Yếu điểm.

...
Sài Gòn, những ngày cuối cùng của tháng 9,
Lại gặp mưa giữa buổi sang chiều, một cơn mưa màu trắng.
Mưa nghiêng ngả, trắng xóa. Hắn vội vọt lên vỉa hè, núp dưới một mái hiên rộng dù người đang khoác trên mình một cái áo mưa rộng thùng thình.

Mưa nghịch ngợm, thỉnh thoảng ùa vào mái hiên. Lạnh...
Phía trước mặt, có vài chiếc xe đang cố lao mình về phía trước, nghiêng ngả trước cơn gió mạnh. Hắn nhìn một lúc rồi tự cười với mình.
- Hì, có đôi lúc sự cố chấp của mình, cứ tin rằng mình có một thứ gì đó bao bọc đủ để đương đầu, mà chẳng chịu suy nghĩ và kết quả cuối cùng sẽ như anh chàng kia đang cố đâm vào cơn mưa xoáy, tất cả nhận được gì ngoài việc quần áo bị ướt sũng.
Hắn chợt nhớ tới một câu chuyện đã đọc ở đâu đó.
Vào một ngày trời mưa tầm tã, ba người bạn cùng từ trường về nhà. Một người có Dù, một người có một chiếc gậy và một người thì chẳng có gì cả. Người đang cầm chiếc Dù cười to:
- Há há, tao về trước đây.
Anh ta bước đi rất xông xáo về nhà, và rồi cuối cùng phần thân dưới của anh ta ướt hết, người có chiếc gậy chờ một lúc thấy cơn mưa hơi ngớt, cười bảo:
- Hì, thôi tao cũng về đây.
Anh ta rảo bước rất nhanh vì sợ cơn mưa khác sẽ ập tới, cây gậy lúc này giúp ích rất nhiều. Nhưng đi được một lúc thì do vội quá, anh ta bị trượt ngã.
Anh chàng không có gì nên cứ rón rén núp mưa và đi từ từ cho đến khi về nhà, và anh ta không bị ướt.
...
Quả thật, nhiều lúc điểm mạnh chưa chắc đã dẫn đến thành công, mà lại rất dễ là nguyên nhân dẫn đến thất bại.
Ba mươi phút sau, cơn mưa có vẻ ngớt đi.
- Ế, hên quá, vọt thôi.
Hắn vội ủi xe xuống phóng đi, được một đoạn, lại thấy hắn nhảy tót lên vỉa hè núp.
- Hey, chơi gì kỳ vậy! Dụ ta đi về được một đoạn là ùa đến nữa là sao.
Sài Gòn vẫn thế, những cơn mưa giống hệt như tính cách con người ở đây, thoải mái và tự tại. Hắn ngước lên nhìn những giọt nước đang rơi đều qua một lỗ thủng trên mái đầu. Chợt nhớ tới bộ phim hôm qua mới xem.
- Hì, ngộ thật. Mà nhắc mới nhớ hình như trước giờ mình vẫn cố chấp như cậu học sinh bướng bỉnh ngày nào nhỉ.
Mưa vẫn rơi, cái lạnh dường như đến nhiều hơn. 
Chiếc lá mùa thu màu rớt xuống lòng đường.
Chợt ngó chông chênh...
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét