Nhạt phai...

0 nhận xét

...
Nhạt...
Từng lời nói nhạt như một bức tranh bỏ quên ngoài trời,
Mưa rơi...
Lời nói nhạt nhòa,
Mưa kéo dài từng nét trên bức tranh màu nước, chảy xuống khắc khoải như những giọt nước lăn trên gò má...
Cậu bé chạy vội, ôm lấy bức tranh mang vào căn phòng nhỏ trông có vẻ bừa bộn, vội vàng dùng hộp màu của mình, tô vẽ lại...
Quệt qua, quệt lại. Tỉ mỉ từng chút một như sợ sẽ làm bức tranh biến dạng thêm nữa. Ánh mắt đầy vẻ lo âu, nhưng cứ quệt lên thì những vệt màu lại bị mưa kéo xuống...
- Cạch!
Chiếc cọ rớt xuống nền nhà. 
Cậu bé ngồi đó, lặng nhìn cơn mưa phía bên kia then cửa.
Đâu đó có tiếng guitar,
Khẽ ùa vào căn phòng nhỏ...
Mọi thứ như,
... chìm vào sâu thẳm...
...

Những buổi sáng bình yên...

0 nhận xét

...
Bừng tỉnh khi trời còn hãy nhá nhem tối,
Cái buổi sáng khi dậy sớm lạ lẫm như đã rất lâu rồi không gặp. Hơn một năm gắn bó với công việc, những buổi sáng ngủ nướng, hay cố làm những việc vụn vặt, chờ tasks rồi mới chịu lết cái thân lười biếng lên xe để đi làm. Ngày qua ngày dường như đã lãng quên đi cái vị sương sớm của buổi sáng.
Lạnh...
Cái góc tâm hồn cũng như muốn run lên, cái bệnh lười biếng nổi dậy, nhảy lên giường ôm chầm lấy con bọt biển, cuộn tròn trong chiếc chăn ấm.
...
Những ngày tết qua đi thật nhanh, 
Phảng phất như có chút gì đó man mác buồn len lỏi trong tâm hồn. Chẳng còn những buổi sáng yên ả, tiếng mẹ gọi dậy ăn cơm sáng, tiếng trả lời ngượng nghịu "dạ" rồi lại ghì chặt chiếc gối nằm đâu đó trong chiếc chăn đang phủ kín mặt.
...
- Dậy đi, ăn cho nóng chứ!

- Ơ, dạ.
Lảo đảo  bước xuống, khẽ ghé mông đè lên cái ghế, ngả người tựa vào gốc cột trước cửa nhà, để mặc mặt trời với những tia nắng sớm màu cam nhạt phủ lên.
- Chà, ấm và thích thật! Thảo nào tụi mèo nó thích sưởi nắng cũng phải.
- Hey, vào ăn cơm đi chứ còn ngồi đó làm gì nữa vậy?!
- Ơ, dạ.
Tiếng trả lời cụt lủn lẫn trong hương vị mộc mạc của những ngày tết, vẫn phảng phất đâu đó.
Nhớ...
...