Những cô nàng quậy phá...




...
Nghiêng nghiêng...
Những cơn gió lướt qua ánh mắt đang lim dim,
Một bài hát quen thuộc, nhịp đều phía sau cái khẩu trang màu xanh lam thẫm.
- Ring ring ring <nocturne>...
- Aloha...
- Sắp đến chưa để biết đường nấu cơm cho nóng.
- Dạ, 15 phút nữa là đến, em đang ở đường NVQ.
Trời bắt đầu sạm màu, ánh đèn hai bên đường bắt đầu bật lên nhiều hơn...
...
- Ketstttt...
- Ta ddaaaa...
- Ủa, sao giữa tuần mà cậu lại về, không đi làm à?
- Hi, vì tụi bây hết đó. Mà mẹ Bình đi đâu rồi?
- Chị đây, mà sao giữa tuần lại về.
- Thì chỉ có ngày này không đi học nên tranh thủ đưa vé máy bay cho mọi người này.
Hắn lục trong túi ra cả sấp giấy tờ được in ra ngày hôm trước.
- Uh, mà sao quá trời giấy vậy, thế vé đâu.
- Chà, Jeststar nó ẹ nên phải cẩn thận vậy á chị, một nùi thủ tục, cứ như lần trước Vietnamairlines nhắn cho mọi người cái mã số được rồi.
...
- Cha chả, anh H đang nấu ăn à.
- Ừ, đợi xíu hầm cái này thêm lúc nữa là ăn được rồi.
- Dạ,
Hắn khé liếc xuống nhà, chị đang nói cười rất tươi.
Hì, tuy cuộc sống đôi lúc có vẻ không hạnh phúc vì người chồng chẳng mấy khi được mọi người quý mến, lúc khô khan, lúc bình lặng rồi đôi lúc lại quậy tưng lên cãi cọ. Nhưng trong cái gia đình này mấy việc nhỏ to trong nhà ảnh đều có mặt, thôi thì cuộc sống, cũng cảm ơn vì những lúc bình thường cũng biết lo toan nhiều thứ, chỉ là chợt thấy những lúc vui vẻ như vậy thật đáng để trân trọng.
...
- Koko, mời mọi người ăn cơm.
- Hey, tối nay cậu ngủ ở đâu.
Con bé ghé vào tai hỏi nhỏ.
- Ơ, ở đâu chẳng được.
- Tối nay cháu ngủ ở phòng chị Linh đó.
- Ừ ừ, thôi ăn lẹ đi cô hai.
Ăn xong được một lúc, đã thấy mấy đứa nhảy tót lên xe máy.
- Cậu ơi, dạy cháu đi xe đi.
- Wey, không tập tiếc gì hết nhé.
Bà mẹ trong nhà lo lắng gọi với ra.
- Koko, mẹ mầy vẫn còn hoảng hốt sau cái vụ tập xe đâm bờ tường cơ à.
- Thôi thôi, còn nhỏ đi cái gì.
- Haha...
Hắn quay lại ngó ba đứa nhỏ đang nhìn thẳng vào hắn với cái ánh mắt cầu xin,
- Thấy chưa, bố Thanh không cho đi kìa.
- Đi đi mà cậu,
- Xề,
Con bé nhảy lên phía sau ngồi,
- Haizz, thôi lên phía trước ngồi, cậu ngồi sau lái luôn cho mày có cảm giác ngồi phía trước lái nó thế nào nhé.
- Yeah...
...
- Brmhb...
- Trời ơi, ghê quá đi i iiii...
- Đó thấy chưa, đi xe nó vậy đó.
Đi đến hết đoạn hắn gõ đầu con bé, nhỏ giọng.
- Thế giờ có muốn đi thật không?
- Đi, đi chứ!
- Hô hô, vậy để đẩy lên số bốn đi cho dễ nhé, như xe đạp điện tụi mày hay đi thôi.
Bạch bạch bạch...
...
- Yahhhhh, mình đang lái xe máy, yahhhhh... bố ơi con đang đi xe máy này...
- Hahaha...
- Wey wey, phanh lại, phanh lại...
- Dạ, từ từ con phanh...
- Kitsttt...
- Hên thiệt, cái phanh trước xe của cậu nó mềm như phanh sau nên cũng đỡ. Vậy đó, lái xe là thế đó cũng như xe đạp điện thôi mà, thế có thích không?
- Thíchhhhh!!!
- Nản, mà thế là biết đi xe máy hơn mẹ mày rồi nhé, hô hô.
- Yeah...
...
Trời về đêm, những cơn gió lang thang dường như cũng nhiều thêm.
Sài Gòn vẫn vậy, ban ngày thì vẫn hệt như cái tính của người trẻ tuổi, nóng nảy vội vã, khi càng thêm tuổi và trưởng thành lên một chút, lại trầm và dịu nhẹ như những buổi đêm dịu mát.
Quậy cho đã, rồi cũng đến lúc ngủ.
- Hoho, hôm nay tụi cháu sẽ ngủ hết ở phòng phía trong.
- Ừ, phòng đó mát đấy, mấy chị em mình ngủ ở dưới.
- Hey, cậu ngủ với con.
- Thế cả đám mày ngủ, bốn đứa, rồi còn chỗ đâu ngủ nữa.
- Kệ, cháu không biết.
- Haizz...
- Chà mấy cái đứa này, uh, mà phòng đó giường cũng rộng, ngủ nằm theo chiều ngang cũng được.
Hắn đưa mắt ngó bà chị đang tỏ vẻ chán nản rồi quay qua đám nhỏ.
- Wey, ngủ cấm gác nhá.
- Haha, không gác, không gác...
- Xế, để coi thật không...
...
Mọi thứ không như dự định, cả đám phải sử dụng phòng khác, vì phòng kia đã có người chiếm.
Hắn ngả xuống giường, cái cảm giác sau một ngày mệt mỏi được ngả lưng thật là thích.
- Bịch, bịch, bịch...
- Trời, làm gì mà nhảy uỳnh uỵch thế.
- Con nằm ngoài.
- Vậy cháu nằm đây.
- Trời ở đây ít quạt nóng lắm, không chịu.
-  Trời ơi, nằm đại đi mà, cậu nằm đây được chưa.
- ...
Cũng phải một lúc sau mới thấy cái đám ồn ào ổn định được chỗ.
Năm người trên một cái giường, cả đám nhỏ lại nằm dài cười khúc khích.
...
- Wey, đã bảo cấm gác mà.
- Haha, kệ...
- Uầy, chân đứa nào bự vậy.
- Con đó, hahaha...
- Mọa, mới lớp 6 mà thế đó, 50 ký đè ngột thở á.
- Haha, có cái chân thôi mà.
- Koko, để xem tuyệt chiêu của ta đây.
Hắn lấy tay rón rén, bước đều lên lòng bàn chân, thỉnh thoảng gãi nhẹ.
- Ải ải, không chơi, không chơi...
- Hố hố, thế chừa tội gác chân chưa?
- Cứ gác.
- Xề, cho mày biết tay nè.
...
Cả đám cứ rúc ríc, khúc khích như đám gà con chẳng chịu yên lặng một chút.
- Wey, hơn 12h đêm rồi kìa, ngủ lẹ mấy má hai ơi.
...
Nói là vậy, vẫn thỉnh thoảng đâu đó tiếng cười khúc khích...
Hắn mở mắt nhìn những tia sáng yếu ớt bên ngoài lạc vào căn phòng qua khung cửa sổ.
Căn phòng này thật lạ...
Một ngày mới đã đến từ lúc nào đó chẳng biết, 
Một màu mờ nhạt, và rồi dần sẽ hửng lên thành bình minh ấm áp...
...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét