào rồi ấy...
Thấy khó chịu!
...
Giờ giải lao buổi chiều...
Ngó xuống... mấy chị lao công đang cố thu gọn những chiếc lá vàng vương vãi trên nền cỏ xanh mướt...
Trông lơ đãng...
Thu qua rồi...
Uhm,...
Là mùa thu khát...
Mùa thu qua, bỏ lại dưới hàng cây kia những chiếc lá vàng rơi thổn thức...
Vương vấn chút phai tàn nơi những gì đã từng cho là đẹp đẽ nhất...
...
Chiều muộn...
Mưa...
Mưa về qua từng dãy nhà nhỏ nhắn...
Núp khẽ sau những tán lá cây bé bỏng...
Trông e lệ...
Uhm, về nhà thôi...
Hắn vội xòe chiếc ô ra...
Rồi khẽ núp qua tán ô gầy mỏng rát...
Mưa cũng bắt đầu gõ nhịp phía bên trên mái đầu...
Phía trước cũng có một chiếc ô nhỏ bé...
Chiếc ô lạ xa dần, tựa cây nấm rơm nhỏ nhắn...
Uhm...
Là một cây nấm nhỏ bé... bâng quơ, chơ chọi...
Giữa một khung trời đông buồn bã...
Sụt sùi,... yếu ớt...

Thầy...

0 nhận xét
...
Thầy à...
Hình như năm ngoái em không đến thăm thầy được thì phải...
Về được một chút thì lại phải ra ngoại có chút chuyện...
Chẳng biết thầy dạo này thế nào nữa...
Hihi...
Giờ em khác lắm thầy ạ...
Nhưng chắc là thầy vẫn nhận ra em thôi...
Dù sao lúc đó em vẫn là đứa học trò lạ nhất của thầy mà...
Lên cấp 3, thầy là người ảnh hưởng tới em nhiều nhất...
Mà hồi đầu thầy á...
Hồi đầu thầy đã rất giận em thì phải...
Thầy còn nhớ không...
Vì em là đứa cầm đầu đội nhóm phá phách trong giờ thầy mà...
Thầy giận, nên cứ gọi cả nhóm lên bảng...
Để lấy cớ cho điểm thấp...
Vầy mà lần nào cũng thất bại...
Thầy đâu có biết là em đã luyện môn của thầy hết từ hè rồi không...
Và mỗi lần như vậy, em lại càng quậy hơn...
Và vì vậy học ở nhà cũng nhiều hơn...
Nhìn qua như vậy thôi, chứ em rất thích cái phong cách của thầy...
Ngắn gọn, xúc tích...
Và những bài toán của thầy thì tuyệt vời...
Uhm...
Lâu quá rồi thầy nhỉ...
Em còn nhớ hồi lớp 12...
Tụi em quậy dữ quá...
Thầy lo, nên sắm cái thước to đùng lên lớp...
Cả bọn được bữa cười đon đả...
Đúng là tụi em hồi đó quậy thật...
Còn cả con đệ tử của em, con đầu đất á...
Hôm nó còn tranh nhau với em cái ghế của thầy nữa...
Rồi cãi nhau ỏm tỏi...
Hix...
Thật là bó tay với hai đứa học trò nghịch ngợm...
...
Ôi, càng kể càng thấy nhớ thầy ạ...
Thời gian trôi qua đi nhanh thật...
Hôm nay đi trên đường, gặp tụi học sinh đi thăm thầy cô mà thấy nhớ thầy quá...
Cũng muốn thăm thầy...
Nhưng thầy ở xa quá...
20/11...
Chúc thầy luôn vui vẻ, ngập tràn hạnh phúc...
Và nhớ giữ gìn sức khỏe, thầy nhé...
PS: Tụi em yêu thầy nhiều,...

Mưa trắng...

1 nhận xét
...
Chiều buông...
Mưa...
Mưa gõ phía trước hiên nhà từng giọt ồn ã...
...
Chuyện gì vậy nhỉ...
Hắn đưa cái ánh mắt lạ về phía ô cửa sổ, khung cửa chỉ còn lại một mầu trắng...
Mầu trắng của mưa...
Mầu của cơn mưa chiều khắc khoải...
Buông xuống tựa dòng thác nặng trĩu...
Rớt xuống thật mạnh, rồi vỡ òa thành từng mảnh nhỏ...
... nổi lên thành từng khối bóng nước mong manh, thả trôi theo dòng nước...
Chông chênh, trống trải...

Biển...

0 nhận xét
...
Mới 7h đã thấy tụi nó gọi í ới...
Ôi, lười dậy quá...
Hì hục chạy qua phòng Xuli thì thấy nó còn đang nằm ngủ...
Hix...
Còn lười hơn cả mình nữa...
Đá nó dậy rồi thì mình thế cái chỗ đáng iu của nó, ngủ khì...
Chài! Phải đi làm mấy chuyện lung tung rồi mới đủ hành lý, giấy tờ để xuất phát...
Buổi sáng nắng thật...
Chạy đi chạy lại mà thấy hoa hết cả mắt...
Long nhong trên quãng đường dài 100km, xa tít mù tắp...
Con đường nhỏ chợt gồ ghề bụi bặm như muốn xua đi cái hứng khởi được đi chơi của mấy tên lười biếng vậy. 
Nhấp nhỏm...
Nhưng mà chẳng sao cả...
Xuất phát muộn 1h nhưng mà cuối cùng cũng đuổi kịp được nhóm của Xeko...
Cả bọn phải  dừng lại vì LuckyBoy bị té xe...
Cũng may là không bị sao cả, chỉ bị hư xe...
Sửa xong xe, rồi cả bọn lại long nhong đi tiếp...
Đứa chạy nhanh, đứa chạy chậm...
Cuối cùng đi nhóm cũng như là đi không có nhóm... T T
Oa.oa...
Cuối cùng cũng đến được chỗ khách sạn...
Mệt nhoài vì cái nóng và những con đường gồ ghề...
Cả bọn lại còn phải chờ vì quầy tiếp tân xử lý việc dọn dẹp phòng ốc...
Ôi, chán...
...
Buổi chiều...
Ra biển...
Mẫn Mẫn chạy lăng xăng ra trước, với cái vẻ thật ngộ nghĩnh...
Xuli kế đó, chạy bay ngay ra chỗ mấy con sóng...
Hỏi thì nó lại trả lời với cái vẻ mặt ngây thơ. "Để tập bơi chứ còn gì nữa..."
Thật bó tay với nó...
Uhm...
Mình cũng hông bít bơi...
Từ nhỏ mẹ đã cấm chạm tới nước nên mới vậy...
Ôi, chán!
Chạy ra biển chơi, mà toàn cầm máy chụp hình...
Bó tay với mình thiệt...
Oh, bên kia tụi Daien nổi hứng đá bóng...
Mình làm trọng tài, lâu lâu thấy tụi nó đá dở quá cũng bon chen vào đá ké...
Vầy mà cũng vào được một quả...
Nhức đầu thật...
Quậy cho chán rồi thì cũng đến lúc phải mò về...
Tắm rửa một chút...
Nghỉ ngơi... chuẩn bị qua nhà xeko ăn phở...
Chài, nhà xa tít...
Đi hoài hông đến,...
Bụng thì chẳng có gì cả... T T
...
Ăn xong cúp đuôi ra về...
Lượn qua con đường biển về đêm...
... Ngó lộng lẫy...
Ôi, biển đêm thật tuyệt...
Thích cái cảm giác thanh bình này quá...
...
Buổi tối...
Tụi nó lại nhậu nhẹt...
Mình cũng cố lắm mới uống được một lon bia...
Mấy cái trò này là mẹ cấm tiệt...
Ôi, đắng quá...
Uống như là uống thuốc ấy...
Vầy mà tụi nó uống mãi chẳng ngừng...
...
Còn hát hò làm ầm ĩ cả một tầng lầu nữa...
Hix...
2h30 mình nhảy lên giường đi ngủ...
Sáng dậy mới biết tụi nó 5h mới chịu ngừng... 
Sợ thật...
...
3:00 PM
Bắt đầu trở về nhà...
Con đường gồ ghề, xen lẫn những vũng nước nhỏ của một cơn mưa lạ nào đó mới đi qua trông thật tệ...
Hix...
Phải giảm tốc rồi...
Hôm nay còn đi hội thảo nữa chứ...
Chán!
Lượn qua, lượn lại...
Những vũng nước tựa những chiếc súng bắn nước tinh nghịch...
Thỉnh thoảng Oto đi qua một chút là bắn xối xả vào dãy xe máy cạnh đó...
Trông ngồ ngộ...
Hắn cũng nhoẻn miệng cười...
Óe...
Về đến suối tiên còn bị thủng lốp...
Trong thời gian chờ đợi hắn mới phát hiện là mình cũng bị nước té bẩn hết cả lên người...
Ôi, chán...
Hix...
Một cơn mưa mới lại sắp đến nữa rồi...
Xanh thẫm cả một góc trời...
Oa.oa...
Ôi, một ngày thật tệ...

Nắng...

1 nhận xét
...
Chủ nhật...
Nắng...
Cái tiết trời khô hanh nắng gắt lâu lắm chẳng gặp...
Mới ngó đã thấy quấn quýt với nhau, bỏ quên những giọt mồ hôi kia đã bắt đầu lan dần trên vai áo...
Uhm...
Nóng thật...
Đúng là những ngày hạ cuối của những ngày ánh thu chuyển sắc...
Chông chênh bên đường vài cụm cỏ lơ thơ... đứng ngó nghiêng giữa tiết trời ấm áp...
Hửng lên sau những cơn mưa chuyển mùa bâng quơ, rải rác...
...
Hix...
Nắng lớn quá đi...
Xe bus lại chẳng tới...
Bỏ nắng rơi đều trên mái hiên, buông vương vãi trên mái đầu, thấy nóng ran lên từng đợt...
Uhm...
Đúng là cái tiết trời mùa hạ...
Nhảy lên xe rồi mà vẫn còn thấy râm ran phía dưới ghế...
Ờ, mờ hôm nay chắc mưa chẳng đến...
Trời trong thế kia cơ mà...
Có lẽ hôm nay nó vui thì phải...
Đi đâu chơi mất rồi...
Chẳng thấy sụt sùi như mọi hôm gì cả...
Đúng là cơn mưa kỳ lạ...
Cơn mưa của cái tiết giao mùa ồn ã...
Lạ lùng, bất chợt...

Di Cư...

0 nhận xét
...
Đã là bao nhiêu lâu rồi nhỉ!?...
Từ khi hắn ở cái căn phòng này được bao lâu rồi nhỉ...
Uhm...
Cũng chẳng biết nữa...
Chỉ biết lâu nay cái căn phòng ấy từ khi chuyển đến lúc nào cũng đóng kín mít cửa... Mấy người hàng xóm vẫn thường bảo vậy.
Ờm, hồi đó chuyển vất vả thật...
Đồ đạc ném thành một cái núi, làm hắn phải xếp lại từng cái một...
Mất gần 12 tiếng đồng hồ mới xong...
Nghĩ mà thấy sợ...
Ôi, mai phải xa nó rồi... 
Lại chuyển phòng...
Lại phải xa cái nơi đã gắn bó...
Chà... cũng phải gắn bó được hơn hai năm rồi cơ đấy...
Lâu thật...
Mai lại đi xách đồ kéo qua phòng bên cạnh...
Chán...
Chán ông anh mình...
Tự nhiên lại đi dồn cái phòng này vào nhà làm gì cho mệt...
Xây thì xây luôn cho rồi...
Kéo nhà tắm sang làm gì nữa chứ!
Haizz...
Ngày đó mẹ mà mua cái nhà ở đây thì có phải nhẹ hơn không...
Chuyển đi chuyển lại...
Chán...

Nắng úa...

0 nhận xét
Hoàng hôn buông xuống dần trên những vòm cây mỏi mệt...
Úa đi cùng mùa thu chuyển sắc...
Mây cũng trôi về nơi xa thẳm...
Bỏ lại gió lang thang trên những vòm lá...
Chợt buông nhẹ xuống tựa như nước mắt ai, vô tình khóc...
Mưa...
Mưa phủ đầy con đường vắng...
Để bên kia đường, vu vơ một chiếc lá bé nhỏ...
Trơ trọi một mình giữa cơn mưa buồn bã...
Thỉnh thoảng khẽ rung lên giữa cái đêm khuya gần tắt...
Buông chút ấm áp từ những chiếc đèn đường mầu vàng nhạt...
Tựa tia nắng úa...
Mông lung... dịu nhẹ...

Hờ hững...

0 nhận xét
...
Tia nắng tìm đâu chẳng thấy...
Trong giấc mơ chỉ là tiết trời đông lạnh ngắt...
Uhm...
Là tiết trời đông lạnh ngắt...
Mùa đông àh...
Mùa đông nhớ cái nơi cũ kỹ...
Cái nơi có tiết trời đông với những chiếc áo ấm dầy cộp,...
Co cụm lại như những chú robot lang thang, rải rác khắp đường phố...
Ngộ nghĩnh...
...
Bình minh lên...
Tách trà nóng hôm qua lạnh ngắt...
Uhm...
Lạnh mất rồi...
Hình như là mùa đông thì chúng nhanh lạnh hơn thì phải...
Uhm, chắc là vậy...
Mùa đông mà...
Phải vậy thôi...
...
Ánh mắt buông nhẹ về phía ánh bình minh tỏa khắp...
Buông lơi... hờ hững...

Mong manh...

0 nhận xét

Mưa phùn...
...
Chiếc xe bus chuẩn bị dừng trạm...
Một đứa bé khoảng chừng 3 tuổi bước ra gần cửa...
Đôi lông mày khẽ nhíu xuống hệt như thể có vật gì đó đè lên trông nặng trĩu...
Khẽ vịn cánh tay yếu ớt lên chiếc ghế ngồi cạnh nó... đưa mắt nhìn qua khe cửa...
... Chiếc xe đi nhanh khiến những ngôi nhà thoắt ẩn thoát hiện trên ô cửa kính...
Ánh mắt kia đọng chút sợ hãi...
...
Trên chiếc xe bus trật trội...
Người cha một bên...
Người con một bên...
... xa cách...
...
Cánh tay nhỏ chợt với lên đôi tay to, sần sùi, thô ráp...
Sợ hãi... 
Người đàn ông đang chăm chú nhìn về những ngôi nhà thoắt ẩn thoắt hiện... 
Rồi chợt vô hình...
Bỏ quên cánh tay đang cố vươn ra,... tựa khoảng mênh mông vời vợi...
Nó lại nhìn về phía xa xa...
Khẽ nheo mày sợ hãi...
... nặng nề khó tả...
Bỗng có một tiếng nói nào đó phát ra...
"Sao không giữ đứa bé kẻo nó ngã bây giờ..."
...
Đôi tay lớn chợt nắm lấy đôi tay bé nhỏ...
...
Ánh mắt sợ hãi pha thêm một chút ấm áp...
Chút ấm áp từ đôi bàn tay vô tình...
Muộn màng, chua chát...

Chủ nhật... Mưa...

0 nhận xét
...
Chủ nhật... Mưa...
... Mưa cô đơn...
Mưa muốn ở một mình...

Uhm...
Mưa muốn tránh mặt hắn...
Hắn đi...  mưa đến...
Mưa rảo từng hạt nhẹ bâng khuâng... bên kia khung cửa kính...
Lặng nhìn...
Muốn xoa nhẹ, vỗ về từng giọt nhỏ bé, nhưng hắn chỉ có thể chạm vào cái tấm kính mỏng rát...
... vô hình, cách trở...
Mưa đổ nhiều hơn...
Ô cửa chuyển sắc trắng...
Những giọt nước tạo thành dòng chảy... nhẹ đều xuống phía dưới trông khắc khoải...
...
Chopin và dạ khúc...
Mưa hòa cũng những phím piano mỏi mệt, rớt xuống từng âm trầm sâu thẳm...
Mọi thứ chợt khẽ lặng mình...
Để quên đi cái hối hả...
Cái hối hả của cuộc đời ngập tràn lừa dối...
Của cuộc đời chứa chan phiền muộn...

A gift for my niece...

1 nhận xét
...
Quà sinh nhật nà nhóc...
Lâu rồi cậu hông vẽ nên phải ngồi hì hục cả buổi đó...
Cậu ơ xa nên hông mang trực tiếp tặng được... 
Vì thế hãy cứ xem đây là một món quà tinh thần nha!  ^^
Chúc nhóc luôn vui vẻ,  học giỏi và phải nhớ là vâng lời bố mẹ nhé!

PS: Nhớ nhóc nhiều... ! ^_^)

Bâng quơ...

0 nhận xét
...
Buổi sáng khẽ se lạnh... thổn thức như muốn chuẩn bị bước sang những ngày cận noel...
Những ngày chuẩn bị cho cái năm mới chậm chạp đang cố bước để thêm một nấc mới...
Uhm...
Sắp noel rồi...
Tự nhiên thấy nhớ...
Nhớ mọi người...
Nhớ cái ngày xưa...
Nhớ cái thời trẻ con...
...
7:00 AM
Tiết trời bắt đầu thay đổi...
Cố xua đi cái lành lạnh để rồi tỏa ra cái ấm áp phủ khắp cái nơi mà hắn đang ở...
Oh...
Ông trời hình như đã bắt đầu tỉnh giấc...
Vươn vai rộng... vô tình đánh rơi những giọt nắng đầu tiên rơi nhẹ trên mi mắt hắn...
Dường như có chút nặng nề... đôi mi chợt khẽ nheo lại... bâng quơ...
11:00 AM
Trưa nắng,...
Lủi thủi về một mình trong cái nắng trưa, nặng trĩu từng đôi chân trên những viên đá nhỏ...
Lăn tăn nhấp nhô giữa con đường đời hối hả...
4:00 PM
Học về...
Một tiếng sau mưa đến...
Mưa buồn, mưa tỏa ra hơi lạnh lẽo, chợt cảm thấy nặng nề...
7:00 PM
Mưa vẫn không ngớt...
Đứa bạn cũng không thấy đến đúng hẹn...
Và giờ mình cũng chẳng có tâm trạng để mà vẽ nữa...
Uhm...
Tâm trạng tệ hơn là mình nghĩ...
9:00 PM
Nó đến...
Căn phòng lúc nào cũng yên tĩnh, chợt trở nên ồn ào hơn một chút...
10:00 PM
Nó đi...
Mọi chuyện lại trở về cái vốn có của nó...
Chỉ khác khi trên tường không còn bức hình cũ...
Hình như nó được 5 năm rồi thì phải...
Lâu quá rồi nhỉ...
5 bức hình ở góc tường giờ chỉ còn lại 4...
Ngó thấy... thiếu vắng...
Uhm...
Dù gì nó cũng đã ở đó 2 năm rồi mà...
Giờ chỉ là một góc...
... là một góc trống trải...



Mưa đông...

0 nhận xét
Hạ đi, bỏ đông lại...
Từng cơn mưa bất chợt rơi xuống ngày càng nhiều hơn trong cái không khí lạnh lẽo của mùa đông ảm đạm...
Ừm, là ảm đạm...
Hôm nay được nghỉ...
Nằm ngủ nướng tới tận 8h sáng mới chịu dậy...
Không khí mùa đông bao trùm lên tất cả...
Cái không khí lành lạnh, khó gần gũi... phủ khắp cái căn phòng lúc nào cũng đóng cửa kín mít...
Trưa, có thêm chút nắng...
Chút ấm áp đầu tiên trong những ngày đầu đông đến...
Hắn cầm cái cuốn sổ quen thuộc hằng ngày bỗng thấy nhỏ nhắn...
Oh, trong list của mình còn cả núi việc cần phải làm...
Cũng chẳng sao cả, làm một chút là xong thôi mà...
Ít ra chúng vẫn có vẻ dễ dàng hơn nhiều so với việc giặt quần áo chứ...
Cái việc mà khi nhìn vào đã thấy toát mồ hôi lạnh...
Nghĩ ngợi một chút rồi thì mưa cũng đến...
Mưa trong cái lành lạnh mùa đông nơi vùng đất ấm áp này...
Cái vùng đất mà khi tết đến, thỉnh thoảng mới có chút khí đông, mới có một chút khí tết...
Chỉ biết lang thang, lạc lõng...
Mưa cũng bắt đầu lớn hơn...
Từng chút nhỏ giọt...
Từng phút bâng quơ...

Đông sang...

0 nhận xét
Sáng dậy...
... đã thấy hắn đang nằm cuộn mình trong chiếc chăn ấm...
Đông tới lúc hắn hãy còn mơ màng như thế đấy...
Uhm...
Cái không khí này thích thật...
Giống hệt như cái tết của miền bắc xưa...
Se se lạnh,... Vào những lúc như thế những đứa lười biếng như hắn chắc là vẫn thích cuộn mình trong chiếc chăn ấm hơn là đi chơi cùng bạn bè...
Giờ hắn cũng đang cảm nhận được điều đó...
Ôi, thích thiệt...
7h rồi cơ đấy...
Hắn lấy hết can đảm để có thể lết ra khỏi chiếc giường ấm áp...
Mà thôi, đi ăn nào...
...
Oh, ngoài đường đã bắt đầu lớm chớm những chiếc áo ấm...
Mùa đông đã bắt đầu rồi cơ đấy...
Bầu trời ngả mầu xám trầm, đẩy những cụm mây đi khắp nơi cho cái không khí dịu nhẹ phủ khắp vùng trời ấm áp...
Thỉnh thoảng lất phất chút mưa phùn lạnh... 
Khẽ lấm tấm trên khuôn mặt hãy còn ngái ngủ...
...
Mưa bắt đầu lớn...
Cơn mưa lạnh cố bám trên những chiếc lá cây còn sót lại sau mùa thu buồn...
Mùa thu ấp ủ nhiều phiền muộn...
Ngang qua vội vã...
...
Tựa một giấc mơ dài... 
... rồi chợt bừng tỉnh...

Bạn tôi...

1 nhận xét
...
Trái tim kia bị bỏ rơi quá nhiều,
... để đến bây giờ chẳng còn là chính nó nữa...
Nó...
Từng cách nghĩ,... cái bề ngoài vui vẻ,... cái lúc cười nói...
Nhưng hắn biết, đó là sự cô đơn...
Cuộc sống bỏ rơi nó quá nhiều, khiến nó muốn bỏ rơi tất cả...
Nó muốn ngồi yên một chỗ, buông cuộc đời  kia nhẹ trôi theo dòng nước...
Chẳng biết mọi thứ rồi có thật sự yên bình...
...
Hắn cố thử kéo chiếc lá dưới dòng suối kia...
Nhưng chiếc lá kia dường như xa lắm...
Nước đã tràn vào lòng chiếc lá khô nhỏ bé...
Và chỉ khi có một ai đó phủ lên nó một chút hơi ấm thì chiếc lá kia... lại khẽ rung mình...
... khẽ thổn thức...
Nặng nề từng mảnh vụn vỡ, khô nát...
Như chiếc lá nhỏ, khẽ buông mình rớt xuống mặt đường, nặng trĩu... 
... ướt nhòa trong sương đêm lạnh buốt...

Đêm...

0 nhận xét
Đêm...
Ánh nắng từ ngôi sao lớn kia tỏa ra dịu nhẹ...
Mọi thứ về đên dường như chuyển động chậm hơn so với ban ngày ồn ã....
Uhm... hình như là vậy...
Muốn đi ăn, nhưng đôi chân kia lại muốn đi lang thang một chút...
Lang thang cùng cái bóng dài lấp ló, nhấp nhô trên nền đường phẳng lặng...
Lâu lâu ngó thấy ngộ nghĩnh...
Con đường xa dần...
Và dường như bước chân bắt đầu trở nên nặng nề hơn... khi cái ánh đèn vàng bên lề đường phủ khắp đôi chân trên nền đường trống trải...
Hắn chợt có cảm giác muốn ngừng lại...
Uhm...
Quay về thôi,...
... về cái nơi hắn cảm thấy yên bình...
Về cái góc quán xá mà hắn vẫn thường ăn buổi đêm ở đó...
Cái góc bình yên không ánh đèn vàng phủ khắp...

Chuyện lung tung...

0 nhận xét


Hôm nay nghỉ học toàn tập...
Buổi trưa, thầm trách cơn mưa vô tình nhằm đúng giờ đi học...
Đề rồi cầm cái ô chạy lon ton lên trường cho đến khi Nam mập gọi lại bảo hôm nay nghỉ hắn mới cảm thấy hụt hẫng.
Hôm nay hắn nổi hứng đi tập tành...
Về tới nhà là mệt phờ...
Vậy mà đến 6h Bình sly gọi đi đánh bóng bàn, là hắn lại chạy lon ton theo nó...
Hai năm rồi không đụng tới cái vợt bóng bàn, vậy mà vẫn đủ để dương oai với nó...
Cho nó 5-0 tất tưởi về nhà, ngó cái dáng nó đi về lại cũng thấy hơi tội tội...
Mình vô tâm thật...
Về nhà ngó thấy cái giường là muốn nhảy một cú thật đẹp để rồi cuộn tròn trong cái chăn ấm...
Nhưng mà phải ăn cơm rồi...
Đói quá...
Tập xong thấy thoải mái thật...
Và vào lúc này thì làm gì nhỉ...
Tay chân mỏi nhừ rồi...
Thôi ngồi coi phim cho thỏa cái sự mệt mỏi vậy...
... Chài, sang tháng sau là bận tối mắt tối mũi...
Chạy sô dữ lắm...
Hệt như cái năm ngoái, chạy sô liên miên...
Nhưng vẫn thích hơn là ở nhà ngó cái màn LCD cả ngày!
Tháng này tiêu mất gần 10M cho những chuyện đâu đâu, vậy là tiêu tan cái G11 của mình rùi...
Thật là chán quá đi...

Blue sky...

2 nhận xét
...
Đêm hôm nay không mưa...
Không có những đám mây trắng xám, kéo dài đầy rải rác khắp bầu trời mầu sẫm...
Chỉ có ánh trăng kia tỏa cái ánh sáng dịu nhẹ... êm đềm trong cái không gian đệm chút gam mầu lạnh...
Ánh trăng không tròn, bị mém đi một chút...
Phải chăng vì vậy nên trăng không thể tỏa cái ánh sáng rực rỡ như những chiếc đèn đường đang tỏa sắc thu vàng tàn úa...
Ôi ẩm ướt...
... Đêm nay không còn những giọt mưa buồn, nhưng bầu trời kia vẫn thế...
Vẫn có chút gì đó phía cao tít nơi cuối thiên đường hoặc ở một nơi nào đó phía trên kia lạnh lẽo...  
Pha lẫn chút mênh mông vô tận,... chợt thấy trống trải...

Ký ức...

0 nhận xét

Con bé cặm cụi nhìn xuống cái vũng nước bé xíu có vẻ chăm chú...
Hắn rảo bước qua rồi cũng cố ngó một cái cho đỡ cái tính hiếu kỳ vốn dĩ...
Này, làm gì thế nhóc...
Con bé ngoảnh lên nhìn hắn một chút rồi lại nhìn xuống vũng nước lạ ấy...
Ánh mắt có vẻ buồn in đậm lên cái vũng nước nhỏ, thỉnh thoảng rung lên từng đợt sóng tạo bởi những chiếc xe chẳng quen biết chạy qua trông lạ lẫm...
Có chuyện gì buồn hả nhóc...
Không có chuyện gì đâu cậu à...
Vậy àh,...
Hắn cũng ngồi đó một lúc, rồi cũng muốn đùa một chút cho nó cười...
Nhưng cái không khí chợt ngột ngạt này làm hắn chợt thấy lúng túng...
Có lẽ bố mẹ nó lại mắng nó nữa rồi... lần này có vẻ nặng lắm đây...
Hắn thì hồi nhỏ cũng lủi thủi một mình như nó, tuy chẳng bao giờ hắn bị mắng nhưng hắn cũng chẳng có bạn bè... tối ngày chỉ biết học và vùi đầu vào đống truyện tranh và cứ ngỡ đó là những điều tuyệt vời nhất...
Và dường như ký ức về tuổi thơ đọng lại quá ít trong tâm trí hắn... 
Chỉ nhớ mấy lần đi thi, khi cô giáo trở hắn đi xa khỏi cái vùng quen thuộc quanh hắn...
Đến những ngôi trường lạ lẫm mà hắn cũng chẳng bao giờ biết, rồi cô phải đi ra ngoài, cô dặn dò một chút rồi trở ra... Lúc đó hắn đã cảm thấy rất sợ...
Lần nào cũng vậy, hắn chẳng thể quên được cảm giác của cái thời còn bé xíu ấy...
Còn cả cái lần cô chủ nhiệm trở đi thi vẽ ở cái ngôi trường xa tít tắp chỗ của hắn...
Hắn đã suýt đi lạc...
Làm cô lo lắng quá, mặt ửng lên vì giận...
Mặt hắn lúc đó thì lại có vẻ vui lắm...
Ít ra cũng tìm thấy cô rồi mà...
Cô không nói gì, quay đi...
Hắn cũng lẽo đẽo theo sau, cùng bước...
Cả hai lặng lẽ đi về cái nơi mà hắn vẫn thường gọi là quen thuộc...
Bông chốc cô hỏi về việc đã mình đã vẽ gì...
Em cũng chẳng biết nữa, em chỉ vẽ phong cảnh thôi...
Tất cả lại lặng lẽ...
Và dường như con đường lúc ấy có vẻ trống trải lắm...
...
Cơn mưa buổi tối chợt đập mạnh hơn trên mái nhà
Nghe nặng nề... bỏng rát...

Bụi mưa...

2 nhận xét
Mùa mưa...
... Không còn những cơn gió buổi trưa đến từ những chiếc xe tối ngày rong ruổi... vô hồn cuốn theo những hạt bụi ven đường phủ đầy mây mờ trên những con đường nhỏ...
... chẳng biết rồi sẽ về đâu...
Chủ nhật, mưa...
Mưa về trên những con phố ồn ã...
Con đường chợt thưa thớt...
Chốc chốc lại trông thấy những chiếc xe chạy qua lại như đang cố tìm kiếm một điều gì đó ấm áp sau làn mưa lạnh lẽo...
Gió đến...
Những hạt bụi cũng muốn như những chiếc xe, cố bám theo cơn gió bay về cái nơi mà người ta vẫn gọi là ấm áp...
Mưa tắt...
... Bụi kia ngươi ở nơi đâu...?
Có phải là một nơi nào đó ấm áp?
Hay,... ngươi đã bị mưa cuốn đi trong dòng đời lạnh buốt...
Biết sưởi ấm ra sao...
Rồi ta sẽ phải tìm ngươi ở đâu...
Giữa muôn trùng biển nước...
Dù biết vậy nhưng ta sẽ vẫn đi tìm...
Dù biết khi nắng kia lên, ngươi sẽ thuộc về đất...
Sẽ ở một nơi nào đó...
Sẽ ở một nơi nào đó...
Chẳng biết bao giờ sẽ gặp lại...
...
PS: Tạm biệt người bạn của tôi...

Empty...

0 nhận xét
...
Hôm nay, biết thêm một chút về bác Tụ,...
... Cái người mà mình lúc nào cũng gọi là "Tụ điện" chỉ bởi vì cái vẻ ngoài khô cứng...
Nhưng đúng là sau cái vẻ cứng nhắc bấy lâu mình vẫn cảm nhận được, lâu lâu cũng giống như thể một đứa trẻ...
Cũng biết nghịch ngợm, cũng biết đùa giỡn...
Con người đúng là thật lạ...
Chẳng thể đoán hết qua cái dáng vẻ bề ngoài...
Nhưng hắn thích điều đó, ít ra cũng có một cái điều gì đó để khám phá...
...
Tụ bảo hắn rằng ở một mình không thấy buồn sao...?
Lúc đó hắn đã trả lời sao nhỉ... !?
Chà! Lúc nào hắn cũng ôm cái máy tính khư khư, chẳng chịu rời xa nó nửa bước...
Ngay đến cả phòng đối diện, hai năm rồi hắn cũng chưa bao giờ nói chuyện với họ cả...
Hắn không cảm thấy được sự gần gũi...
Gặp người quen thì tíu tít nói đủ điều, nhưng với người được cho là người lạ thì sẽ chẳng bao giờ mở miệng ra để chào họ một tiếng cả... Hắn là như vậy đó...
Uhm,... vào lúc đó hắn đã nghĩ là đã trả lời không...
Nhưng bây giờ có lẽ điều hắn cần là có một ai đó ở bên cạnh để chia sẻ một chút gì đó hay chỉ để than vãn hoặc đi lang thang ở một nơi nào đó...
Chuyện đội nhóm căng thẳng làm hắn mệt mỏi...
...
Uhm, mà mai chủ nhật rồi...
Thôi về nhà than với chị vậy...
Tự nhiên lại thấy nhớ nhà...

Fast and Slow

0 nhận xét
...
Hôm nay đổi tạm mouse cho Nobita, cầm lạ tay, nhanh và không chuẩn xác như op mouse cũ...
Đúng là cái gì đó quen thuộc khi thay đổi mọi thứ sẽ rất khác...
Đổi đi rồi lâu lâu cũng thấy nhớ nó thật...
Cái vật mà hắn vẫn cầm hàng ngày cơ mà...
Bốn năm rồi cơ đấy... bền thật...
Ôi, mouse của mình...
... Buổi tối...
Mưa phùn...
Hắn nhảy ra tiệm hủ tiếu gần phòng như mọi hôm...
23h đêm và mưa nhưng quán vẫn đông khách quá...
Chỉ có một chỗ gần mưa là còn trống...
Gần là vậy nhưng mưa chẳng muốn làm ướt hắn...
Chờ đợi...
...
Oh, sao con bé bên cạnh nó ăn nhanh vầy kìa...
Tuy hắn không dám nhìn nhưng vẫn cảm nhận được cái tốc độ có vẻ rất khác...
Đêm rồi mà, đâu cần phải vội vã vậy chứ...
Dường như nhỏ không để ý đến cái suy nghĩ vẩn vơ ấy của hắn...
Tốc độ vẫn không đổi...
Bên kia một chút, hắn vẫn chầm chậm thưởng thức...
Cứ thoải mái đi...
Gì mà phải vội kia chứ...
...
Hắn chưa ăn được gì thì đối thủ đã chiến xong bữa tối...
Chẳng một lời tạm biệt, rồi đi thẳng...
Hắn nhoẻn miệng cười...
Hihi... Thú vị thật...
... hắn vừa kết thúc xong trận chiến thì mưa cũng bắt đầu lớn...
Mưa lớn làm hắn đành phải ở lại một lúc, rồi chạy như bay về phòng...
Chỉ có một đoạn mà đầu đã ướt nhoẹt...
Hix...
Ăn nhanh thỉnh thoảng cũng có lợi đấy chứ...
Huhu...