Những góc nhỏ nơi tâm hồn...

0 nhận xét
...
- Này, nhớ 1h phải có mặt ở bến xe Phương Trang đó nha.
- Ừ, tao nhớ mà.
Hắn vẫn thường cẩn thận bỏ hết đồ vật từ ngày trước đó, trời nắng, rảo bước ra ngoài vẫy một chiếc xe ôm. Ông chú thật lạ, đi xem ôm lại còn cho khách một tờ vé số. Lỉnh kỉnh ba lo nặng nề như những chuyến đi khác, hắn khẽ ngồi dướn lưng, hếch mặt lên, để gió ùa vào mặt.
- Tính đi đâu mà lại ra Lê Hồng Phong vậy con?
- Dạ, đi CT thôi chú.
- Vậy à, đợt nào ra sân bay gì đó thì cứ gọi chú, chú lấy rẻ cho.
- Hì, dạ.
Hắn khẽ mỉm cười, đâu đó chợt phảng phất chút buồn lạ.
- Cũng khá lâu rồi nhỉ? Chẳng biết có sống vui vẻ hơn, công việc ổn định, và sức khỏe tốt không nữa.
Gió khẽ vương đậu lại trên mi mắt có chút cay xè. Lần đầu tiên hắn xuống CT, cái session đáng nhẽ phải bắt đầu từ rất lâu trước đó.
...
- Hey, đến rồi nè bà, bến xe Phương Trang bên phải đúng không.
- Ừ, chờ xíu nữa tui mới đến.
...
Hắn ngồi xuống, cẩn thận sắp xếp mấy thứ lỉnh kỉnh theo người, ngả người tựa vào thành ghế.
- Ừm, chắc trước đây mỗi lần mình trở ra đây, trong lúc chờ hẳn cũng ngồi vầy, ngó ra ngoài thế này nhỉ?
Những ký ức vu vơ, mọi thứ cứ đều đều ùa về. Có lẽ nó giống thật, chỉ khác cái tên Thành Bưởi và Phương Trang. Hắn thẩn thơ một chút, thì V cũng vừa đến. Nó vẫn vậy, dù từ khi lấy chồng bề ngoài đã thay đổi hơn ngày trước nhiều.
- Hi, ông tới lâu chưa.
- Cỡ khoảng 15 phút thôi. Eh, ông trông hộ tui đống đồ này tui chạy ra có xíu việc cái.
- Ơ, ừm.
...
Lật đật chạy ra, cái tướng ngắn ngủn trông khá ngộ nghĩnh. Hắn khẽ cười, những ngày đầu năm mới không khí cũng có vẻ khác. Mọi người đi lại nhiều hơn, quay về cái nơi không khiến tâm hồn ngổn ngang lộn xộn vì nhiều thứ chồng chất nữa.
- Ế, đến sớm thế?
- Sớm gì, tao đến đúng giờ mà. Ầu, dạo này mập hơn nha, vẫn còn đánh cầu lông ở Phú Thọ chứ?
- Haha, giờ nghỉ được một năm rồi, chuyển qua tập tạ nó mới đô lên à mày.
- Hì, thôi hai đứa cũng lo tính sớm đi. Haha...
- Cứ từ từ mà...
...
Lộn xộn vài lời qua lại chẳng hiểu thứ tự, cái đám nhí nhố to đầu vẫn thế, ồn ào cho đến khi bị tách ra theo các số ghế trên xe mới ngừng hẳn. Hắn khẽ tựa vào ô cửa kính, miệng khẽ cười.
- Hì, cuộc sống thỉnh thoảng ngó thật bình lặng.
Hắn khẽ thiếp đi, ồn ào một chút ở trạm dừng chân, và rồi lại chìm vào giấc ngủ. Đến nơi, hắn lại ngã ngoài trên cái đệm ở khách sạn.
- Chà, mình đúng là một đứa lười biếng mà.
- Ê, tao tắm trước nha.
- Ờ, mà tao ngủ xí, xong hú tao dậy nha.
- Ừ, biết mà.
...
Tắm táp xong, hai thằng bà tám hết cả buổi đến tận khi đói meo mới vôi kéo cả nhóm  đi ăn tối.
- Chà, món Lẩu Vịt có vẻ ngon thiệt á.
- Chuyện, tui đã điều tra trước mà.
- Hoho, đúng là bà V lúc nào cũng dữ thiệt.
- Hi...
...
- Òa, đi bộ đi ăn giờ no quá trời cũng phải đi bộ nữa trời.
- Haha, toàn tên lười biếng.
Hắn nghịch ngợm, bay vọt qua đám cây dìa công viên Lưu Hữu Phước.
- Ế, mẹ bảo ăn no không nên nhảy nhót mà.
Hắn xịu mặt xuống, có lẽ vì thấy mấy đứa nhóc nhỏ xíu đang trượt patin lả lướt cạnh đó.
- Òa, có lẽ mình lớn tuổi quá để chơi mấy trò này thoải mái rồi.
Hắn thở dài, rồi lại chợt mỉm cười. Hắn chợt nhận ra, hắn thích lặng nhìn mọi thứ, nhìn từng cảnh gia đình cười đùa, từng chuyện ngô nghê nghịch ngợm của đám trẻ...
Hắn ngồi xuống ghế, khẽ ngả mình rồi lim dim mắt cười.
- Hì, cuộc đời thiệt là. Đôi lúc sau cái vẻ mệt nhoài, lại bình lặng là vậy.
...