Noel...


...
Buổi sáng thức dậy, đãng lẽ sẽ lục đục đi nấu cơm, nhưng có vẻ mọi thứ không như định sẵn, thế là buổi sáng Noel được thế vào món bún mực. Thật lạ, dường như ngày lễ nên mực cũng nhiều lên thì phải.
Gió thổi với cái hương mát dịu của một ngày mùa đông nhạt ở Sài Gòn. Hăn vội vã chạy vội lên công ty để hoàn thành nốt cái đống tasks còn tồn đọng, khi công việc tay trái đang ép mạnh sang tay phải. Chiếc xe lao nhanh, gió rít mạnh, hắn nhếch miệng cười.
- Hì, cuộc đời à, mày biết những ngày như thế này tao sẽ nghĩ vẩn vơ rất nhiều, nên cho nhiều việc vậy hả. Í, còn chưa thuộc lời bài hát cho buổi diễn tối nay nữa. #$@%@!%^@@...
Hắn lẩm nhẩm, tiếng hát khẽ len theo từng lớp gió mỏng, bay lượn trên không trung.
...
- Trời, dạo này a N đi làm sớm quá trời.
- Haha, cái thằng này.
Hắn cười díp mắt, tasks ngày một dày hơn, việc control mọi thứ không còn đơn giản như việc có thể handle trong vài ngày như trước để dành cho việc khác. Mọi thứ xáo trộn như đang muốn thách thức khả năng sắp xếp công việc.
- Chà, chiến nào.
...
Một ngày dần trôi qua, một ngày lễ đáng lẽ sẽ nhẹ nhàng với tất cả mọi người, nhưng hắn thì khác. Chẳng còn thời gian ăn trưa nữa.
- Ế, a về xíu ăn tí gì đây.
- Ơ, tập xíu văn nghệ rồi về luôn anh.
- Uhm, cũng được.
...
Cũng lạ, dạo này mỗi lần có party hay event gì đó, hầu như lượng công việc phải handle ngày càng lấn phần trọng trách nhiều hơn thì phải. Tự nghĩ bảo: "Biết nhiều khổ nhiều." quả đúng thật. Mà thôi kệ, mọi người vui là được.
- Ế, đi ăn xí rồi nhớ đến Nikko hotel test âm thanh trước nha anh, 4h bắt đầu đó.
- Óe, công việc còn chưa xong nữa mà. Em biết rồi á.
Hắn mỉm cười lắc đầu, 
- Hôm nay chắc mình là chú ngựa rồi.
Thế rồi thành chú ngựa thật. Chú ngựa nhảy lon ton đến Nikko ở Nguyễn Văn Cừ, cảm giác đầu tiên với một hotel 5 sao, là hệ thống biển chỉ dẫn hơi yếu. Hắn phải đi lòng vòng mấy lần mới thấy được mấy biển chỉ dẫn ở vị trí khuất tầm nhìn.
- Chà, texture khá nhiều, nhưng có vẻ khoảng cách, màu sắc và vài thứ chưa xứng lắm với cái vỏ hoành tráng thì phải. Ế, đây đâu phải lúc thẩn thơ ngó lung tung rồi chém chứ. Uhm, những lúc bị lạc như vầy đến reception là lẹ nhất.
- Hi, @$#%$%#$@
Một khoảng thời gian tuy không dài, được tiếp xúc ới những thứ trước đó mình không hiểu nhiều, quả thật hữu ích cho cách quan sát và nhìn nhận thật.
- Hey, bên này nè.
Hiển mập vẫy vẫy trong bộ đồ ông già Noel. Cũng tội, cái thằng mập thù lù, nó không đóng ông già Noel, ai đóng cho hợp đây. Nghĩ cái đám diễn viên, ca sĩ nửa mùa này gom lại toàn mấy đứa cà tưng, rồi cũng nghĩ ra đủ trò, hát liên khúc, đóng nhân vật này nọ, rồi thì lấy que phát sáng xếp thành chữ, vẫy vẫy. Ấy thế mà cũng nhờ mấy đứa dở hơi này mà Events lần nào cũng khá màu sắc.
Đợt này hắn chế trang phục cho mình là cây thông, bảo là cây thông vậy, chứ chế một hồi, nó thành người rừng thì đúng hơn. Thế lỡ tay, không biết sửa sao, rồi lấy kim tuyết, dây dợ lóng lánh này nọ dán với đính quả, hộp quà trang trí lên, trông cũng không đến nỗi. Được mỗi cái mũ phù thủy xanh, lấp lánh chói lóa nhất đám. Vẫn nhớ như in cái câu của thằng Châu Chấu cười đểu:
- Haha, sao a Ninh làm trang phục anh lòe loẹt nhất đám vậy.
Chung Lê được thế xen vào:
- Thông cảm, tối ngày mặc áo đen thui, giờ có màu là màu lòe hết cỡ ấy mà...
- Xề, tụi bây nhiều chuyện quá, lo tập đi.
Hắn xua đi, miệng cười toe toét.
...
Diễn xong, mệt phờ.
Cảm thấy như hai mắt díu lại, thật khó để mở ra.
- Òa, mới 19:15 thôi mà.
Ăn uống xong, hắn ngồi xoãi chân ra.
- Óa óa, no quá đi. Ăn đồ mặn xong, lại xơi toàn socola ko, đã thiệt.
Không gian bỗng chợt lắng xuống. 
- Socola? Hắn chợt nhớ đến từng mảnh kẹo socola, ngày xưa mỗi lần có dịp đều lẳng lặng bỏ túi mang về vài cái để dành.
...
- Ngày này nếu vẫn tiếp tục thì là lần thứ 6 rồi nhỉ?
Những tiếng cười đùa của mọi người ồn ào.
Mọi thứ chợt lặng lẽ...
...
Buổi tiệc tan, một dáng người lướt qua vội rồi dừng lại:
- Cảm ơn em nhé N.
Hắn đang nghĩ vu vơ rồi rảo bước ra về, chợt giật mình, rồi khẽ cúi đầu nhận lời cảm ơn. Lần đầu tiên hắn nhận được lời cảm ơn của HR Senior Manager một cách đột ngột vậy. 
Trước giờ trong mắt hắn, con người rất lạ, họ đưa requirements rất là nhiều, cười nói vui vẻ, nhưng khi xong việc, thỏa mãn, họ thường quên mất một điều đơn giản đó là Cảm Ơn. Thật kỳ cục.
...
Đêm xuống, xe cộ cũng ngớt dần,
Gió đêm lạnh hơn,
Từng mảng khẽ rít bên tai, hắn nhoẻn miệng cười.
- Uhm, có nhiều lúc sống vì người khác cũng vui như sống vì chính mình nhỉ.
Đêm đông màu nhạt,
Có tiếng hát vu vơ, vẩn vơ đâu đó, nghe nghịch ngợm...
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét