Thời gian à, chậm lại chút đi...


...
Ngày thứ hai, Sài Gòn có chút se lạnh của mùa đông. Những hạt mưa bụi buông xuống, thoảng chút chông chênh của những ngày Noel đã khác xưa.
Bận bịu, bận đến nỗi mấy tháng rồi chưa về nhà, anh kêu mua hộ chút đồ cho chị ở Tự Dũ. Vội vàng chạy ghé qua. Thật lạ, mọi người trông khác quá, thời gian thật kỳ cục. Hắn chợt nhận ra, đã rất lâu rồi mình chẳng còn thời gian cho những người thân, đến cả cái điện thoại cũng chẳng bao giờ đoái hoài đến.
- Lại bị lại nữa à.
- Ừ, lại bị lại.
- Haizz, năm nay lần thứ 4 rồi nhé. Chà, già cả rồi nên khổ thật đấy.
- Cái thằng, bị là bị chứ liên quan gì mày. Bé kia nó có 23 tuổi mà cũng bị đó.
- Haha, chứ không phải tuổi già hả.
- Bó tay, tao mới hơn ba mươi à.
Chị vẫn thế, chỉ là không còn đùa chớt nhả với hắn như trước nữa. Khi số tuổi lớn dần, những va chạm cuộc sống sẽ khiến họ trầm đi.
- Óe, chắc em phải về đây, sắp đến giờ rồi. Tối em ghé qua nhé.
- Thôi, không phải qua đâu. Anh mày hôm qua lên cũng có làm gì đâu, rồi về đó.
- Trời, thế tối lấy cơm đâu mà ăn, em mua cái gì thêm nữa nha.
- Thôi khỏi, lúc nãy cũng nhờ người mua hộ rồi, mày còn mua thêm cơm nữa. Đến lúc đó tính sau đi.
- Xề, thôi em về đây. Tối ghé á.
- Mệt mày quá.
...
Hắn khoác balo lên, đi đến cổng rồi ngoảnh lại nhìn rồi lặng lẽ đi.
...
Bầu trời mây vẫn lang thang rải rác khắp như vậy.
- Có vẻ dạo này có vẻ cuộc sống của mình hơi mất cân bằng thì phải.
Quả thật, những thứ trước đây có thể giúp mọi người, giờ phải đè xuống để chúng giảm bớt lại. Không đủ thời gian cho những chuyện như xưa nữa.
Chiếc xe lao đi trong gió, những hạt mưa bụi phảng phất bay, lấm tấm trên mặt, lạnh.
Mọi thứ chợt như ùa về, những người trong gia đình, những người rất ít khi gặp, những người chưa bao giờ gặp, những người chẳng ruột thịt nhưng xưng hô thân thiết. Thật lạ, cũng chẳng hiểu có mối liên hệ gì, mà mọi người đều cảm giác thấy rất ấm mỗi khi nói chuyện.
- Mùa đông à, đừng để những người bên cạnh tao bị lạnh nhé.
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét