Đôi dép cũ...

0 nhận xét

...
- Kaka, tiêu mày nè Tuân.
- Mơ đi, xem lật lại thế cờ nè.
...
Hai tên lớn đầu, lúc nào cũng cứ như con nít, cãi nhau chí chóe ỏm tỏi.
- Há há, dám cương với đương kim vô địch bi lắc 2014 à.
- Sợ gì...
- Haha, mày hả bưởi...
...
- Phực~
- Óe, bong mất lớp keo rồi.
- Kaka, thắng em thôi, có cần phải lao lực đến đứt dép vậy hông.
- Haha, thằng quỷ...
...
Một năm rưỡi rồi thì phải. Hi, cái đế mòn hết lớp tạo ma sát rồi vậy mà chưa một lần bị trượt. Nắng, mưa, chạy, nhảy, những buổi đánh bóng bàn giật bóng nhảy lết xoẹt xoẹt trên nền nhà... Miết với cường độ như vậy mà vẫn gắn bó, chỉ có lớp keo là bị hở theo thời gian.
-Hì, đến lúc mày cần nghỉ ngơi rồi, ありがとう.
...
- Ơ, cái gì đây?
- Há há, great performance. Koko, không thích làm thôi chứ focus rồi cũng có hiệu suất cao lắm chứ bộ.
Từ trước đến giờ, mỗi lần thành công thứ gì đó dù nhỏ hay lớn thì hắn vẫn hay trẻ con vậy đó.
- Hey, mấy đứa investigate cho chị documents version 2.0 đi.
- Hự... Em bít òi...
Lại cắm đầu vào công việc. Công việc tuy khác hẳn với những đam mê của hắn, nhưng con người ở đây rất tuyệt vời, như một gia đình vậy.
Làm được chút xíu, chốc chốc hắn lại khẽ nhiêng đầu ngó ra ngoài. Phía bên kia, mây vẫn đẩy đưa từng cụm, có đám đi ngang qua, có đám đứng ngó chờ đợi.
- Hey, đừng có chờ lúc tao đi học mà chặn đường rồi mưa à nha. Hôm nay đang vui với mệt lắm, không có chơi với mày đâu nhé.
...
- Em để thẻ xe em ở đây nhé.
- Ừ, cứ để đó đi.
Hắn lao vội về nhà.
Sài Gòn vẫn thế, những cơn mưa đến rồi đi như đứa trẻ mau nước mắt, lắm lúc luống cuống chưa kịp lấy mây che mặt trời đã vội òa khóc, thường là một nửa trời màu nắng, và một nửa màu mưa.
Ăn đỡ chút cơm rồi quơ vội đôi dép lào của ông bạn rồi vội nhảy lên xe. Con đường giờ cao điểm thật chật chội, xe cộ chằng chịt đan xen vào nhau đủ hình thù. May mắn hắn thoát ra khỏi đó một cách nhanh chóng, khẽ mỉm cười lao đi được một lúc thì...
- Độp!
- Ọe, chơi kỳ vậy, bắn ngay giọt nước vào giữa mắt. Mà lúc nãy đã nói không chơi với mày nữa rồi mà.
...
Mưa mỗi lúc một dày hơn, hắn chùm áo mưa kín mít lao đi, chiếc xe có thiết kế có vát cạnh hai bên lúc này thật tiện để đặt chân vào. Gió thổi gắt và xoáy, có lớp mưa nghiêng nghiên bên trái, có lớp lại nghiêng nghiên bên phải, đan chéo vào nhau trông thật đẹp.
- Ải ải, lớp học ơi, ta đến đêy...
...
Hắn lướt qua cầu, gió thổi  như muốn đùa nghịch. Cái áo mưa đôi lúc như cánh buồm trước gió khiến xe nghiêng ngả.
...
- Hô hô, cuối cùng cũng đến nơi.
Hắn khúm núm chạy lướt qua đoạn từ bãi giữ xe vào lớp học.
- Hì, cũng không bị ướt lắm.
Buổi cuối rồi chia tay thầy, thầy sẽ ngưng không dạy ở đây nữa vì công việc. Thật lạ, trong tất cả thầy cô, thầy là người đặc biệt nhất. Dù không giải thích nhiều, nhưng ẩn sâu sau mỗi lời nói đều là cả một trải nghiệm của một người từng trải. Cái dáng đi mảnh khảnh, bước chân nhẹ nhàng, và ánh mắt chậm dãi.
- Hì, chúc thầy sức khỏe và thành công nhé.
...
- Lẹp kẹp, lẹp kẹp...
- Haha, đúng là đi dép lào khó di chuyển thật. Thêm vào đó là cái phần đuôi dép lúc nào cũng rời ra, rồi đánh lên gót chân tạo ra tiếng kêu như thể muốn báo cho ai đó biết, chủ nhân tôi đang đến gần vậy. 
- Hì, cái này mà đi chỗ có nước bẩn là cái gấu và phía sau quần đi tong.
Hắn cố rón rén đi, trông như robot ra tận bãi giữ xe, ngó ngộ nghĩnh.
...
Trở về, vội bay sang hướng Lê Văn Sỹ. Con đường đã thay đổi so với ngày xưa khá nhiều, cây cầu giờ được làm rộng hơn, nhưng lại có vẻ thấp đi một chút.
Vượt qua một đoạn, là cái chợ, một lần hắn đã từng dừng ở đây để mua Hến thì phải. Hì, cũng chẳng nhớ là bao lâu, nhưng con đường ngày ngày xưa đã in chẳng biết bao nhiêu vết bánh xe của hắn nữa.
- Chà, cái shop đó tên là gì nhỉ?
Hắn mon men đi chậm lại...
- Uhm, hình như gần chỗ cắt ngang ray đường sắt thì phải.
...
- Koko, đây rồi.
- Óe, trước giờ mua mà không để ý, shop này tên "Hường".
- Bó tay, hình như mình có duyên với cái chữ này thì phải. Phòng cũng màu "Hường", trước giờ mua dép cũng hay đến chỗ shop tên "Hường"...
- Lấy cho anh cái này đi, size 41 nhé.
- Dạ.
...
Hắn vội kéo áo lên để cổ họng bớt lạnh.
Sài Gòn về đêm dịu dàng đi nhiều lắm.
Có lẽ một ngày dài mệt mỏi, tính tình cũng bớt gay gắt hơn.
Đâu đó có cơn gió đẩy đưa những đám mây lạc bầy.
Thỉnh thoảng lại xen vào tiếng dương cầm Giovanni Marradi nghe trong vắt...
...




Hắt xì...

0 nhận xét

...
- Oh, chú chạy bộ về rồi cơ à.
- Uh, thỉnh thoảng vận động một chút cũng tốt.
- Hi, mẹ con cũng hay tập chạy buổi sáng lắm.
- Vậy à, đây có mỗi mình chú, giờ này mấy đứa tụi nó ngủ không à, làm mệt mà.
- Dạ, hi...
...
Buổi sáng đến trễ hơn một chút, những sải bước chạy dài, tăng tốc rồi lại nghỉ.
- Hộc hộc...
...
- Chà, đau họng rồi. Nuốt một chút xíu cũng thấy như có vật gì vướng víu trong cổ họng.
Hì, cũng lâu mới vướng phải mấy bệnh vặt vặt này, có lẽ cường độ làm việc dày đặc gần đây đã làm giảm thời gian vận động đi nhiều thì phải. Thêm nữa, giữa đêm, cái quạt hay bị ai đó tăng số và chĩa vào mũi nên cổ họng bị khô. Cũng phòng hờ vài thứ sẵn để che chắn, nhưng lúc ngủ quậy quá nên khi tỉnh dậy lúc nào cũng thấy mỗi thứ đi mỗi ngả...
- Hì, là mùa hạ nồng nàn.
...
Một ngày làm việc dần qua đi với rất nhiều trải nghiệm mới.
Chiều xuống lặng lẽ, một ly trà nóng. Bên kia cửa sổ, những đám mây đen đang nô đùa, xô đẩy nhau trên nền trời xanh màu nhạt, phía dưới là từng dòng người tan ca, hồ hởi, vội vàng ùa về... có lẽ là về mái ấm...
Bước ra khỏi cửa, cũng là lúc những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi xuống.
- Chà, nãy giờ là đang chờ ta ở bên ngoài đó hả?
- Cũng lâu rồi mình không gặp nhau. Hắn khẽ mỉm cười.
- Hey, trời hè đầu mùa nóng mà mưa là dễ bệnh lắm nhé. Nhớ nha...
- Hì...
Bị bệnh ư? Hi, đang vui mà, sao lại phải suy nghĩ thiệt hơn vậy chứ. Chẳng phải lúc vác trên vai một bao tải nghĩ suy về những rủi ro, những kế hoạch viển vông về tương lai, những câu nói NÊN hay KHÔNG NÊN từ những người đi trước đổ lên đầu chẳng phải mệt mỏi lắm sao. Cuộc sống này mọi thứ đâu đứng yên để ta có thể vạch định, lâu lâu KHÌN xíu cho vui vậy...

Thầy vẫn bảo, đó là MENTAL LOCK, thứ mà ai cũng có. Lặp đi lặp lại những thói quen nhàm chán mà không hề biết, những quan niệm, những điều đã được học khiến suy nghĩ gò bó, mọi thứ ràng buộc ấy tự nhiên được bao bọc bởi ý nghĩ "Sẽ ổn thôi, vì trước đây cũng vậy". Và nó cũng phủ lên cuộc sống này một gam màu mờ nhạt.
...
- Wey, tháng 10 đi đà lạt dạy tao chụp hình nhá.
- Hả, đi 1-2 ngày thì được, tại lịch học của tao dày lắm.
- Èo chán thế. Uhm, cũng được.
- Hi, thông cảm. Đi làm nghỉ được, chứ đi học hông bỏ được mày ơi. Tao, THANH NIÊN CỨNG mà.
- Haha...
...
Chợt nhớ đến plan cũ hồi cuối năm, sau khi học xong điểm đầu tiên đi vào đầu năm 2016 sẽ là đảo Bali. Hẳn sẽ rất ngạc nhiên, tuyệt vời, và tha hồ chụp choẹt...
...
- Hì... 
Hắn khẽ mỉm cười,
...
Mùa hạ ngó chông chênh,
... những ánh đèn vàng hoài cổ...
...
Gió vẫn rung rinh, khúc khích đùa vui trên những tán lá phượng bên trên mái đầu, dường như mùa hạ đang hát...
- Chà, tuần này vẫn còn 5 ngày đi học nữa cơ đấy.
 
Từng dòng người lướt qua...
Hắn vừa lái xe vừa hát vu vơ vài câu nghe chẳng hiểu,
Những ngày cuối tháng năm.
Người và mưa,
Đều bận bịu...
...
Như trong bao tia nắng, nụ cười lung linh.
Xoay xoay chiếc lá chiều cuốn rơi cuốn rơi.

... 

Chuyện trẻ con...

0 nhận xét


...
- Óe, sao mối quá trời vậy.
Có lẽ mùa mưa sắp đến, phía trên đầu dạo này lúc nào cũng có những đám mây đen đi dạo, đi ra đường vào buổi tối có phảng phất chút lạnh của hơi nước.
Hắn vội tắt điện, mò mẫm trong ánh sáng ambient yếu ớt.
- Koko, giờ có ngọn nến cắm ở đây vừa ăn cơm vừa thưởng thức nhạc thì tuyệt nhỉ.
Thư thả một chút, thì cũng đến giờ. Đi làm rồi đi học, nghỉ ngơi sau một đêm, rồi lại đi làm và đi học. Cái thứ tuần tự này cứ lặp đi lặp lại cả tuần, và dần càng dày đặc hơn, khiến cuộc sống đôi lúc vụt qua nhanh, chẳng kịp nhìn lại xem đã trải qua những gì, đã bỏ quên điều gì...

- Hey, cho mượn cái bút đi.
- Ầu, cho mượn màu hồng này, hợp với ông á.
- Haha, sao cũng được mà.
...
Những người bạn mới cũng bắt đầu thân quen hơn, bắt đầu chia sẻ, bàn tán về những chuyện đâu đâu mỗi khi rảnh. Cũng không rõ vì sao, chợt thấy có chút không khí của những ngày xưa đi học.
- Hey, thằng Tú stylist nó lại đổi kiểu kìa, nguyên set sọc trắng đen luôn, thiếu cái mũ nữa là đủ "tông xuyệt tông" há.
- Hmph, mà nó hay đi chụp hình thì phải.
- Uhm, chắc kiêm stylist lun quá, đúng kiểu style ông thích kiểu hén?
- Ọe, nhìn gớm chết.
- Trời, ông này thiệt tình, chả bao giờ nói chuyện thật tình chút nào cả. Không phải ông đã nhìn nó rất lâu và có phần đắm đuối khi thấy nó mặc cái quần đùi ngủ ngắn tũn, cộng thêm cái áo cổ rộng rất bụi đó là gì. Hố hố...
- Haha, uh đúng bó tay luôn, hôm đó hoảng hồn với cái kiểu ăn mặc của thằng đó ghê, xấu thấy ớn.
...
- Hmph... Mà ông có tin vào tiếng sét ái tình không?
- Huh? Sao lại hỏi vậy?
- Thì tui lo ông trúng sét của thằng Tú á. Vẫn nhớ cái ánh mắt ông nhìn nó đắm say đến mức nào mà. Há há...
- Haha...
...
Những câu đùa, câu nói xỏ xiên khiến hắn nhớ đến thời còn đi học, cái thời học trò quậy tưng và phá phách. Không hiểu sao dần dần hắn lại ít làm những điều đó hơn, có vẻ việc tập nghĩ nhiều hơn đến cảm nhận của người khác khiến mọi thứ dường như khô đi rất nhiều.
- Hì...
...
Khẽ lướt đi trên những con đường quen,
Mùa hạ nhẹ nhàng lướt qua mái đầu,
Hắn hát vu vơ nghe chẳng hiểu...
Từng dòng người,
Từng dòng người lướt qua...
...

Tháng năm, mưa bay lất phất...

1 nhận xét

...
Bước ra khỏi cửa thì cũng vừa lúc cơn mưa phùn bắt đầu giọt những giọt đầu tiên trên thềm đá.
Có lẽ đã rất lâu mưa mới lại rơi, mùa hè kia cũng dịu dàng đi một chút.
Lao đi trên con đường về nhà,
Vẫn còn đó cái cảm giác của buổi sớm mai, với ánh nắng vàng đậu trên những tán me xanh mướt, chẳng hiểu sao người ta lại gọi me là loài cây kỳ lạ, chỉ biết mỗi lúc dạo quanh trên những con phố dài, trông chúng thật dịu dàng và bình lặng. Cái thân màu đen khẳng khiu, tán lá nhìn từ phía xa, màu xanh mềm mượt.
Mưa bắt đầu nặng hạt hơn, cũng chẳng muốn có một thứ gì khác để phủ lên người, cứ thế từng giọt nghiêng nghiêng bay ngang khóe mắt...
Chợt dừng lại,
...
Tháng năm,
Cơn gió đẩy đưa hơi lạnh phảng phất hương mưa ẩm ướt,
Phía trước mờ mịt,
Cố để đẩy hạt bụi ra khỏi,
Gió bắt đầu thổi mạnh hơn,
Đôi mắt nhắm chặt, rồi mở ra một chút, sợ sệt lao đi trong mưa...
Mùa hạ thật lạ,
Nắng ấm, mưa, và những cơn gió đi lạc...
...

Buổi sáng màu vàng...

0 nhận xét
...
- Wow, đi ra ngoài vào buổi sáng, không khí thật tuyệt.
- Lạch bạch, lạch bạch...
...
- Koko, bà áo cam kia mình vượt qua cái một.
- Lạch bạch bạch, lạch bạch bạch...
...
- Đó, biết ngay mà, hô hô...
...
Chạy được một quãng dài, bắt đầu giảm tốc độ lại và rồi đi bộ tận hưởng cái không khí của một ngày mới.
- Chà, lại đến mùa hoa bọ cạp vàng nở rồi, rực cả một góc đường. Cỡ khoảng gần một tiếng nữa, khi ánh nắng chiếu qua, chắc sẽ đẹp lắm.
Hắn thẩn thơ trước những cơn gió nhẹ nhàng của buổi sáng.
- Uh, gió ban đêm thì không dịu dàng như vậy, có lẽ sau một ngày dài mệt mỏi, trông chúng sẽ nặng nề hơn.
- Bịch bịch bịch...
- Óe, lại bà áo cam nữa.
Cái chút cảm xúc bựa bị cắt ngang.
- Ải ải, chờ chút coi, làm gì chạy miết thế...
- Lạch bạch, lạch bạch...
...

Sài Gòn buổi sáng,
Có bước chân chạy bền bỉ,
Có bước chân chạy lười biếng...
Chút sương sớm còn đọng trên tán lá,
Ngó ngây thơ, tinh khiết...
...

Đổi mẹ cho nhau...

0 nhận xét

...
- Á ah, dám lén đọc truyện tranh không chịu học bài hả. Nhìn coi con nhà người ta học thầy nọ thầy kia mà sao cứ ở nhà rồi như vậy hả con!@$#@($&@(#*$@
- Trời, lại bị mắng nữa, mình học vẫn hơn cả khối đứa khác kia mà. Haizz, giá mà được đổi một người mẹ hiền từ khác nhỉ?
...
Ngày xưa cũng hệt như Nobita vậy, cũng có cái ý nghĩ trẻ con mỗi lần bị mẹ mắng rằng được đổi một người mẹ hiền từ khác thì tốt quá, tha hồ thích làm gì thì làm. Chỉ khác ở chỗ là chẳng có Doraemon nào ở bên cạnh để được trải nghiệm điều đó cả.
Thế lớn tướng lên, xa nhà, xa vòng tay đùm bọc của bố mẹ. Bắt đầu phải tập tự lo lắng cho bản thân, cảm nhận cái thứ tình cảm che trở đã bị chuyển thành tình cảm ngang hàng, vui vẻ hòa đồng với bè bạn. Cũng hiểu rằng nó chỉ là thứ gì đó gắn bó tạm thời, vui nhưng không được dài lâu, vì mỗi đứa sau này cũng sẽ phải có gia đình, lo lắng cho con cái, đâu còn thời gian nhiều cho hai chữ tình bạn.
Già hơn một chút, ra trường, bỡ ngỡ không biết nên bắt đầu từ đâu, định đi học tiếp thứ mình thích thì anh chị và bố mẹ giục đi xin việc.
- Ơ, kỳ quá, ngày xưa không phải bảo cứ học cái nghề này đi, rồi ra trường mày thích học gì thì học cơ mà.
Ban đầu chỉ là lời trách móc ngây ngô, bắt đầu đi làm, bắt đầu hiểu những khó khăn trong cuộc sống, những thứ mới mẻ mình cần phải thích nghi, và hiểu rằng chỉ có trải nghiệm và thất bại trong cuộc sống mới hiểu mình nên trân trọng điều gì.
Cuối năm về thăm gia đình, mẹ trông gầy và hiền lắm:
- Chà, có vẻ trưởng thành lên nhiều rồi, cách ăn nói cũng khác nữa.
- Hì, con vẫn vậy thôi mà.
Ngày nghỉ qua nhanh và rồi cũng đến ngày phải quay lại nơi làm việc, mẹ vẫn cười vui vẻ.
Ngày xưa khi chị đi học đại học, mẹ lặng đứng nhìn cho đến khi xe đi khuất một lúc mới quay về, đôi lúc bắt gặp mẹ khóc. Chợt hiểu, ở đâu đó phía sau ánh mắt kia hẳn chứa đựng bao nỗi yêu thương chẳng bao giờ thốt ra.
- Koko, đang nấu món con thích ăn hả mẹ?
Hắn khoác tay lên vai mẹ.
- Hì, chắc nhớ con lắm hen.
...
Bao nhiêu nước mắt ứa ra,
- Thằng quỷ này...
- Hì, không phải con không biết nói như vậy mẹ sẽ khóc. Nhưng sẽ thoải mái hơn là khi con đi, mẹ khóc một mình phải không? Chà chà, lẹ thiệt á.
- Lên nói chuyện với bố xíu, ông ấy không giỏi thể hiện cảm xúc, nhưng rất thương mày nhất đấy.
- Hi, con biết mà. Con hay quạu vậy thôi chứ con hiểu ai tốt với mình ra sao mà.
...
Lại một năm trôi qua nữa,
Rồi một năm nữa,
- Chết, sao mày chẳng chín chắn tí nào vậy, ăn nói hệt như ngày xưa.
- Haha, thì là con của mẹ mà. Chứ mẹ thấy vẻ mặt con nghiêm túc khi làm việc hay gì đó, chắc thấy khô như đá hộc à.
- Vậy à, cũng mong là vậy.
- Haha, mẹ thiệt tình. Mỗi lúc mỗi khác chứ mẹ.
- Êh, đi trồng rau đi mẹ.
- Uh,
- Hi...
...
Cuộc sống cứ thế trôi qua,
Dường như con người càng lớn, thì càng thấy tâm hồn mình bé bỏng...
Hiểu rằng mọi thứ nhìn thấy chưa chắc đã như mình nghĩ, hoặc cũng có thể con mắt trải nghiệm chưa đủ tầm để hiểu, vì thế chẳng bao giờ lại nghịch dại mà đem thứ quý giá của cuộc đời đem đi đổi trác cả...
Và dù mọi thứ sẽ không thể ở bên cạnh ta mãi...
Nhưng cứ trân trọng, vì ở hiện tại không phải đó cũng là một phần trong hai chữ HẠNH PHÚC ư...
...

Sài Gòn, những ngày đầu tháng năm,
Thật thấy nhớ mọi người...
...





Lời hứa...

0 nhận xét
...
- Tì ti ti ti ti ti tì tí tí... <Dạ khúc - Jay Chou>
Đoạn nhạc chuông đã theo tôi được gần 9 năm. Nhiều lúc thấy mình thật quá lười biếng để thay đổi. ^ ^~
- Ai gọi vậy nhỉ? Ồ, đầu đất.
- Thủy hả, sao thế, về đến nơi rồi à?
- Đại ca, lịch trình thay đổi rồi, tối này em đến nơi, mai đi sớm nữa.
- Hả, sao đổi hoài vậy, mới vừa về nhà xong, mày lại kéo đại ca đi nữa àh.
- Koko, mà có Megastar nào gần Bình Thạnh không đại ca?
- Uhm, có Thảo Điền Pearl. Sao lại hỏi vậy, không ở quận 5 nữa àh.
- Dạ, chuyển đoàn sang khách sạn công đoàn Thanh Đa.
- Mấy giờ đến nơi đó?
...
Chài, cái con bé này thiệt tình, hôm trước thứ hai và thứ ba chạy đua với nó cũng đuối luôn. Tụi trẻ giờ nhiệt huyết ghê thiệt. Ngày đầu gặp, vẫn cái dáng mảnh khảnh, tóc ngắn và đôi mắt quậy chẳng thay đổi.
- Êh, trước kia tao thấy mày thấp hơn đại ca nhiều, sao giờ kém có hơn nửa gang tay vậy.
- Hey, em 1.63 hay 64 gì đó nha.
- Haha...
Hai anh em gầy còm, một đứa da trắng, một đứa ngăm đen, chạy qua cầu, gió thổi cái chắc bay mất cả hai quá.
- Trời ơi, cái đường này sao nhiều đồ đẹp quá vậy.
- Nguyễn Trãi mà, một trong số các con đường mua sắm trang phục ở Sài Gòn đấy.
- Thích quá đại ca ơi.
- Koko, thế để đại ca ghé vào, mày hốt hết mang về nhà chơi hén.
- Haha, thế thì em không dám đâu.
- Trời, nữ đại gia mà sợ gì. Há há...
- Xí...
...
Gửi xe, hai anh em tản bộ trên con đường dài. Con bé vẫn vậy, ánh mắt có vẻ chững trạc hơn xưa. Nó là đứa nhìn bề ngoài trông quậy quậy, nhưng lại rất nội tâm và đảm đang. Chỉ là có chút sở thích đi phượt hơi nhiều một chút.
- Đại ca coi, bị nám má mất rồi nè.
- Cho chừa đi, ai bảo đi phượt cho lắm vào mà không chịu bôi kem. Mà thấy uống thuốc gì đó nó cũng đỡ mà.
- Uh, nhưng không khỏi hết hẳn được.
- Chả sao đâu, vẫn là đệ tử cụté nhất của đại ca mà.
- Hì,
...
Cả hai anh em, gần ba năm chưa gặp nên có cả núi chuyện để bàn tán, chuyện tình cảm, chuyện phân vân cưới sớm hay muộn, chuyện phiền muộn, chuyện đi làm, chuyện... nói chung là bà tám...
...
- Hey, bà tám mấy tiếng đồng hồ rồi cơ á. Trễ rồi, sắp đến 11h đêm rồi, về nước mầy.
- Haha, đại ca cứ như gái ngoan í, đến giờ là phải về kẻo mẹ mắng.
- Chuyện, đại ca mày trông vậy chứ ngoan hiền lắm. Haha...
- Có nữa hả, ngày xưa quậy lanh tanh bành.
- Kaka, thì là ngày xưa rồi mà, giờ già phải khác chứ...
- Có nữa hả?
- Thôi mệt quá, không đấu khẩu với mày nữa. Về nước...
- Haha...
...
- Cha chả, để mai coi đưa mày đi đâu được nào. Coi phim hén.
- Yeah, lâu rồi em chưa được coi phim. Dạo này công việc bận tối mắt, hôm nào cũng về muộn, nên nhiều lúc tính tình em điên điên sao á. Lúc nãy mới cãi nhau với bà trong đoàn du lịch xong.
- Chài, mày mà cũng dám cãi nhau kia á. Ờ, lâu lâu xả láng xíu. Đi coi phim rồi đi nghe nhạc hén.
- Yeah, đại ca là nhất.
- Mịa, hông phải nịnh nhá...
- Haha...
...
Plan thì là vậy, ngày tiếp theo tour thay đổi, nó về trễ nên đại ca của nó cũng được bữa nằm xả láng ngủ ngày ở nhà.
- Hẹn đại ca chủ nhật nha. Hôm đó em quay về Sài Gòn rồi ở một buổi sau đó mới về. Nhất quyết không bỏ kèo này đâu.
- Ừ, haha...
Lại plan như thế, cuối cùng thứ sáu nó bảo tour lại thay đổi, tối thứ sáu nó quay lại Sài Gòn rồi sáng thứ bảy quay lại miền bắc.
...
- Ờ, vậy 8:00 PM đến nơi hả. Avengers nhá, không chơi Fast & Furious 7 đâu nha.
- Okie, đại ca.
...
15 phút sau.
- Hey, đầu đất. Có issue, không đi được rồi.
- Ủa chuyện gì vậy đại ca?
- !#U(@$%#@($@
...
- Mà mai mày đi lúc mấy giờ?
- Mai em đi từ sớm kìa.
- Haizz, đại ca xin lỗi. Hẹn lần sau sẽ đi bá cháy luôn nha.
- Hì, em biết rồi á.
- Uhm, đi về vui vẻ hen.
...
Nhảy lên xe lao đi trong cái không khí có phần dịu bớt của buổi đêm.
- Con bé chắc buồn lắm. Chẳng biết đến bao giờ mới gặp lại và thực hiện lời hứa èo uột này nữa.
- Ủa mà cả tuần này mình chạy rong ruổi mà vẫn thấy bình thường nhỉ? Có vẻ như đổi từ việc ăn bụi sang tự nấu ăn khiến sức khỏe lên rõ rệt thì phải.
- Chà, có vẻ từ trước đến giờ mình vẫn hành hạ bản thân bởi những thứ thức ăn như bánh ngọt, đồ ăn bụi ngoài đường, đồ ăn vặt. Thay đổi này thiệt hữu hiệu, mặc dù hơi mất thời gian một chút.
- Này, mày cũng phải cố ăn và giữ sức khỏe nhé, đại đệ tử của đại ca.
- Hì, mà nhắc đến đám đệ tử, sao là con gái mà đứa nào cũng quậy thế nhỉ. Koko, chả biết tính cách mình sao mà toàn đụng đám phá phách này không nữa.
...
Sài gòn về khuya,
Những con phố đã ngớt ánh đèn,
Chỉ còn những cơn gió đẩy đưa,
Thoảng qua,
... lặng lẽ...
...