Tạm biệt mùa thu...

0 nhận xét

...
Tháng 10,
...
Tỉnh dậy khi cái lạnh xua vào lòng ngày một nhiều hơn...
Buổi sáng, bờ biển mùa đông đầy màu cát trắng.
Thủy triều dường như đã xóa đi tất cả của ngày hôm qua.

Sương đọng lại từng giọt mỏng manh trên từng cọng phi lao xác xơ trước gió biển. 
Gió ở đây khác quá, đầy bụi cát. 
Chúng đập lên người như có ai đó đang dùng kim, khâu lại từng mảnh trên da thịt.
Đau nhói...
...
- Lên không trung kia đi!
Đứa trẻ, cầm lấy đầu cọng dây, chạy thục mạng.
Con diều với những mảnh vá mỏng manh không chịu được lực cản của gió, loạng choạng ngã xuống.
Nó vội chạy lại, nâng lên con diều lên.
- Hình như tao hơi vội thì phải, lại lần nữa nhé!
Nó cẩn thận hơn, cố gắng chạy chậm hơn lúc nãy.
Con diều lấp lửng bay lên, nhưng rồi...
- Bụp!
Con diều ngã nhào vì bị gió đẩy rách toạc.
Chỉ còn trơ trọi một chiếc khung làm bằng tre, một cọng dây nối bằng những sợi dây dù ngắn mảnh.
Đứa trẻ buồn bã bỏ đi,
Chỉ còn mùa đông ở đó.
...
Bãi cát, 
Gió, 
Đứa trẻ, 
Con diều,
Những giọt sương biển mặn chát.
...
Chợt có ai đó,
Cúi xuống nhặt từng mảnh diều còn vương vãi...
Đứng đó lặng nhìn ngắm bình minh của mùa đông...
Một chút...
Rồi lặng lẽ đi về phía xa...
... trong gió cát...
...