Đổi khác...

0 nhận xét
...
Một quả cầu lửa...
Treo lủng lẳng trên cái bầu trời xanh mướt...
Bên trong là những tia nắng tựa những giọt pháo bông, những giọt vào mỗi buổi bình minh rồi sẽ... phủ khắp cái thế gian nhỏ bé...
...
Buổi sáng...
Sau những giấc mơ êm đềm hay đầy mộng mị...
Cuộc sống chợt rộn lên khi cái giờ đến trường sắp sửa đến...
Cái điều mà một tuần chỉ xảy ra duy nhất một lần...
Buổi sáng duy nhất đi học vào thứ bảy...
Uhm...
Cái cuộc sống ấy vẫn ồn ào như vậy...
Chẳng bao giờ chúng muốn đổi khác...
Chỉ là...
Khi thời gian trôi đi...
Mọi thứ rồi sẽ phải đổi khác...
Ai đó rồi sẽ cảm thấy chán nản...
Sẽ cảm thấy phiền muộn về một điều gì đó...
Sẽ cảm thấy xung quanh mình mọi thứ đều muốn rời bỏ...
Sẽ có những thử thách, những khó khăn rồi sẽ phải nếm trải...
Có những điều rồi có thể khiến ai đó muốn gục ngã...
Và cả những thứ tựa hạnh phúc mong manh...
...

Mùa Hạ...

3 nhận xét
...
Xuân kia vội đi... 
Cho thêm chút... hụt hẫng...
Và rồi vào mỗi buổi trưa vắng vẻ, chỉ còn lại những tia nắng ồn ào...
Đập qua từng ô cửa... nghe bỏng rát...
...
Hạ đến...
Hạ đến qua từng tia nắng từ mỗi buổi đến trường...
Cái nắng rực rỡ chói lọi, khiến đôi mắt ai đó sợ sệt...
Khẽ nheo mình...
Chỉ để lại một chút khe hở nhỏ...
Lặng lẽ ngó cuộc đời... 
Ngó chút mầu hi vọng...
...
Chiều dần buông...
Cơn gió hiền hòa vô tình làm dạt đi những tia nắng rực rỡ...
Cho cái không khí của mùa hè dịu đi đôi chút...
Bên kia những mảng mầu vàng đậm...
Lác đác những cánh diều hòa trong cái khung hình của hoàng hôn tím muộn...
Cố vươn lên qua từng bước chạy mệt nhoài...
Và rồi cuối cùng cũng lướt được trên những cơn gió chiều lả lướt...
...
Cao dần...
Cao dần...
Mang theo những ước mơ...
Thoảng đi...
Giữa bầu trời hi vọng
...

Phía cuối con đường...

0 nhận xét
...
Bên kia hoàng hôn...
Là những vệt mầu lặng lẽ...
Chúng thật khác với những vùng đất ồn ào đầy khói bụi...
Những vệt mầu lặng lẽ...
...
Ánh trăng rằm mờ nhạt đứng nép mình bên bầu trời tím đỏ...
Dần hửng lên khi ông mặt trời bận bịu trải chút ánh sáng cho những vùng đất khác...
Màn đêm phủ khắp...
Gió khẽ rung rinh tán lá, để rồi nhành cây khô kia chứa đầy vẻ cô quạnh...
Những hình dáng nhỏ bé khuất dần trong cái ánh đèn mờ nhạt...
Lẫn vào sắc đêm, thoắt ẩn hiện...
Con đường đêm nhấp nhô, phẳng lặng...
Tiếng bước chân xa dần về phía cuối con đường...
Cái phía cuối con đường...
Chứa đầy những vệt mầu...
Mờ ảo...
...

Lang thang...

0 nhận xét
...
Ở đây không giống ở nơi ấy...
Vào mỗi buổi chiều đều có những mảng nắng nặng nề rớt xuống phía dưới những tán cây mỏng manh, yếu ớt...
Chiều xuống...
Con đường bắt đầu nhộn nhịp hơn, khi chút khí của ngày valentine bắt đầu trải khắp...
...
Brmm...
Lướt qua cái ngã tư chật hẹp, là cả một dãy bán hoa nhộn nhịp...
Uhm...
Dân spkt lúc nào cũng nhộn nhịp như vậy cả...
Hắn cũng muốn hòa nhịp vào cái không khí ấy...
Lượn xe một chút vào gần phía đường...
Èo...
Hai thằng ngố đi lượn mua hoa...
Mà tặng ai bây giờ...
Valentine á...
Chẳng biết...
...
...
Chà...
Đi có vài nơi mà đã muộn vậy rồi cơ àh...
Thôi, về nào...
...
Hắn chạy lướt qua cái con đường nhộn nhịp cũ...
Vẫn ánh sáng ấy...
Nhưng chỉ còn lại xơ xác vài cọng cây vương vãi trên nền đường trống trải...
Lác đác vài người qua lại...
...
Chà...
Mới đó mà giờ lại...
...
Ánh đèn xanh bật sáng...
Hắn lại hòa vào dòng người đang chảy miết...
Chỉ còn lại chút gì đó phía sau lưng...
Trống vắng...
Cô quạnh...
...

Nắng đông...

2 nhận xét
...
Mùng 1 tết...
Mới ngủ có một chút...
Mà phía bên kia ô cửa là cả một vùng mây trắng ngắt...
Ôi...
Chỉ muốn nhảy ra khỏi cửa sổ, rồi giậm một cái thật êm mới thỏa...
Trông chúng thật ấm áp...
Uhm...
Thật ấm áp...
...
Tết cũng đến nhẹ nhàng như những làn mây ấy...
Khởi đầu là Bizu...
Bizu vẫn thế...
Vẫn cái giọng lanh lảnh...
D2 thì có vẻ hiền lành hơn một chút...
Giọng nói bớt nghịch ngợm hơn...
Tutu-chan thì vẫn giữ được cái kiểu yểu điệu trông ngồ ngộ...
Còn Ti thì bắt đầu đi làm nên bụng bắt đầu bự, ngó là lạ...
Uhm...
Lâu lắm rồi nhỉ...
Mọi thứ đổi khác nhiều quá...
...
Kể lể một chút rồi cả bọn bắt đầu lang thang đủ dặm...
Kết lại là lượn vào hát karaoke...
Kinh thiệt...
Tụi Hậu Cần với tụi Dược có chất giọng phê qué...
Đúng là chăm nghe không bằng một thấy...
Eh, chuyển bài rồi kìa...
D2 với Dung mama đột nhiệt đến giựt micro, rồi chợt hát một bài nghe có vẻ nhè nhẹ...
Èo...
Lâu rồi hông để ý...
Cũng hay đấy chứ...
Chắc là phấn đấu dữ lắm... T T
Oai...
Hôm nào cũng tối mịt mới về...
Nghĩ cái đời đi bụi cũng sướng thiệt...
Tết nhất nên chẳng bị mắng tẹo nào...
Thích qué...
Lâu nay mình ép mình trong cái vỏ hiền thục...
Giờ bung ra, thấy thoải mái thiệt... >_<
Tết đến...
Rồi cứ lang thang như vậy đó...
Ngày lại nối tiếp ngày...
...
Hôm nay trời chợt trở lạnh...
Không còn những buổi nắng ấm loé lên vào mỗi buổi trưa như trước...
Cũng sắp đến lúc phải quay lại cái cuộc sống hiện thực...
Mọi thứ qua thật nhanh...
Chỉ còn lại một chút gì đó...
Phảng phất trong cái ký ức nhỏ bé...
Lang thang...
Vụn vỡ giữa bầu trời phủ đầy sắc xám...
Chợt... phảng phất...
Chút gì đó hụt hẫng...
...