Kem và ký ức...

6 nhận xét
 







 


...

Thứ 5, tháng 10 ngày 27...
Hạ nóng hơn so với những ngày thường nhật khác...
...
Trở về...
Loạng choạng dắt xe vào qua cửa phòng rồi ngồi phịch xuống, mệt mỏi...
Đâu đó có tiếng ngáp trải dài...
Tối hôm qua hình như hắn ngủ muộn, và buổi sáng thì dậy trễ hơn so với dự định gần một tiếng...
Đưa mắt ngó qua đám đồ vật đang nằm lộn xộn trên bàn...
Hmph... Cũng chẳng biết nhiệm vụ của cái điện thoại và cả cái đồng hồ báo thức nặng nề với hai cái chuông bự hai bên để làm gì nữa...
Hắn thở dài...
Vội quơ chân đá vào cái máy tính đang nằm im lìm một góc...
- Dậy, dậy nào!
Dường như nó đang cố lảng đi những lời nói bâng quơ của hắn...
- Hey, mày lại định bắt trước giống chủ nhân của mày hả!
- Dậy lẹ!
Hắn lại đá thêm vài cái nữa, nhưng có vẻ như là...
...
Mất điện...
Mất điện giữa cái buổi tưởng như nóng nhất của mùa hè...
Cái bầu trời xanh kia mầu biển nhưng lại chẳng có chút gió nào của biển cả...
Ừ, đó là bầu trời Sài Gòn những ngày hạ...
Hắn ngả mình xuống rồi chợt thiếp đi...
Thế giới chợt chuyển về cái thời hắn còn trẻ, chút mộng mị đưa hắn gặp tụi bạn thân thời còn để chỏm...
Và rồi tự nhiên lại thấy mình thật nhí nhố...
Đã rất lâu rồi hắn không còn những giấc mơ như thế nữa...
Chút yên bình...
Chút trẻ con...
Nghịch ngợm...
...
Choảng tỉnh
Hắn vội mở cái cánh cửa cả ngày chỉ biết đóng kín mít...
Mầu nắng thật rực rỡ...
Thật tiếc khi tụi gió kia chỉ mải mê lượn lờ trên những ngọn cây mà chẳng hề muốn xuống dưới...
Cái xóm trọ nhỏ chợt yên bình hơn bao giờ hết...
Hắn chợt nhớ đến bản Barcarolle mầu cỏ dại...
Cuộc sống thật...
Trầm và khát...
...
Đâu đó có tiếng kẻng kêu leng keng...
Hắn vội chạy lon ton ra phía trước nhà...
- Chú ơi, cho con hai cây kem...
Người đàn ông đứng tuổi, quẹt vài đường trông thật gọn...
- Hí hí...
- Thật là tuyệt khi lại được cầm hai cây kem ốc quế như vậy...
Hắn mua hai cái trong khi chỉ có một mình...
- Kaka...
- Một mình ta sẽ chiếm hai cái, và chẳng phải chia cho ai hết!
Cái giọng tham lam trẻ con ấy dường như chỉ để lấp đi cái khoảng không trước mắt...
Cả cái xóm trọ dài, vắng người trông thật trơ trọi...
Hệt như chỉ còn lại hắn và mùa hạ ngồi đó...
...
- Kệ!
Hắn thả giọng cố chấp rồi vội gặm cái chỏm thứ nhất...
- Ui, ngon quá đi mất...
Mắt hắn nhắm nghiền lại như đang tận hưởng một điều gì đó thật sự rất quan trọng...
Cái cảm giác này... cái cảm giác đã rất lâu rồi không còn được dùng đến...
Uh, đã từ rất lâu rồi...
...
Hắn chợt ngẩng đầu lên nhìn những vệt trời xanh mầu biển...
Mùa hạ thật lạ...
Nó có vị nóng nồng nàn...
Vị ngọt lịm của cây kem hình chiếc nón...
Và cả chút lạnh của... 
Chông chênh...
...


...
Cho tôi một chút một chút thôi...
Một chút chơi vơi cạnh biển trời...
Để đừng vội vàng về bên ấy...
Mưa buồn lạnh lắm giọt nước ơi...
...

Lạc giữa mùa thu...

0 nhận xét
...
...
Sài Gòn những ngày nắng...
...
Cái nắng bỏng rát, ai đó ném qua khung cửa buổi sáng trông thật lạ...
Chẳng ẩm ướt...
Chẳng mông lung...
Và cũng chẳng có cả nhưng giọt piano màu khát...
...
Cái dáng nhỏ ngông nghênh cũng đến đúng vào cái ngày Sài Gòn không còn những cơn mưa dài, mệt mỏi ấy...
Cái đứa nhóc ngày nào còn ngô nghê sợ sệt, vậy mà...
Ừ, đã 2 năm qua rồi cơ đấy...
Tất cả qua thật nhanh, chỉ bỏ lại trên chỏm đầu nó nhúm tóc trông dài hơn, mà chẳng kịp cao thêm chút nào cả...
Cái tuổi thứ 6 của tràn ngập sự tự tin với dáng đi hếch cằm trông thật ngộ...
Phảng phất chút...
Ngu ngơ...
Nghịch ngợm...
...
Buổi sáng...
Nó thường đứng vươn vai trước cửa nhà, cố tận hưởng những khúc nhạc "kinh dị" như một điều gì đó rất đáng để trân trọng. 
Có lẽ một buổi sáng bình yên với một đứa nhóc thật quá xa xỉ...
Ừ...
Tụi nhỏ thế hệ này thật khác...
Có lẽ...
Nơi chúng đến...
Thế giới rồi sẽ đổi thay...
Hệt như việc...
Những giấc mơ của hắn đã bay đi không bao giờ trở lại...
Những khoảnh khắc ngủ nướng cũng chẳng còn chút nồng nàn, ảo vọng...
...
Hắn ngồi đó...
Đầu gối ôm lấy mái tóc buồn, khẽ gục xuống...
Chút vương vấn giấc mơ đêm qua trông thật ủy mị...
...
Thả chút buông lơi...
Ánh sáng kia chiếu qua mái hiên ngó vàng mượt...
Ồ, buổi sáng rồi kia đấy...
Hắn ngáp một hơi dài hệt như muốn diễn tả cái xúc cảm luyến tiếc kia hãy còn sâu sắc lắm...
Chà, mặt trời thật rực rỡ...
Có vẻ như...
Nó đã mang đến đây một mùa Hạ...
Ừm...
Một bình minh mùa Hạ...
Lạc giữa...
Mùa thu...
...

Chợt muốn ngó mưa buông...

0 nhận xét
...
Tháng mười...
Tháng mười Sài Gòn, dáng trời kia mầu xạm...
...
Những nẻo đường mầu rêu chợt phảng phất chút gì đó của mùa đông se lạnh...
Uhm...
Thu qua rồi cơ đấy...
Nhanh thật...
Mùa thu qua, cho một chút đợi chờ khi đông đến...
Cô bé đứng dưới góc đường ngả nghiêng gọi ai đó... chờ đợi...
Mưa...
Mưa đến mà không phải là anh...
Mưa phủ lên mái đầu từng giọt đậm, chắc...
Chiếc ô mỏng manh xòe ra dường như không đủ mạnh mẽ trước chút xúc cảm mạnh mẽ nơi bầu trời chuyển sắc...
Chút lúng túng, chút ngây thơ từ ánh mắt...
...
Chợt muốn ngó mưa buông...
...
Anh đến...
Một chàng trai nhỏ nhắn...
Một chút nhỏ nhắn hớt hải đạp xe ra đón, ngó chông chênh...
Chẳng kịp nói một lời trách móc, mưa khiến họ quay đi vội vã...
Chút nặng nề phía sau khiến cái bóng dáng kia ngả nghiêng trông thấp thỏm...
Hắn chợt cười đỏm miệng...
- Uhm...
- Nếu là mày, trở nặng vậy chắc cũng đạp xe kiểu như vậy thôi, cười gì chứ!
- Ơ, kệ!
...
Mưa bỗng chợt tan dần rồi ngừng hẳn...
Ơ! Cái cơn mưa kỳ lạ...
Hệt như nó muốn cái sự chờ đợi vu vơ kia trở thành hồi ức...
...
Hắn quơ chân, hất tung chiếc lá vàng dưới lòng đường lên trên cạnh thềm cửa.
Thu qua...
Có lẽ ngươi sẽ là chút sắc vàng cuối cùng...
Vì thế đừng để những cơn mưa cuốn đi dễ dàng như vậy!...
...

Mùa đông ở đây không lạnh...
Nhưng cái vẻ se lạnh...
Mới khiến ai đó...
... phải nhớ nhung...
...