Mưa...

2 nhận xét

Hắn thích ngắm mưa lắm... 
Mưa có cái mùi thật trong mát, dịu dàng lúc hắn ngồi trong phòng và nhìn từng hạt mưa chảy xuống hiên nhà róc rách...
Nhưng hôm nay mưa vô tình lắm, cái cơn mưa đầu tiên của mùa hạ lạnh lẽo...

Hắn rời nhà lên trường, cố ngóng đợi một chuyến xe 55 trong mệt mỏi mà cả đôi chân hắn cũng đang muốn hờn trách nữa... 
Và hắn gặp lại mưa...
Mưa tới thật nhanh, xối xả xuống mặt đất như đang muốn chút hết những gì mệt nhọc nhất lên lề đường đang nóng bỏng qua những ngày nắng nóng của mùa hè...
Ai đó chạy lóc nhóc qua lại chỉ để kiếm cho mình một chỗ trú chân, trông thật mắc cười...
Hắn cũng nhoẻn miệng cười cùng mưa...
Chà, trông hắn tự tin lắm ! Hắn đứng đó, sừng sững với cái ô trên tay như đứa trẻ cầm cái khiêng và đang cố tỏ ra thách thức một điều gì đó xa vời lắm... Hiên ngang như những dũng sĩ thời cổ đại cầm chiếc khiêng và mũi dáo oai hùng vậy. Nhưng hắn không phải là những dũng sĩ ấy, kết quả hắn vẫn bị mưa làm ướt áo,...
Cứ như là một kẻ thua trận vậy, hắn bị thương rồi... Mưa giỏi quá đi thôi...
Mưa làm  hắn bệnh rồi đấy, mưa có biết không...
Nhưng hắn không trách mưa đâu, đừng để bụng nhé, cơn mưa mùa hạ !!

Nhớ...

0 nhận xét

Mùa hạ đến rồi, thời gian này, cái thời cấp 3 ấm áp... 
Nhẹ thoảng qua như cơn gió chiều muộn... tưởng chừng như trong mát cả cái tâm hồn vô cảm ấy... một chút mỏng manh, một chút trống trải để rồi khi nhớ về nhưng tháng ngày ấy lòng lại cảm thấy thoáng chút man mác nhớ nhung...

Tựa vào vai nhau đi nhé, 
Những lúc ta chia xa buồn tủi. 
Khóc òa nức nở, trên vai gầy thân thương...
Nước mắt biếc, về đâu nơi thảm cỏ.
Tự biết mình, biết là phải cách xa.

Nhớ bạn bè, nhớ thầy cô buổi sáng.
Thầy đến trường, bạn bỏ học đi ăn.
Quán xá đó, và giờ đây vẫn vậy.
Chủ cũ còn nhưng món chợt đổi thay.
...


Bức ảnh này có cảm xúc thật lạ, nhìn vào thấy lòng mình chợt ấm áp biết bao...
Chẳng hiểu vì sao nữa !

Vô cảm...

0 nhận xét

Lang thang đi qua biết bao con đường nhỏ dài thênh thang tưởng chừng như vô tận, nơi
chỉ có bóng tối rõi theo từng bước chân nặng trĩu...
Lạch cạch, lạch cạch... Chỉ một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ làm phá tan cái không khí u ám ấy, nhưng chẳng điều gì phá tan cái khung cảnh ảm đạm ấy cả...
Có đôi lúc hắn nhìn xuống, và tỏ vẻ thích thú với chính cái bóng của mình, là cái bóng của hắn cơ đấy, chỉ bởi xung quanh hắn dường như mọi thứ quá ư vô hình.
Đêm không trăng, bầu trời đen mầu tràm ảm đạm... Lắng đọng từng tiếng tích tắc nghe vô hồn, lặp đi lặp lại trong đêm buồn ngơ ngác...
Tiếng nhạc cất lên man mác buồn, tưởng chừng như hắn đang nhớ đến một điều gì đó xa xôi, mông lung lắm...
Nhưng thật sự hắn đang buồn vô cảm...

Híc...
Đang vít thì tự nhiên có con chuột tự nhiên chạy vô phòng...
Đuổi được nó đi rồi, nhưng sợ...
Híc...
Thui đi ngủ !
Huhu... Nhớ ngày trước có Thành ở cùng ít ra mình cũng còn đỡ sợ !
Khiếp quá ! Thui, ngủ. Mai còn thi TH nữa :(
Sợ quá, hết dám vô cảm lun !
Híc... Ở trọ một mình đáng sợ thật !!

Vắng Lặng...

0 nhận xét

Màn đêm buông xuống bên thềm nhà nghe thật nhẹ...
Ai đó một mình ngó bâng quơ...

Tiếng nhạc buổi đêm nghe thật buồn, và dường như bao nhiêu cảm xúc của từng lời hát đang cố vương lại thành từng giọt chầm chậm nghe tí tách.
Buổi đêm thật yên tĩnh, đâu đó văng vẳng tiếng hát...
Chợt thấy trống trải...

Cơn Mưa Mùa Hạ...

1 nhận xét


Cơn mưa mùa hạ đến thật lạ...
Buổi sáng choàng tỉnh dậy sau một giấc ngủ tưởng chừng như thật ngắn ngủi.
Và rồi phía bên kia cánh cửa bên hiên nhà, tiếng mưa khẽ vương trên mái nghe tí tách...
Cơn mưa thật nhỏ, cơn mưa mùa hạ...
Thật lặng lẽ, lúc ai đó hãy còn mơ màng, để rồi khi mặt trời bừng tỉnh thì cơn mưa ấy cũng mới vừa chợp mắt. Bỏ lại không gian thật yên ắng nơi căn phòng nhỏ.
Đâu đó vẫn còn nghe thấy tiếng của những giọt mưa cuối cùng rớt xuống sân nhà...
Tí tách, tí tách...

Buổi Sáng Mầu Ánh Điện...!

0 nhận xét

Quá nửa đêm rồi !
Ai đó chắc đang mơ về một điều gì đó hẳn là tuyệt vời lắm. Hắn nghĩ có lẽ là vậy !
Buổi sáng rồi, chẳng thể ngủ được... Sao thế nhỉ, nóng quá chăng, hay đơn giản chỉ bởi hắn ngủ ngày quá nhiều nhỉ !?
Haha... Sao giống Nobita quá, ngốc và lười biếng thật !!

Nói xong hắn bỏ cái ghế lại một mình, khẽ hé cánh cửa ra một chút. Oh ! Không khí buổi sáng thật tuyệt... Hắn mở cửa lớn hơn, tò mò muốn khám phá cái điều gì đó bí ẩn của buổi sáng lúc bầu trời hãy còn mặc chiếc áo choàng đen. Hẳn là ông trời chỉ mới thức dậy thôi, còn chưa kịp thay áo mới nữa kìa. Hắn nhoẻn miệng cười...
Ánh điện lấp ló đâu đó, nhìn xa hệt như những con đom đóm vào buổi đêm, trông nghe mờ ảo...
Và buổi sáng đã bắt đầu rồi cơ đấy !
Nhưng thôi chào buổi sáng nhé ! Chắc ta phải đi ngủ rồi...
Ta đã được nhìn ngắm chiếc áo đen của bầu trời phủ đầy những hạt lóng lánh, và khi ta tỉnh dậy sẽ được nhìn thấy ông mặc một chiếc áo mới, chiếc áo màu xanh, một màu xanh của nắng... lộng lẫy và nhộn nhịp.

Gấu bắc cực...!

0 nhận xét

Hôm nay hắn không phải đi học, hắn nằm ngủ tới tận 9 giờ...
Híc...Đã thiệt !
Lâu lâu mới có dịp ngủ nhiều như vậy !
Mà chẳng phải là vì hắn muốn dậy đâu, chỉ vì một người bạn của hắn ghé qua nhờ hắn làm chút việc nên hắn mới dậy đó thôi.
Chứ bình thường không biết đến lúc nào hắn mới dậy, uhm... chắc phải đến cái lúc mà cái trái tim bé bỏng của hắn bị cái bụng lấn áp thì hắn mới chịu mở to cái đôi mắt nặng trĩu ấy lên ấy chứ. Ôi trông thật buồn bã...!

12 giờ,...
Ăn cơm xong hắn lại ngủ tiếp, 2 giờ sau hắn giật mình tỉnh dậy vì chợt nhớ ra mình còn có một điều quan trọng chưa làm.
Hắn bật thẳng dậy và đôi mắt ấy dường như hẵng còn ngu ngơ trong chìm đắm... !
Ôi, ta giống bác K mất thôi. Ngủ như một con heo con vậy...

Mà thôi, đi đánh răng rùi làm slide đi nào !!
Nhiều chuyện thật !

Thời Gian...!

1 nhận xét


Một ngày rồi cũng qua, một ngày bận rộn...
Hắn trở về căn phòng nhỏ, ôi mọi thứ thật yên tĩnh và vắng lặng.
Khác hẳn với cái không khí phía bên kia cánh cửa ấy. Ồn ào và náo nhiệt !
Hắn ngồi xuống cái ghế một cách nặng nề, hệt như hắn đang có ác cảm với cái ghế vậy.
Từng khúc nhạc của T.V làm hắn nhấc không nổi cơ thể mình nữa. Điệu nhạc nặng trĩu, buồn và sâu lắng... !
Hắn cứ ngồi đó, mặc cho căn phòng đang bao trùm bởi cái mầu đen lạnh lẽo của màn đêm vắng lặng. Ánh đèn chiếu qua khe cửa nơi hắn đang ngồi, tiếng nhạc vẫn vang lên réo rắt... !
Bỏ lại thời gian cứ trôi đi, trôi đi lặng lẽ... !

Một thoáng bình yên...!

4 nhận xét

Hoàng hôn qua đi, bỏ lại mầu tím đỏ trên sườn mái nhà cao vút...
Và rồi cái màu của buổi tối phủ đầy lên tất cả, ánh sáng mờ ảo lóe lên... Tiếng nhạc mông lung yên bình...

Ôi !
Bạn bè hắn giờ đang nơi đâu, ở nơi đó hẳn là phải yên bình lắm phải không nhỉ...!?
Như cái cảm giác của hắn bây giờ đây, trầm ngâm và lặng lẽ...
Nhớ lắm, nhớ những người bạn từ cái thời còn bé tí cho đến cả những người hắn mới quen, những con người tuyệt vời...
Nhớ cả cái thời quậy phá, thời cấp 3. Thời của sự hồn nhiên là tất cả...
Một buổi tối yên bình...
Ngồi trước cửa có thể cảm nhận được cái luồn gió nhẹ thổi qua, trong lành và mát mẻ !
Mặt hắn trông có vẻ vui lắm !
Chẳng hiểu hắn đang nghĩ gì nữa !?
Khúc nhạc du dương, hòa cùng sự yên bình nơi căn phòng nhỏ... !

Buổi trưa thật tệ... !

1 nhận xét


Mơ màng trong giấc ngủ ngon nơi góc phòng yên tĩnh.
Tiếng chuông reo làm hắn giật nẩy mình,...
Đi học... đi học nào...
Hắn cố lết cái thân hình mệt mỏi đó đến trường, ôi nóng quá !
Ánh mặt trời đã không còn đẹp nữa, chỉ còn là những lời trách mắng của ai đó lên đôi vai bé nhỏ, nghe bỏng rát nơi lưng...
Hắn cúi mặt xuống, để tránh đi cái ánh nắng chói chang ấy...
Đôi mắt mở nhỏ, chỉ đủ để thấy hai bàn chân bước đi...
Tiến lên nào...
Có ông cụ đi xe qua đó nhẹ nhàng bảo :
" Sao không đội lấy cái nón...".
Hắn khẽ cúi đầu, rồi mỉm cười với ông cụ...
Hắn rất muốn nói thật to câu cảm ơn, nhưng tiếng đó chỉ có thể phát ra ở trong trái tim bé nhỏ của hắn...
"Cảm ơn ông nhiều lắm !"
Chẳng hiểu hắn ngại điều gì nữa,... Hắn ít nói... !?
...
Hắn thấy vui hơn, và dường như câu nói đó làm dịu bớt đi cái nắng nóng của mùa hè...
Hắn rảo bước tiếp, hăng hái hơn...
Và để rồi, khi đến trường hắn mới biết là chỉ có mình hắn đi học...
Thầy mời vào lớp, nhưng mà tội cho thầy quá !
Hôm nay nghỉ, thầy nhé !
Hắn lại lủi thủi đi về... Con đường dài quá,  bước chân thấy nặng nề hơn... Và thật tuyệt nếu cả con đường này đề trải dài Ice cream...
Mát mẻ và ấm áp !
Hắn sẽ đi mãi, đi mãi...

Chào buổi sáng...!

3 nhận xét


Cho tôi mầu cam của cánh hoa rực rỡ...
Mầu ánh nắng tỏa khắp thế gian kia...

Hắn lặng lẽ bước trên con đường quen thuộc, từng bước chân nặng trĩu.
Phát ra cái tiếng kêu lẹp chẹp.. nghe thật khó chịu.
Uhm ! Đúng rồi !
Thỉnh thoảng vào giờ này hắn hẵng còn mơ màng tiên cảnh lắm !
Bỏ mất cái cảm giác hưởng thụ cái ánh sáng đầu tiên của một ngày mới. trong lành và ấm áp...!
Con đường vắng lặng, và dường như hắn đang cố để nó có thể có thêm chút sinh khí hơn. Lẹp chẹp, lẹp chẹp...
Một buổi sáng bình dị như bao buổi sáng khác...!
Có đôi mắt ai đó đang nhắm nghiền trong giấc mộng thần tiên hay đơn giản là chỉ cố nằm thêm một chút... chỉ cố tìm lại cái giấc mơ đẹp đẽ mà lâu lâu họ mới gặp.
Con đường vẫn thế !
Con đường chứa đầy những tia nắng vàng óng của buổi sớm mai, đẹp đẽ và thơ mộng. 
Mặt trời tỏa ra cái ánh sáng đầy hi vọng, khác hẳn với mầu hoàng hôn buổi chiều tà...
Và bây giờ một ngày mới đã bắt đầu...
Nhưng có lẽ là một giấc mơ đẹp sẽ tốt hơn là lang thang trên con đường nhỏ rồi !
Thôi chào nhé !
Chào một buổi sáng tốt lành...

Hoàng hôn mầu tím !!

1 nhận xét


Thôi chẳng còn, thôi vấn vương chi nữa.
Nắng vàng đã tắt, bầu trời buổi ban trưa.
Cơn gió buồn lẳng lặng phía cơn mưa.
Trưa không nắng, để  bàng hoàng một chút.

Một chút nặng lòng, ôi một chút xót xa.
Ta muốn khóc, nhưng bầu trời bật khóc.
Bỏ lại đó, chút gió luồn bên tóc.
Ồ trên nóc, có gió thoảng bên mưa.


Ồ một cái thế là hết buổi trưa.
Hết tiếng mưa, rồi cơn mây đi mất.
Xua tan đi, cái bầu trời mầu đất.
Bỏ lại hoàng hôn, nơi biển cả chơi vơi.

Hic...
Một chút cảm xúc sau khi xem Cinderella Sisters. Film buồn thật !
Haizz... Cả ngày toàn ngủ, chán quá !!