More...

0 nhận xét

Có thật nhiều chuyện xảy ra,...
Một ngày thật tệ...
Phiền muộn khẽ reo mình xuống cái giường rồi chẳng muốn dậy nữa...
Mệt mỏi...
Chẳng muốn nghĩ đến bất cứ điều gì hết, không quan tâm đến điều gì hết...
Thiếp đi cho đến quá cả giờ ăn mới chịu đi ăn tối,...
Vẫn chẳng đỡ hơn chút nào cả...
Muốn nói chuyện với một ai đó để tìm lại một chút vui vẻ nào đấy nhưng thật tệ...
Nửa đêm rồi...
Nửa đêm cho cái không gian yên tĩnh... của ngày mới bắt đầu...
A new day has come....
...
Đúng là ngày mới...
Mở lại cái bộ phim mà coi không biết bao nhiêu lần mà không thấy chán,..
Nhưng xem xong cảm thấy đỡ hơn thật nhiều...
Uhm... Chào buổi sáng nhé...

In The End!

2 nhận xét
Hôm nay bít điểm môn LTTT, bao nhiêu kế hoạch như chiếc ly nước rớt xuống nền nhà vỡ òa hết cả...
Cô ơi sao tính khí cô thất thường thế, chẳng hiểu đâu mới là con người của cô nữa...
Bỏ mọi thứ lại sau lưng...
Em cũng đã có chút ý định mà, không phải là không có lý do.
Cô quá thất thường để em phải mạo hiểm, dù chỉ một lần...
Em đã nghĩ, sẽ không bao giờ hối hận về những gì mình đã làm...
Em biết, và dù biết là như thế nhưng sao nghe bài "In the end" sao vẫn thấy đau lắm, cô àh...
Huhu...

"I've put my trust in you, pushed as far as I can go...
But in the end, it doesn't even matter..."

Ngày tết...

0 nhận xét

Buổi sáng trời thật đẹp, không có mây... chỉ có những mảng mây mầu xám tinh nghịch bay qua bay lại trông có vẻ thích thú...
Gió và cái không khí se se lạnh này làm hắn cảm thấy nhớ cái không khí tết ngày đó quá... gió thoảng qua thật trong lành... Tưởng như nếu đây có là giờ thi môn thể dục chạy dài của thầy Bào thì hắn cũng phải chạy cho đến khi thời tiết không còn như thế này nữa mới ngừng mất, 
Híc... dẫu biết rằng thực sự hắn cũng chẳng thể chạy được bao xa...
...
... Mặt hắn trông có vẻ vui lắm, và cũng chẳng hiểu hắn vui vì điều gì nữa...
Nhảy lên xe bus, 10 phút, vẫn không thấy hắn ngủ gục như mọi ngày. 
Lạ nhỉ!?
Hắn ngó gì vậy?
Quan sát một chút thôi, một chút cái không khí ngày tết trong tưởng tượng...
Tết ư...
Ừ tết đẹp lắm, vui vẻ cực, lại được gặp cả bạn bè nữa, tụi mà ngày xưa cứ phải gọi là dính như keo sơn...
Tết! đúng rồi, tết hắn đi suốt, tới tối mò mới chịu về nhà...
Có bao nhiêu trò mà ngày xưa hay làm cùng mấy thằng bạn tử tù là hắn phải kéo chúng đi làm cho hết cho đỡ quên những ngày tháng ấy.
Phải ghé qua cái quán mì xào nữa, cái quán mà mỗi buổi tiết toán là tụi hắn lại kéo quân bỏ tiết đi ăn sáng...
Phải làm hết, làm hết... kẻo hết tết lại phải rời xa nơi này mất...
Rồi lại thấy tiếc đứt ruột...
...
Quên...
Rồi lại nhớ...
...
Trời bỗng chốc mưa phùn, trông không khí có vẻ lạnh hơn... 
Hắn cũng chợt thấy lòng mình se lại...

Xúc cảm...

0 nhận xét

Phù...
Một tiếng thở dài trong một đêm yên bình như thế này nghe mới thật tệ làm sao...
...
Ở phía bên kia cánh cửa...
Cơn mưa kia cứ rả rích, đều đều như những chiếc kim đồng hồ quay qua quay lại không biết mệt mỏi hay chán nản là gì... Mùa mưa đang đến... sau cái cánh cửa kia...
Cái cánh cửa lâu lâu mới thấy mở một lần rồi lại khép lại...
Trông có chút gì đó đơn độc, trống trải...
...
Cơn mưa đêm tĩnh lặng, khác hẳn với cái không khí của ban ngày vội vã...
Cơn mưa thoáng chút hạ buồn...
Hắn cố thử ngó lên cái bầu trời kia, nhưng những giọt mưa kia đã che mất cái nền trời đen thẫm ấy...
Mà mưa rồi thì có gì để mà xem chứ...
Và rồi cơn mưa cũng tạnh...
Con đường đêm vắng ngắt, ánh đèn đêm ánh lên từng vũng nước đọng lại trông như muốn tô thêm những nét của ban ngày nhộn nhịp nhưng cuối cùng chúng cũng chỉ thể tỏa ra cái ánh sáng của mùa thu buồn bã...
Hàng cây ướt sũng, những chiếc lá khô úa yếu đuối không thể chịu được những cơn mưa gió, rời tán cây rớt xuống lòng đường trông khắc khoải... chẳng ai để tâm cả...
Tiếng bước chân bỗng xa dần... thời gian cũng quay lưng bước tiếp...
Bước qua cái đêm mưa buồn lặng lẽ...

Muddle...

0 nhận xét

Oh! Hôm nay cơn mưa quái quỷ hông làm gì được ta, vui thiệt...
Đi sớm một chút là khác hẳn, hí hí...
Mà hông hiểu tại sao nó toàn nhè đúng giờ đó là mưa nhỉ?
Thật sự ta đã lỡ gây ác cảm gì với các ngươi chăng? Hỡi những giọt nước ở phía bên kia bầu trời...
...
Buổi tối,...
Mưa ngưng hẳn...
Chỉ còn lại những vũng nước phía dưới những vết gồ gề lõm xuống trên nền đường nặng trĩu...
Cơn mưa tan đi, bỏ lại phần nào ký ức và chút vương vấn lại nơi này một lát... 
Những cơn mưa mùa hạ...
...
9h, bỗng nổi hứng vẽ vời... 
Lâu quá rồi nhỉ...
Mọi thứ hình như bị bỏ quên lâu lắm rồi thì phải...
Cây bút chì than bị ẩm nước, ngồi cọ hoài không ra. Phải cắt bẻ cả đoạn chì ở phía bên ngoài rồi hì hục gọt lại...
...
Mọi thứ đều có thể mãi mãi không trở về nơi chúng đã ra đi nếu ai đó bỗng chợt không quan tâm và lãng quên chúng...
Có một điều gì đó, và giữ lại một gì đó là hai chuyện thật khác xa nhau.
Và liệu mọi thứ có thể mãi mãi ở bên ta, nếu ta bỗng chợt vô tâm không biết gìn giữ...
...
Híc...
Nói vậy thôi chứ hắn toàn để mất đồ liên tục không ah...
Giữ gìn gì kia chứ...!

Tan chảy...

4 nhận xét

Cái lạnh của đá, lấp lánh kiêu sa, thêm một chút vô cảm... 
Những viên đá sống ở vùng giá lạnh, vội tan đi trước chút ấm áp đầu ngày của ánh sáng của mặt trời, bỏ lại những vũng nước nhỏ phía góc cuối hiên nhà như thể vừa có một cơn mưa buồn vừa trút xuống...
Có chút chơ vơi, trống trải...

Kỷ Niệm...

1 nhận xét
Lang thang rảo bước trên con đường nhỏ đông người nhưng tâm hồn vắng vẻ, bất chợt tôi gặp lại kỷ niệm...
Kỷ niệm không còn như xưa, nhưng tôi vẫn nhận ra được khuôn mặt và cái bóng dáng lỉnh khỉnh ấy...
Đã khá lâu rồi nhỉ, không phải, phải nói là quá lâu rồi mới đúng. 3 năm trời và giờ đây tôi mới gặp lại một người bạn thân thiết của mình ở BK.
Cả hai cứ như hai đứa trẻ, cười nói thật vui và cũng thật nhí nhố... 
Lâu quá rồi mày nhỉ?
Ừ! Lâu thật...
Thời gian đọng lại, hai đứa cứ tíu tít với nhau hệt như hai chú chim non...
Nếu ai đó trông thấy hẳn là phải ngốc nghếch lắm.
Thoáng qua nhanh thật, cứ tưởng chừng như hồi đó sẽ cùng ra trường và cùng nhau đi làm kia chứ. Vậy mà tất cả thật khác quá.
Nhớ cái ngày đầu tập trung lớp, hai đứa ngồi gần nhau cả buổi mà chẳng ai nói gì. Mình thì khỏi nói, siêu tệ hại khi ngồi cùng người lạ, và hắn thì cũng chẳng khác gì cả. Ấy vậy mà cuối buổi cũng chào nhau được một tiếng, và đâu biết tiếng chào ấy đã bắt đầu cho tình bạn đầu tiên của tôi ở ngôi trường ấy.
Ngôi trường với những người bạn thật tốt, nhí nhố và có cả chút ngốc nghếch nữa...
Vui vẻ hòa nhã chỉ khi bạn đã là bạn của tôi, một phương châm thật tệ. Tôi không có nhiều những người bạn nhưng những người bạn ấy luôn là người sát cánh bên tôi, những con người thật tuyệt vời. 
Hắn bảo hắn thích chơi với tôi, nhưng quyết định ngày xưa ấy của tôi làm hắn bất ngờ lắm. Chẳng hiểu tôi đang nghĩ gì khi bỏ hắn lại ở ngôi trường đó nữa...
Hahah... Mày đang nói gì vậy...!?
Cứ như là đôi tình nhân chia xa nhau ấy!
Nói xong cả hai lại cười tít mắt.
...
Thôi tao phải đi trước đây, cố gắng lên nhé! Mày ổn lắm mà...
Ừ! Mày cũng vậy...
Đi nhé!
...
Eck, quên không hỏi số điện thoại... 
Mọi chuyện thật tệ!
Mà thôi, dù thế nào đi chăng nữa chúng ta mãi mãi vẫn là bạn của nhau mà...
Hẹn gặp lại nhé...
Later..., my best friend!

Welcome to my life...

0 nhận xét

Có kẻ ngốc, luôn kiếm tìm một cái gì đó mà người ta vẫn hay gọi đó là quan trọng...
Nhưng khi hắn thực sự tỉnh táo, mới hiểu ra cái mà hắn cần vào lúc này là gì...
Hắn chưa từng là hắn!
Mọi việc bắt đầu rồi đấy...
Cố lên nhé nhóc con...!

Ngày Của Nobita...

0 nhận xét
6:00 AM
Reng reng...
Buổi sáng dậy sớm chỉ để ăn sáng cho nó đúng giờ một chút...
Trông hắn lúc mới dậy mới thật thảm làm sao, lảo đảo, lảo đảo...
Ôi...
Cái cảm giác của cái gối mới yên bình làm sao, hắn khẽ ghé đầu và rồi thiếp đi lúc nào không biết...
Buổi trưa đến, hắn chợt bừng tỉnh giấc...
Mưa lớn quá...
Cơn gió như muốn mang theo hết những chiếc lá của cái cây trước cửa nhà, cuốn đi thật mạnh...
Bão ah!?
Hắn tự hỏi, và gió cũng bận bịu mải mê với những chiếc lá nên chẳng thể trả lời...
Cái không khí của cái buổi mưa thật mát dịu...
Hắn làm vài động tác rùi lấy đà nhảy thẳng lên cái giường yêu quý...
Thoải mái quá!
Lại thiếp đi nữa rồi...
Đến lúc hắn tỉnh dậy thì cơn mưa cũng đã tắt, mây không còn đen nữa, nhưng bầu trời phủ mầu xám cho không gian của buổi đêm tràn ngập khắp...
Một ngày là của Nobita, một ngày Nobita...

Một năm qua đi...

1 nhận xét

Và rồi một năm học nữa lại qua đi trong cái không khí lặng lẽ ấy. Không có quá nhiều sự kiện, không có những điều mới mẻ… Chỉ là có nhiều hơn những cảm nhận mới về cuộc sống, về  những con người…
Nhớ cái ngày này cách đây 4 năm,  gần tới ngày thi đại học rồi mà mình còn ngồi học rối rít lý thuyết môn vật lý vì ngày trước lười biếng không chịu học. Cái tật nước đến chân với nhảy vẫn được giữ cho đến tận bây giờ… Và để rồi nhận được cái biệt danh nghe có vẻ kêu nhưng chẳng thích chút nào “Chuyên gia cấp tốc.”. Kỳ này là một kỳ không may mắn, và màu đen mà mình thích kia vô tình gắn vào những con điểm mà mình ghét. Cả cái môn thực tập xưởng nữa, mất cả buổi để nghiên cứu code cho cái mạch test trên proteus chạy vui quá mở nhạc inh ỏi, chỉ để bỏ lại kết quả là bàn phím của mạch lại bị hư. Mọi thứ thật tệ! Nhưng cũng thật vui, hôm trước ngày nộp bạn bè đến nhờ viết dùm code thật đông, tự nhiên lại trở thành người quan trọng… Lâu lâu mới có dịp chém gió tụi nó vui thật… Căn phòng bỗng chở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết, bỏ quên cái không gian yên tĩnh bấy lâu. Tới 10h tối cả bọn mới về hết, trả lại cái không gian vốn có của căn phòng kia, hush and peace…
Thời gian thoảng qua nhanh quá! Và nếu có một ngày khi ta ngoảnh lại và nghĩ về cái khoảng thời gian này không biết sẽ ra sao nhỉ!? Chẳng nhớ rõ nữa, nhớ nhất chắc có lẽ là những khoảng thời gian vô tận, lủi thủi một mình, lê bước một mình trên con đường vắng đến trường cùng những buổi đêm đi học 8h đứng đợi xe bus để có thể trở về căn phòng nhỏ nơi cuối con đường kia, cuối con đường xa tít… Nhớ cả những buổi chiều cơn mưa lạ chẳng quen biết toàn nhắm vào giờ mình đi học để hỏi đường, đứng nép ở góc tường ánh mắt lặng lẽ ngước lên nhìn những đám mây nặng trĩu kia mong sao nó chóng qua đi… những buổi chiều lặng lẽ… Lại cả những buổi sáng yên bình thoáng qua cùng  những giấc mơ nhẹ nhàng rồi vụt tắt khi chuông báo thức đập liên hồi không nghỉ, và một ngày mới lại bắt đầu rồi cơ đấy. Hôm nay là chủ nhật, trở về nhà, đúng là chẳng nơi nào bằng nhà mình cả. Thật thoải mái và chẳng phải âu lo… KC thật nhí nhố, mình thích cái tính tình của hắn, vui vẻ và cảm thấy thật thoải mái…
Một ngày thật tuyệt, khác hẳn với ngày hôm qua…
Một ngày... xin đừng trôi qua vội vàng…