Bạch Phong...

...
Mùa thu,
Khi những chiếc bánh Kinh Đô bắt đầu được bán đầy rẫy hai bên đường thì mưa cũng ghé qua nơi này nhiều hơn,
Sài Gòn chuyển mùa,
Những buổi chiều đi học, mưa trắng xóa trời, nước ngấm lên chiếc khẩu trang rồi thấm xuống cổ áo, lạnh. 
Sài Gòn là thế, vẫn đều đều những buổi chiều, những con đường ngập đầy nước, vẫn nhớ giọng ai đó khi xe bị chết máy, có sải chân bồn chồn đi qua đi lại rồi thở phào khi nghe có ai đó đẩy giúp, đôi tay nhỏ nhắn, hẳn lúc đó sẽ tức tưởi lắm.
Hôm nay mưa cũng một màu trắng, hắn co chân đè lên hai sườn xe, ủi dòng nước sang hai bên.
Cố cẩn thận điều khiển tốc độ để không bị giảm đột ngột vì những chiếc xe phía trước.
Mưa lớn làm mắt lim dim không mở ra hết cỡ được vì nước chảy vào mắt cay xè.
Cuộc đời thật lạ, hệt như lúc này, có nhiều khi chẳng nhìn thấy rõ con đường trước mắt, nhưng vẫn phải lao mình về phía trước, tự dặn mình phải bình tĩnh không được làm theo cảm xúc nếu không cẩn thận sẽ đụng phải vật cản và rồi xe chết máy, khi đó mọi thứ sẽ rất nặng nề.
...

Lặn lội, ướt nhẹp khá nhiều chỗ rồi cũng đến lớp học, đã 2 tuần liên tiếp, đều là cảnh tượng này. Cũng chẳng hiểu nổi, hắn lúc nào cũng lười biếng vậy mà những lúc như thế này, chẳng hiểu hắn lấy quyết tâm ở đâu mà lại chăm chỉ vậy.
- Học học, ngày xưa lười đủ rồi, giờ phải ráng lên.
- Cố lên, rất nhiều thứ đang đợi mày phía trước đấy.
Hắn chợt nhoẻn miệng cười, cười vì những suy nghĩ khích lệ tích cực kiểu trẻ con ở đâu bung ra, thật khác hẳn ngày xưa.
...
- Hey, đừng đứng đợi tao đấy nhé, học về trễ lắm.
...
Cũng chẳng rõ mưa có hiểu lời hắn nói, chỉ thấy lớp học tan, con đường cũng vắng dần người, nhưng mưa thì vẫn đứng đợi ở đó.
- Trời, tan học cái là mưa to hơn mới đau chứ.
Thằng Sơn nói với giọng ngao ngán.
- Kệ đi, trễ rồi về thôi ông.
Hắn cúi xuống cầm sẵn chìa khóa và thẻ, chạy lon ton ra bãi đậu rồi nhanh tay túm lấy cái áo mưa đang phủ lên xe, chụp lên đầu.
- Hì, thôi cùng về nào.
Hắn nhảy lên xe lướt đi, 
Con đường Sài Gòn vẫn vậy, dù trễ nhưng lúc nào cũng ồn ào tấp nập.
Cánh tay kéo khẩu trang bị ướt nhẹp xuống, để mặc mưa từng dòng chảy xuống khóe miệng.
- Mưa, mày có vị gì nhỉ...
...
Mưa vẫn rơi,
Đường phố phủ đầy những ánh đèn,
Mưa ùa vào, làm nhòe khóe mắt,
Ánh sáng từ ánh đèn xuyên qua lớp nước trên mắt, biến thành những đám bokeh màu vàng,
Hắn vội vàng lấy cánh tay quẹt vội,
Khẽ gập người xuống lao đi,
Mưa lạnh thấm qua cổ áo,
Bỗng chợt thấy mông lung...
...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét