SMILE

...
Ngả lưng xuống, hắn nằm thiếp đi, mãi cho đến khi chuông báo thức đập liên hồi mới giật mình tỉnh dậy.
- Leng keng, leng keng...
- Ơ, 9h sáng.
Hắn thở dài, lại một ngày đầu tuần nữa bắt đầu cơ đấy. Uể oải, hắn ngồi dậy, tay tì lên hai đầu gối, lặng lẽ nhìn những đồ vật trên bàn, chúng vẫn ở đó rất lâu rồi đúng không nhỉ. Ánh mắt ngái ngủ, đầu hơi cúi xuống lười biếng.
- Chà, vết thương trên chân, hôm nhảy trên mấy tảng đá trên núi đã lành rồi. Kể ra mình không quậy thì thôi, quậy thì toét cả chân thế này đây, cứ như con nít ấy.
Chẳng nhớ, nhưng hôm qua hội họp với anh em designers có vẻ vui thì phải, bàn bạc, hò hát, sẻ chia kinh nghiệm, tăng 2, hắn vẫn hát mấy bài của bức tường, nhạc trịnh, và mấy bài nhí nhố kiểu như "Bốn chữ lắm..."...
- Hì, 27 tuổi, mỗi lần nhí nhố lại thấy hơi kỳ kỳ ấy nhỉ?
- Haha, già thật rồi.
Hắn nhếch mép cười, lảo đảo đi vào nhà tắm.
Công việc bận rộn, còn chưa gửi thiệp cưới cho 3 người, cái quan trọng nhất là đám cưới con Đầu Đất. Chà cái con bé này, giận mình lâu dữ, cũng phải thôi, ngày xưa hai anh em lúc nào đi đâu cũng phá hoại chỗ đó. Gắn bó như anh em ruột vậy. Ấy rồi đến lúc nó sắp lấy chồng, lại bận đi tùm lum nơi, không về đám cưới nó. Cái con nhỏ, nhớ hồi nó vào Sài Gòn, hai anh em bà tám nó than với mình rằng:
- Ôi, đại ca ơi, sắp hết thời thoải mái rồi, em còn muốn đi nhiều nơi lắm.
- Há há...
Hắn cười khoái trá, vì mấy lần nghe nó kể, bị gia đình kia hạn chế việc đi phượt. Cũng mắc cười, con bé sợ cưới xong bị cấm cửa, ấy vậy rồi vài tháng sau cũng phải cưới.
Thế rồi nó nói là vậy, nhưng thấy đám cưới xong, nó còn phởn hơn cả trước khi cưới. Chả hiểu, còn dám nói móc mình, dù ngày xưa mở miệng cái là bị gõ đầu liền.
Thời gian trôi nhanh thật, tự hỏi mình dành thời gian để improve bản thân, công việc dự án mới ở công ty và cả những việc trái tay lúc rảnh rỗi để practice, để rồi chợt thấy mọi thứ xung quanh mình cứ xa dần. Cứ đều đều và rồi cuối ngày lại nhẹ nhàng thiếp vào giấc ngủ ngắn ngủn đến sáng.
     Ngồi nấu tí đồ ăn sáng, chợt nghe thấy bài Happy - Pharrell Williams, hắn chợt nhớ đến clip mình làm như chạy giặc cho công ty mấy tuần trước. Cầm máy chạy toát mồ hôi hột, kéo từng người ra diễn dù họ không biết diễn, tập nhảy chí chóe này nọ...
- Hì, cũng như trọn cho lần trước mình quay được xíu rồi bỏ dở vì bệnh. Lần thứ hai đụng đến clip ngắn, thiếu cả về kinh nghiệm lẫn thiết bị,  nhưng mọi người đã rất hưởng ứng.
- Keke...
Miệng hắn bỗng cười toe toét, miệng huýt sáo theo tiếng nhạc.
Chợt nhận ra một điều đơn giản, "Đôi lúc làm người khác vui chính là thứ khiến mình vui nhất." Nhất là thứ mình đã lỡ hẹn vào năm trước đó.
...
BE HAPPY & SMILE



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét