Hoa bất tử...



...
- Hey, làm xong task của thầy Alves chưa.
- Hoho, chưa làm gì hết ráo.
- Còn bài Layout?
- Chưa đụng tới luôn, tuần trước được nghỉ mà, hehe...
- Đừng có mà xạo, lần nào bài của ông cũng được giáo viên nói rất lâu, bài tui thì thoáng cái là thôi. Mà trước kia ông có học thiết kế hả?
- Bó tay, học gì cha nội, làm lung tung thôi mà, lỗi cũng quá trời. Mà dạo này từ nhiên lười quá ông à.
- Sao thế...
...
- Hi, không có gì đâu.
Hắn cười mỉm, vỗ vai một cái rồi cười khì.
- Này, nói thật nhé, nếu ông muốn chuyển nghề sang design thì ông nên serious hơn, đừng có như tui. Tui học cho biết thôi, không có xác định rõ như ông. Chuyện của ông đã vậy rồi, cũng có mục tiêu rồi, nên gắng hơn, và quan sát nhiều hơn là tăng level lên thôi mà.
- Uh, mà chán quá, chẳng hiểu sao nhìn bài của tui nó sao sao á.
- Haha, chắc ông không để ý, chứ cái bài Layout đầu tiên ông làm với cái bài Layout bây giờ đã khác biệt rất rất nhiều rồi, ông không thấy sao. Mà nói thật nhé, hồi đó thấy cái layout đầu tiên của ông, tui hoảng hồn luôn. Haha...
- Ừ, đợt đó làm cái về du lịch thì phải.
- Hi, nói chung đừng có nghĩ quá nhiều, từ từ rồi cũng sẽ tiến bộ thôi. Ráng lên, quan sát nhiều vào, chứ không phải cứ để hai chữ "CỐ GẮNG" trước mặt mà chạy về phía trước. Tui cũng sẽ cố gắng, hi.
- Từ từ thôi ba, đã lệch quá trời rồi còn chạy nữa ai theo kịp.
- Làm gì đến mức đó cha nội, mỗi người mỗi điểm mạnh, kêu tui đi vẽ truyện tranh tui vẽ sao lại ông.
- Haha...
...
Những câu chuyện phiếm trước giờ vẫn vậy,
Một người bạn thật đặc biệt, một người dám tâm sự về những câu chuyện của mình ra với hắn, một người bạn xa lạ mới quen chỉ trong một thời gian ngắn. Chia sẻ cả những thứ mà không phải ai cũng dám bộc bạch.
Chợt thấy cái cuộc sống này có những điều rất trái ngược. Con người thì luôn trông có vẻ phức tạp, nhưng đôi lúc lại rất đơn giản. Cũng có cả thứ ngược lại, trông đơn giản, nhưng lại rất phức tạp, hệt như tự nhiên xuất hiện trước mặt mình một người hoàn hảo vậy. Trong đầu sẽ có muôn vàn ý nghĩ tiêu cực như, mọi thứ là thật hay đóng kịch thế... Ôi thôi khỏi nghĩ vì sẽ nhức đầu lắm, cuộc sống biến đổi con người, vì vậy ai cũng sẽ có cuộc sống riêng và khác biệt so với người khác, chẳng nên bàn luận làm gì.
...
- Mà sắp tới đi Đồng Tháp nè.
- Hô hô, ghê ta.
- Tiện đi thăm bà con nữa.
- He he, chứ không phải gặp bé gì đó mới quen ở Đồng Tháp hôm trước khoe hả.
- Có đâu ba, làm gì mà vèo cái một như thế chứ.
- Chắc không đó.
- Tùm lum quá đi ông ơi, thế ông sao?
- Sao là sao giề?
- Quen đại em nào đê.
- Huh?
- Làm bộ ngây ngô nữa.
- Ah, sau chuyện đó chả muốn nghĩ gì nữa cả, tự nhiên thấy sợ điều đó lặp lại lần nữa. Hì...
- Chơi chơi thôi mà.
- Hi, đang thấy mình tệ nhiều thứ và còn cần phải improve nhiều, nên cứ từ từ vậy. Tình cảm mà, đâu phải cứ muốn đến là ùa đến đâu.
- Ừ, tui cũng vậy.
...
Hắn dắt xe ra, nước sau cơn mưa còn đọng lại từng vũng nước nhỏ trên sân trường.
Xe lướt đi trong đêm, cơn gió sau mưa lạnh, mắt hắn nheo mắt lại.
Trở về nhà, bữa ăn thứ tư, chiến hết số thức ăn tự nấu còn lại, nhảy lên ghế ngồi ngả người nằm dài lười biếng.
- Cha chả, một ngày dài thiệt dài mà.
Tiếng nhạc du dương,
Đôi mắt đang lim dim chợt chăm chú nhìn vào cái hộp nhỏ phía dưới màn hình máy tính,
...
Hì, sau bao lần chuyển nhà, mày vẫn ở đó...
... cũng lâu lắm rồi nhỉ, Hoa Bất Tử... 
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét