Giọt mưa nghiêng nghiêng...

0 nhận xét
...
Giọt mưa nghiêng nghiêng...
Giọt mưa về trên mái tóc...
Ngọn gió buông mềm...
Ngọn gió phảng phất... chút hư vô...
...
...
Một bàn tay bé nhỏ...
Một bàn tay xanh xao...
Ông cụ khẽ dắt tay đứa bé...
Lững thững bước đi trong cái tiết trời đang lất phất những hạt mưa hè bụi...
Một bàn tay nhỏ bé...
Một bàn tay gầy guộc...
Khẽ quyện vào nhau từng khoảng ấm áp...
Cùng rảo bước đi trong cái không khí ướm chút... buồn bã...
Nhưng có vẻ nơi tim họ chẳng lạnh lẽo chút nào...
...
Thở dài...
Tựa như muốn đẩy cái tâm tư vẩn vơ đi đến một nơi xa nào đó...
Và lặng ngồi một mình bên những hạt mưa đang bận bịu vẽ từng nét nguệch ngoạc trên ô cửa kính...
Từng nét thật dài... và cả những nét ngắn ngủi...
Một chút...
Một chút...
Chẳng mấy chốc đã phủ đầy cả ô cửa kính...
Bỏ lại là chút mờ ảo phía bên kia những khung hình ồn ã...
Hắn khẽ trở mình...
Đâu đó thoảng qua từng chút man mác buồn qua những âm vương trầm bổng...
Những khúc nhạc vô hình...
Đôi mắt chợt nhẹ buông qua từng ô cửa nhòe ướt...
Bên kia là... 
... những hạt mưa,... 
Những lo lắng vu vơ...
Và cả những con đường... 
... nguệch ngoạc...
...

Tháng ba... Mưa...

0 nhận xét
...
Chiều xuống...
Dưới những mảng mây nặng nề... 
Hắn đang cố để lang thang trên từng mảng người đông đúc...
Phùuuuuu....
- Để xem ai dài hơn nhé...
Hắn đang cố thở cái hơi thật dài để rồi chơi trò đo đạt với những cơn gió chiều đang phảng phất...
Nhưng điều đó thật chẳng thú vị chút nào...
Tiếng thở bỗng chợt ngắt quãng...
Hắn rảo bước tiếp...
Con đường lúc tan trường vu vơ từng mảng người cười nói ồn ã...
Trong cái gam mầu xám trầm ấy...
Tất cả ùa ra từng tiếng hạnh phúc...
Và từng tiếng hạnh phúc ấy có vẻ bắt đầu từ tiếng chuông tan trường lặng lẽ...
Uhm...
Hạnh phúc thỉnh thoảng vẫn bắt đầu từ những điều tưởng chừng thật nhỏ bé...
Hắn chợt buông chút nặng nề theo những cơn gió vu vơ đâu đó...
Những thứ nhẹ và mỏng manh cũng dần thoảng đi xa tít...
Mặt hắn chợt thả trôi đi từng phút ngờ nghệch...
Một nụ cười...
Và rồi tất cả dần nhường chỗ cho cơn mưa sắp sửa đến...
...
Tháng ba...
Mưa...
Mưa...
... như muốn trôi đi khoảng dòng ký ức...
Một chút buồn man mác...
Và cả chút mệt nhoài...
... Bỗng chợt thoảng qua...
...

Bâng quơ...

0 nhận xét
...
Chà...
Buổi sáng mới ngủ dậy đã thấy hắn ngáp ngắn ngáp dài trông thật tệ...
Mới ngó thấy đánh răng rửa mặt xong được một lúc lại thấy hắn nằm cuộn tròn nơi đống chăn ấm...
Trông như thể ở đó có cái gì đó hút hắn như những mảnh kim loại nhỏ bị hút vào khối nam châm vậy...
- Êh...
- Dậy đê...
Từ từ nào...
...
Thích thật...
Ước gì cả ngày cứ như thế này mãi nhỉ...
Hắn chợt thỉ thỏ một điều gì đó tựa như thể một ước mơ nhỏ bé nào đó đang được ấp ủ trong đống chăn mà hắn vẫn thường cho là ấm áp kia vậy...
Giờ hắn mới hiểu cảm giác của mấy con mèo tối ngày trông có vẻ ì ạch là như thế nào...
Zzz... thích thật...
...
7:30 AM
Nhà bên cạnh mở nhạc inh ỏi...
Toàn những bài hát mà mới nghe qua đã thấy như ai đó đang cố chọc léc vậy...
Zzzz...
...
Bỗng chợt...
Hắn thò đầu ra khỏi cái đống chăn đang được phủ kín mít...
Hệt như một chú rùa thò đầu khỏi cái mai kỳ cục...
Oh, bài này là bài con sông quê hương đây mà...
Phải mấy năm rồi mới nghe lại nó...
Cái bài này ngày xưa thằng Hiệp gà mê tít nó...
Và cái ấn tượng đầu tiên về Hiệp gà chính là cái bài này...
Nó nằm đó và rồi tối ngày chỉ mở đúng mỗi bài đó...
Nghe mà thấy tội nghiệp cho cái máy cứ phải cố gồng mình làm cái việc buồn tẻ, lặp đi lặp lại ấy...
Uhm...
Nhắc tới nó lại nhớ tới mọi người...
Nhớ Hiệp gà với cái kiểu nói chuyện lẻo mép, và cả cái điệu cười chẳng mấy chút tử tế...
Và Thành short thì lại chẳng mấy khi thấy cười...
Cái mặt lầm lỳ, khó gần lẫn cả một chút con nít nhưng được cái đam mê điều gì thì nó sẽ theo cho bằng được...
Ah, còn cả cái dáng đi ngộ nghĩnh của nó nữa chứ... 
Một hình ảnh thật khó để có thể quên...
Minh tòe thì lại sống có khoa học, nhưng cũng ham chơi thấy sợ...
Qua qua một chút là tên Bảo Bảo, một người hơi có chút ít nói nhưng cũng khá dẻo miệng mỗi khi nó muốn truyền đạt một điều gì đó quan trọng...
Và cuối cùng là Thế Anh...
Chẳng biết nói gì chỉ biết là ngày xưa rất thích cái tính tình của ổng...
Và nhớ cái giọng nói của ổng nữa...
Cái giọng nói mà mỗi lúc ổng nói hắn lại chăm chú đến lạ kỳ...
...
Uhm...
Lâu quá rồi...
Mọi việc trôi qua thật nhanh...
Như thể chúng chưa hề từng tồn tại...
Và những hình ảnh ấy giờ cũng chỉ tựa như một giấc mơ dài nhiều khoảnh khắc...
Thời gian rồi sẽ trôi đi...
Và cả cái thời điểm này rồi cũng sẽ chẳng thể ở lại...
Rồi sẽ biến thành những giấc mơ...
Những giấc mơ...
Ở một nơi xa...
Một nơi xa...
... mờ ảo...
...

Chút đông nơi hè lạnh...

0 nhận xét
...
Giờ ra chơi...
Đâu đó chợt vỡ òa trong cái không khí như chút được một thứ gì đó nặng nề khó tả...
Phủ lên trên, từng tiếng ồn ào...
Một chút ồn ào nơi lạ lẫm...
Phía bên kia...
Bầu trời phủ đầy những mảng mây mầu sương xám...
Và đâu đó thi thoảng lại có những cơn gió lạ thổi qua mang theo chút se lạnh...
Uhm...
Có lẽ đó là gió mùa đông bắc...
Có thể cảm nhận được cái mùi vị này...
Cái mùi vị từ những cơn gió thân thuộc này thật khiến người ta không khỏi miên man về những nơi xa vời, nơi vô tận...
...
Vào lúc này có lẽ nơi ấy đang rất lạnh...
Uhm...
Lúc nào nơi ấy cũng mang theo chút lạnh lẽo, cô độc...
Còn nơi này mùa đông chẳng bao giờ ghé qua cả...
Có đôi lúc cũng chỉ là một chút gì đó thoáng qua...
Và rồi vụt tắt...
Như thể chúng chư từng xuất hiện...
...
Cơn gió khẽ buông qua mái tóc...
Mang theo chút miên man...
Một chút vẩn vơ về những điều nơi tương lai kia rồi sẽ phải đến...
Chợt thấy mọi thứ đang dần trở nên lạ lẫm...
Như những đứa trẻ đang tập đi từng bước nghiêng ngả...
Và rồi một thế giới đầy những điều bất ngờ đang đón chờ chúng...
Uhm...
Là một thế giới mới...
...

Ngọn nến trong đêm...

0 nhận xét
Ánh sáng vụt tắt...
Căn phòng chợt chìm vào nơi màn đêm lạ lẫm...
Tất cả hệt như mỗi lúc hắn cuộn tròn kín mít trong chiếc chăn ấm áp...
Rũ hết đi cái ánh sáng ồn ã, và cuối cùng còn là một mầu đen trầm, một mầu mang chút vẻ xa lạ...
Đâu đó chợt có tiếng thở dài...
Cái tiếng thở dài tựa như thể muốn rớt xuống nền nhà, một tiếng rơi nặng nề như muốn vơi đi một chút gì đó gọi là ồn ào của một ngày ồn ã...
...
Hắn rời khỏi phòng...
Lang thang trong cái ánh sáng yếu ớt phía ven đường đang tỏa ra đủ kiểu...
Buổi đêm mất điện, ngó thật lạ...
Ghé vào cái quán phở đang đầy ắp tiếng người ồn ã...
Cái khung cảnh khác hẳn với bên ngoài lặng lẽ...
Ở phía góc mỗi bàn đều đặt một cây nến đang bùng cháy thấp thỏm...
Trông hệt như thể tất cả những thứ lung linh, huyền ảo này là để dành cho một bữa tiệc sinh nhật của một ai đó vậy...
Và những cây nến kia đang chờ để rồi được thổi tắt...
Hắn chợt hít một hơi thật sâu, cố cảm nhận chút gì đó trong lành từ những cơn gió đêm vu vơ phảng phất...
Vệt trăng phía trên bầu trời kia sáng hơn thường lệ...
Cái vệt nằm giữa bầu trời...
Tỏa ra cái ánh sáng huyền ảo...
Nhưng có lẽ chỉ đến những lúc màn đêm thực sự là chính nó như thế này thì cái thứ tuyệt vời ấy mới chợt được để ý đến...
...
Cơn gió đêm thoang thoảng thêm chút miên man...
Khẽ rung rinh cái ngọn lửa nhỏ bé, đang treo leo trên cái dáng gầy guộc nghiêng ngả...
Trông như thể cái cơn gió lạ kia đang muốn mang theo cái ánh sáng khẳng khiu trên bàn ăn của hắn vậy...
...
Hắn cũng ngồi đó...
Miệng nhâm nhi cái vị có chút béo ngậy có lẫn một chút vị lạ trong cái không gian tưởng chừng như tất cả...
Cái không gian lung linh, pha lẫn chút nhè nhẹ, ấm áp...
Uhm...
Mất điện, nhưng có vẻ chúng cũng đâu đến nỗi quá tệ như mọi người tưởng tượng...
Hắn bắt đầu buông những dòng suy nghĩ vu vơ...
Thả cho chúng trôi theo những cơn gió, về một nơi nào đó chẳng biết...
Và rồi ùa chúng qua từng khóm cây...
Vụt qua những đám mây mờ mỏng rát...
Đến cái nơi chỉ có trăng và gió...
Cái nơi yên bình chẳng u buồn, u cảm...
Nhưng lúc hắn mải miết vỗ từng đôi cánh mỏng...

Cả khu phố bỗng chợt bừng sáng...
Đâu đó phía dưới nhân gian chợt reo lên từng tiếng ồn ào, tiếng hạnh phúc...
Cái ánh sáng nhỏ bé, lung linh chợt nhòa dần... khi màn đêm lui dần về từng góc phố nhỏ...
...
Cơn gió đêm vẫn phảng phất đâu đó...
Lẫn trong từng khóm lá nhỏ...
Khẽ vu vơ...
Cho thêm chút xào xạc...
Chợt mờ dần đi...
Dưới cái ánh đèn đường...
Mờ ảo...
...

Tháng ba...

0 nhận xét
...
Tháng ba...
Tháng ba cho chút ưu tư về trong khắc khoải...
Cho một chút dịu mát mỗi khi mưa buông mình nơi góc đường hiu quạnh...
Và cả chút vu vơ... từ phía nhân gian kia mờ ảo...
Một tháng ba mang nốt trầm, lạ lẫm...
Một tháng ba chợt cảm thấy lòng hờ hững...
Mọi thứ dường như xa dần đi cái nơi đã từng được gọi là gần gũi...
Và rồi lạc bước về phương nào chẳng biết...
Tựa cơn gió phảng phất nơi khung trời xa lạ...
Bâng quơ theo từng cánh diều lả lướt...
Về nơi xa...
Về nơi hoàng hôn... trải khắp...
Chút thu trầm...
...


Hoa mặt trời và chút sương mờ ảo...

1 nhận xét
...
Cái loài hoa ấy thật lạ...
Mỗi buổi sáng lại thấy thức dậy thật sớm chỉ để tắm mình trong cái ánh bình minh tuyệt đẹp...
Và mặt trời ở đâu, nó sẽ hướng về phía ấy...
Một cái hoa to đùng, hướng về phía có ánh nắng như thể muốn phơi khô cái khuôn mặt ẩm ướt...
Trông thật ngộ...
...
Hắn thì chẳng bao giờ làm như vậy cả...
Giữa những buổi trưa hè nóng nực, hắn lúc nào cũng cúi úp mặt xuống để tránh đi cái nắng bỏng rát...
Và rồi nhắm tịt hai con mắt lại, chỉ để hé mở một chút cho khỏi bị vấp bởi những vật thỉnh thoảng rải rác dưới lòng đường...
Bước...
Bước...
...
Chốc chốc lại ngóc cái đầu lên để nhìn về phía trước xem có gì lạ, rồi lại... úp xuống...
Hệt như thể có cái gì đó kéo xuống vậy...
...
Ngày trước...
Vào mỗi buổi đi học hắn thường rựt một ngọn cỏ may rồi ve vẩy đến trường...
Tựa như thể hắn đang ấp ủ những kế hoạch cao cả cho việc phát tán những mầm cây nhỏ bé ấy vậy...
Nhưng rồi mọi chuyện lại xảy ra thật khác...
Cảnh vật ấy đã không còn như xưa nữa...
Một nhân vật nào đó thích đóng vai phản diện đã đốt đi tất cả...
Cái kế hoạch cao cả, giờ vỡ òa, tuôn chảy...
Lúc trước là thế...
Vậy mà giờ...
Xơ xác quá...
...
Mà dù sao cái mảnh đất này cũng hoãn lại cái việc xây dựng lâu lắm rồi mà...
Sao lại đốt đi chứ...
Vẻ mặt hắn chợt như thể đang cố tìm một lý do cao cả nào đó, để đám cỏ may kia cảm thấy được một chút gì đó ấm áp...
Nhưng một chiếc fortuner chạy qua làm cái dòng suy tư ấy vương vãi đi hết cả...
Ôi...
Bụi bay mù mịt...
Nếu có mở cả hai cái cửa sổ tâm hồn chắc cũng chẳng thế thấy được cái cuộc sống này tươi đẹp nhường nào...
Và giờ hắn mới chợt hiểu được cái điều thắc mắc bấy lâu nay... vì sao lại có ít người đi con đường này vào buổi trưa đến vậy...
Mặc dù có vẻ cảm nhận được sự hối hận muộn màng của hắn...
Nhưng hạt bụi kia vô tình...
...
Cho thêm chút mờ ảo...
Từ một buổi trưa mùa hè nắng đỏ...
Một con đường vắng...
Và một hình bóng mờ dần trong cái làn sương khô mờ nhạt...
...
Chợt thấy...
Chông chênh...
Ngơ ngác...
...

Chủ Nhật...

0 nhận xét
...
Về nhà...
...
Chờ đợi...
Chờ đợi...
Cái việc chờ xe bus vẫn là một công việc thật nhàm chán...
Nhưng dù sao...
Xe bus vẫn là thứ tuyệt vời nhất...
Chẳng chút bụi bặm, chẳng chút ồn ào hay cả chút lộn xộn, từ cái nơi chất đầy những âm thanh hỗn tạp...
Và mỗi ngày về nhà như vậy, hắn lại có thêm một tiếng đồng hồ để ngủ gà gật...
Lẽ thông thường thì là vậy, nhưng hôm nay hắn lại không cảm thấy buồn ngủ...
Một chút ưu tư qua phía bên kia ô cửa kính...
Cảnh vật lúc không còn những tiếng động thường nhật trông thật khác...
Uhm...
Có một chút thoang thoảng, một chút xa lạ...
...
Hắn chợt nhớ tới một câu chuyện mà hình như từ trước tết hắn đã copy vào trong máy...
Và rồi lại quên mất...
Một câu chuyện về một thời tuổi thơ...
Về một chút cảm giác môn lung, mờ ảo...
"Ngồi im trong gió nghe đêm rớt. 
Chợt thấy hoa vàng trên cỏ xanh..."
Một đoạn trích ngắn...
Mà khi mới đọc trên page của một người bạn hắn đã giật mình vì không tin được một người mà lúc nào cũng có vẻ nghịch ngợm lại có thể viết được những dòng tâm trạng như vậy...
Một chút bất ngờ...
Nhưng đó lại là một đoạn trích của một tác giả... 
...
Và điều đó hệt như việc bạn đã xây được một cái tháp thật cao, thật vững chắc, nhưng lại bị một cơn gió nhẹ nào đó thổi đi đâu mất vậy...
Một cảm giác có vẻ hơi có chút kỳ cục...
...
Câu chuyện bắt đầu...
Một tiết tấu chậm...
Rồi chợt...
Bật lên giữa những gì bình dị nhất...
Những trò nghịch ngợm đủ kiểu...
Nhẹ nhàng hơn là đoạn tụi nhỏ lúi húi ngồi đếm hoa tay với những lý do thật ngộ nghĩnh...
Uhm...
Ngày xưa hắn cũng vậy...
Chẳng cần xòe từng ngón tay ra để đếm, hắn cũng biết hắn có tám cái lận...
Bên trái chỉ có ba còn bên phải thì đủ cả...
Ơ...
Tự nhiên lại có cảm giác tự hào với tụi nhóc trong chuyện...
Thật kỳ cục...
Hắn nhoẻn miệng cười...
Uhm...
Thật lạ...
...
Người ta thường bảo...
Ở đâu đó trong tâm hồn của mỗi đứa trẻ luôn có những điều thật tuyệt diệu...
Và khi con người ta trưởng thành...
Cái tuyệt diệu ấy sẽ bị che lấp dần vì một điều gì đó qua từng khoảnh khắc...
Nhưng nó sẽ chẳng bao giờ mất đi cả...
Mãi mãi nó sẽ vẫn ở đó...
Mãi là như vậy...
... ở một nơi nào đó...
Không xa xôi...
Nhưng...
... mờ ảo...
...

Chút vẩn vơ...

0 nhận xét
...
Cái mầu đen xạm đến thật nhanh...
Và màn đêm cũng... dần chập choạng...
Con đường lất phất chút mưa phùn dù rằng trên bầu trời...
Những đám mây chỉ vương đâu đó một làn sương mỏng...
...
Ngày cận cuối tuần...
Một ngày có con đường và một chút vắng vẻ...
Cái ngày mà mọi người thường tự cho mình được cái quyền nghỉ ngơi, lang thang đâu đó...
Nhưng với hắn chúng chỉ là những ngày thường nhật...
Buổi tối rồi sẽ lại đi học...
Và rồi sẽ lại về nhà trong cái bộ dạng mệt nhoài...
Sẽ ăn một chút gì đó...
Và cuối cùng là ngồi ôm chiếc máy vi tính cho đến khi đôi mắt kia cảm thấy sự mệt mỏi...
Có đôi lúc hắn chợt cảm thấy cuộc đời này thật bình dị...
Bình dị đến mức nó mất đi cái điểm nhấn cần có...
Không một chút khác biệt...
Cuộc sống...
Xúc cảm...
Có lẽ được pha từ một chút...
Piano trầm lắng...
Một chút violin...
... lê từng khoảng dài... 
Và một chút...
... khắc khoải...
...

Thoáng Mưa...

0 nhận xét
...
Bên trái là mùa đông... 
Và bên phải là mùa hạ...
Một bên là những cơn mưa phùn nhè nhẹ thoảng qua trong cái không khí dịu dàng ấm áp...
Còn một bên...
Là nắng buốt trải dài...
...
Chiều muộn...
Mưa chợt đến...
Những đám mây xẫm mầu ồ ạt xô nhau qua từng mảng trời vội vã...
Thổi hết đi cái mầu hoàng hôn bỏng rát...
Để rồi chút mầu ẩm ướt kia...
Dần dần phủ khắp...
...
Hạt mưa thổn thức...
Những bước chân bắt đầu hối hả...
Chút vắng vẻ ngày nào bỗng chợt rộn ràng qua từng kiểu chạy lon ton đủ mầu sắc...
Những cửa tiệm vội vã ẩn mình...
Những đứa trẻ vui đùa thích thú...
Một chút ồn ã...
Và rồi tất cả lại trở về với cái vẻ ngoài vốn có...
Những hạt mưa bắt đầu ngừng hẳn...
Cơn mưa đầu hạ...
Chợt qua đi vội vã...
...
Chỉ còn lại một chút gì đó nơi không gian mầu trầm... 
Một gam mầu buồn...
Mông lung...
Vô sắc...
...

Ta đi tìm cơn gió...

0 nhận xét
...
Chút vô ưu...
Ta không cần gì cả...
Chút tơ lòng...
Chẳng vướng bận đến ai...
Tháng ngày trôi...
Ta đi tìm cơn gió...
Vì bụi trần...
Đã phủ khắp tim ta...
...

Gió thoảng đi trong cái buổi chiều hè đã dịu dàng đi đôi chút...
Ở đó...
Vẫn là cái dáng vẻ gầy gầy, pha lẫn chút khắc khoải...
Một làn tóc trông chênh khẽ đu đưa trên cái nền đã phủ đầy mầu trắng...
Một ánh mắt vô sắc...
Lặng nhìn cuộc đời tẻ nhạt đang chảy xiết qua từng tháng ngày dài mệt mỏi...
Chẳng bao giờ phải lo nghĩ chuyện tiền bạc, nhưng cái niềm kiêu hãnh lại là sự cô đơn phủ khắp...
Có vợ và con nhưng...
Ông chỉ có một mình...
Đôi lúc lang thang đâu đó nhưng chỉ là để cho cái quãng thời gian buồn chán này bớt đi chút phiền muộn...
Và tất cả cũng chỉ tựa như những viên sỏi bơ vơ điểm trên từng dải dài cát trắng...
Tất cả chỉ là những ngày tháng trống trải...
Và có lẽ điều đó sẽ càng tệ hơn, mỗi khi ánh mắt ấy thoáng nhìn thấy một gia đình nào đó chợt... hạnh phúc...
Chắc ai cũng cảm nhận được điều đó, mà chẳng cần nhìn vào cái đôi mắt ưu buồn ấy...
Cái cuộc sống hỗn độn đã khiến họ thật lẻ loi...
Thật lạc lõng giữa những cơn sóng chiều ồn ã...
Chỉ còn đâu đó...
Những ký ức nhỏ bé...
Những ký ức của một thời để nhớ...
Những ký ức mà trong đó có lẽ sẽ sưởi ấm phần nào trái tim đang nguội lạnh...
Chút hồi tưởng...
Chợt thấy ứa nghẹn...
...
Cơn gió chiều vẫn thổi...
Vẫn đâu đó...
Vẫn cái bóng dáng gầy gầy...
Lặng lẽ nhìn cuộc đời...
Nhìn về phía xa xăm...
Phía những con đường...
Bụi bay...
Trông... mờ ảo...
...