Những đám mây màu vàng...

...
- Hey, sắp mưa to rồi á, lẹ mà về đi.
- Ủa, vậy à. Sao biết lợi hại vậy?
- Thì nhìn trời coi kìa, vàng rực luôn.
- Ủa trời vàng thì sẽ mưa to hả?
- Trời...
...
Hắn vốn vậy, có thể nghe hắn thao thao bất tuyệt những thứ trời ơi, nghe khó hiểu. Nhưng những thứ rất bình thường như vậy hắn lại chẳng hiểu, trả lời rất ngô nghê.
Chủ nhật, một ngày với những suy nghĩ lạ lùng. Chợt thiếp đi, rồi giật mình khi chuông điện thoại vang lên.
- Wey, đi chưa đó.
- Ơ, giờ đi nè.
- Ừ, có gì đến hú tao nhé.
- Biết rồi á.
...
Chiếc xe nghiêng nghiêng, gió ùa vào mặt, mắt hắn lim dim.
- Hì, cũng đã lâu rồi mới chạy qua hầm thủ thiêm thì phải.
- Kitzz...
- Hey, tụi tao đây nè.
...
Chạy theo đuôi chiếc xe đang trở ba người, thằng Thuận lái xe tự nhiên rẽ vào con đường ngập nửa đường toàn nước.
- Óe, sao chọn chỗ nào đi kỳ cục vậy. Há há, thằng Châu co chân lên nhìn như con ếch ấy.
Ngẫm ra mới hiểu nó đi vòng vì tránh công an.
Sài Gòn vẫn vậy, đến mùa mưa, những con đường thấp sẽ bị ngập, và rất khó để số nước đó rút đi khỏi khi hệ thống thoát nước không tốt. Nên mỗi lúc mưa lớn là phải chuẩn bị một cái đầu vững để cầm chắc tay khi chiếc xe máy bỗng dưng bị ép trở thành một chiếc xuồng nhỏ. Cố tính toán một chút tốc độ của mình, để khoảng cách không quá gần với người trước mặt, kẻo họ đột ngột dừng lại, chiếc xe sẽ bị giảm tốc độ đột ngột rồi chết máy. Nói thì là vậy, hên xui phía trước chẳng ai nói trước được, chỉ giảm được phần nào hay phần đó thôi.
- Này, ăn bê hấp nhé.
- Ừ, cũng được.
...
Một năm chẳng biết được mấy lần hội họp, chỉ lúc nào có đứa bạn nào đó ghé Sài Gòn, để bớt xa cách, cả đám mới ngồi quây quần như thế này.
- Hoho, cu Châu mập lên một chút thì phải.
- Haha, ăn nhậu nhiều nên tích thêm chút mỡ so với ngày trước thôi mà.
- Hì, bác H dạo này ổn chứ.
- Wey, N mày gọi món đi, tao biết gì đâu.
- Hả, tao cũng biết gì đâu, haizz, để coi thử.
...
Lại những câu chuyện tám tận đẩu tận đâu, chẳng hiểu, chỉ thấy những vẻ mặt vui vẻ ngày xưa, những nụ cười đã chín chắn hơn so với cái thời ngây thơ vô số tội.
Cơn mưa buổi chiều khiến bầu trời sạch hơn, không còn những đám mây chạy long nhong trên đầu nữa.
- Á, 22:50 rồi, tao phải về thôi.
- Từ từ đã, vội gì thế.
- !@#@#$@@!!#@#... Mọi người ở lại nói chuyện vui vẻ nhé!
... 
Hắn nhảy lên xe, phóng đi. Miệng lẩm nhẩm.
- Thật kỳ lạ, cuộc đời thật kỳ cục...
Gió mạnh khiến áo hắn bay ngược về phía sau phần phật.
- Vài ngày nữa là gần năm tháng...
- Cũng một ngày thằng Thuận vào Sài Gòn, báo rằng sẽ ở đây luôn, cả nhóm hội họp và rồi chuyện đó... Sau năm tháng, cũng lại cái cảnh này... cũng vẫn trễ giờ, hầm Thủ Thiêm đã đóng cửa, hắn sẽ lại lao như bay, vòng qua khu Nguyễn Hữu Cảnh, qua cái ngã rẽ vào chung cư Phạm Viết Chánh, và rồi...
...
Hắn chợt dừng xe lại, vội kéo cái dây kéo lên cho cổ bớt lạnh.

Chiếc xe lướt nhanh trên con đường vắng.
Gió rít bên tai, ùa vào mắt cay xè...
...
Sài Gòn buổi đêm,
Đám đèn đường rực rỡ trong bộ cánh màu đen xạm...


...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét