Chuyện vẽ vời lung tung...

1 nhận xét

Ngồi rảnh rảnh lại tập vẽ, nguệch ngoạc mãi mới ra được cái hình có outline tàm tạm này. Tự nghĩ với cái tần suất vẽ một năm được vài lần thế này nên mãi cũng chẳng biết khi nào mới được giống mấy anh chàng ngồi tỉa mấy tuần trời những mái tóc như thật, thế vẩn vơ rồi nhớ đến mấy chuyện từ thời nảo thời nào chẳng rõ.
Hồi nhỏ, một đứa trẻ nhút nhát, bị chị hù miết sợ bị bắt cóc nên chẳng dám đi đâu. Ở nhà chỉ loanh quanh với việc đọc truyện tranh, chơi với quả bưởi nhỏ trên cây rụng xuống rồi tưởng tượng đó là trái bóng. Mỗi lần đá đi đá lại là con chó Mic thấy vậy ùa vào cướp bóng liền, đá đi đá lại thấy hoài ko thắng được nó, thế là cầm quả bưởi chạy lòng vòng quanh sân, thấy vậy đang trên đà thắng thế nên cũng lùa theo sủa inh ỏi phía sau. Được một hồi mệt quá, bị nó bay lên giơ hai chân trước chồm vào người, suýt té.
. . Miết rồi cái động tác ấy quen đi, nên chỉ sợ mỗi lần trời mưa, cắp cái cặp trên lưng đi về, vừa mở cổng là anh chàng ùa chạy từ nhà bay lên "in ngay hai dấu chân lên cái áo sơ mi trắng". Bị chửi, nhưng chắc ảnh khổng hiểu nên cứ ngoe ngẩy đuôi rồi cụp tai xuống làm mặt ngố ngố chẳng hiểu.
- Hì, cũng bao nhiêu năm, rồi tự nhiên chẳng còn nhớ mày có đám lông hoe vàng trên mặt như những chú chó khác cùng loài ko nữa, chỉ nhớ ánh mắt bình thường của mày có gì đó buồn. Mỗi lúc như vậy tao thường vuốt vuốt vào cái cổ, chẳng hiểu có nghĩ tao là nhân viên massage miễn phí không mà thấy nằm xoãi chân ra, đầu ép dẹp xuống đất, mắt ngó nghiêng ngây ngô, cái tai cụp cụp như đang hưởng thụ vậy.
...

Long nhong...

0 nhận xét
...
Chưa có ngày nào hắn lại đi nhiều nơi đến như vậy.
Quả là gặp những con người mới, những điều mới thật thú vị, có quá nhiều thứ để học hỏi từ họ.
Chợt nghĩ vu vơ về những vùng đất mình chưa được đặt chân đến,
...
Hì,
Cuộc sống thật nhiều điều mới lạ,
Chỉ là ta hơi lười biếng tìm hiểu nó thôi. Sắp tới coi sắp xếp lại cái giờ học để còn đu theo con đệ tử đi phượt nữa.
...
- Hớ hơ hơ...
Hắn đưa mặt ngáp ngắn ngáp dài,
- Chà, mới cầm Pen lên một xíu là mắt zíp lại rồi. 
Cuộc sống, có đôi lúc những việc quen thuộc lặp đi lặp lại quá nhiều làm ta quên mất rằng chúng tồn tại và có ý nghĩa.
- Hì, cuộc sống à, mày thật là...
...
Hắn nằm dài, khẽ nhắm mắt.
Cũng chẳng rõ nghĩ điều gì,
Chỉ biết khóe miệng đang cười, hệt như đang có vẻ đang thích thú với điều gì đó...
... 

Những đám mây màu vàng...

0 nhận xét
...
- Hey, sắp mưa to rồi á, lẹ mà về đi.
- Ủa, vậy à. Sao biết lợi hại vậy?
- Thì nhìn trời coi kìa, vàng rực luôn.
- Ủa trời vàng thì sẽ mưa to hả?
- Trời...
...
Hắn vốn vậy, có thể nghe hắn thao thao bất tuyệt những thứ trời ơi, nghe khó hiểu. Nhưng những thứ rất bình thường như vậy hắn lại chẳng hiểu, trả lời rất ngô nghê.
Chủ nhật, một ngày với những suy nghĩ lạ lùng. Chợt thiếp đi, rồi giật mình khi chuông điện thoại vang lên.
- Wey, đi chưa đó.
- Ơ, giờ đi nè.
- Ừ, có gì đến hú tao nhé.
- Biết rồi á.
...
Chiếc xe nghiêng nghiêng, gió ùa vào mặt, mắt hắn lim dim.
- Hì, cũng đã lâu rồi mới chạy qua hầm thủ thiêm thì phải.
- Kitzz...
- Hey, tụi tao đây nè.
...
Chạy theo đuôi chiếc xe đang trở ba người, thằng Thuận lái xe tự nhiên rẽ vào con đường ngập nửa đường toàn nước.
- Óe, sao chọn chỗ nào đi kỳ cục vậy. Há há, thằng Châu co chân lên nhìn như con ếch ấy.
Ngẫm ra mới hiểu nó đi vòng vì tránh công an.
Sài Gòn vẫn vậy, đến mùa mưa, những con đường thấp sẽ bị ngập, và rất khó để số nước đó rút đi khỏi khi hệ thống thoát nước không tốt. Nên mỗi lúc mưa lớn là phải chuẩn bị một cái đầu vững để cầm chắc tay khi chiếc xe máy bỗng dưng bị ép trở thành một chiếc xuồng nhỏ. Cố tính toán một chút tốc độ của mình, để khoảng cách không quá gần với người trước mặt, kẻo họ đột ngột dừng lại, chiếc xe sẽ bị giảm tốc độ đột ngột rồi chết máy. Nói thì là vậy, hên xui phía trước chẳng ai nói trước được, chỉ giảm được phần nào hay phần đó thôi.
- Này, ăn bê hấp nhé.
- Ừ, cũng được.
...
Một năm chẳng biết được mấy lần hội họp, chỉ lúc nào có đứa bạn nào đó ghé Sài Gòn, để bớt xa cách, cả đám mới ngồi quây quần như thế này.
- Hoho, cu Châu mập lên một chút thì phải.
- Haha, ăn nhậu nhiều nên tích thêm chút mỡ so với ngày trước thôi mà.
- Hì, bác H dạo này ổn chứ.
- Wey, N mày gọi món đi, tao biết gì đâu.
- Hả, tao cũng biết gì đâu, haizz, để coi thử.
...
Lại những câu chuyện tám tận đẩu tận đâu, chẳng hiểu, chỉ thấy những vẻ mặt vui vẻ ngày xưa, những nụ cười đã chín chắn hơn so với cái thời ngây thơ vô số tội.
Cơn mưa buổi chiều khiến bầu trời sạch hơn, không còn những đám mây chạy long nhong trên đầu nữa.
- Á, 22:50 rồi, tao phải về thôi.
- Từ từ đã, vội gì thế.
- !@#@#$@@!!#@#... Mọi người ở lại nói chuyện vui vẻ nhé!
... 
Hắn nhảy lên xe, phóng đi. Miệng lẩm nhẩm.
- Thật kỳ lạ, cuộc đời thật kỳ cục...
Gió mạnh khiến áo hắn bay ngược về phía sau phần phật.
- Vài ngày nữa là gần năm tháng...
- Cũng một ngày thằng Thuận vào Sài Gòn, báo rằng sẽ ở đây luôn, cả nhóm hội họp và rồi chuyện đó... Sau năm tháng, cũng lại cái cảnh này... cũng vẫn trễ giờ, hầm Thủ Thiêm đã đóng cửa, hắn sẽ lại lao như bay, vòng qua khu Nguyễn Hữu Cảnh, qua cái ngã rẽ vào chung cư Phạm Viết Chánh, và rồi...
...
Hắn chợt dừng xe lại, vội kéo cái dây kéo lên cho cổ bớt lạnh.

Chiếc xe lướt nhanh trên con đường vắng.
Gió rít bên tai, ùa vào mắt cay xè...
...
Sài Gòn buổi đêm,
Đám đèn đường rực rỡ trong bộ cánh màu đen xạm...


...


Đom đóm...

0 nhận xét
...
Sau những ngày mưa,
Mọi thứ có vẻ đã trở lại như cũ, những ngày mùa hạ đầy nắng.
Tất cả cứ lặp đi lặp lại, tưởng như chẳng có gì thay đổi, nhưng có vẻ đã improve thêm một bậc nhỏ nữa. Quả thật, đúng là việc quan sát, trải nghiệm và ép mình phải thay đổi khiến mọi thứ dần hoàn thiện hơn.
Tháng tám,
Công việc bận rộn, đủ để hiểu được việc "nếu bạn dừng lại nghỉ mệt ở đâu đó quá lâu, cái mà bạn nhận được ở phía trước sẽ rất nặng nề". Bỗng chợt thấy mình nhỏ bé, chợt thấy yêu những khoảnh khắc giản dị, nhỏ nhắn. Chậm dần, chậm dần, chợt thấy người người, đang lạc trong cái vòng luẩn quẩn, cố đi tìm cái gì đó, cố gắng, cố gắng... dù có thể họ chẳng biết hình dáng chúng như thế nào.
Ngẩng mặt lên ngó bầu trời đêm,
- Hì, đã lâu lắm rồi mới làm cái động tác này nhỉ.
...
Những ngôi sao, như những cô đom đóm nhỏ, lười biếng nằm ngủ khì quên mất phải tắt cái ánh sáng dưới bụng đi.
Hắn mỉm cười,
Những cơn gió đêm phảng phất,
Chợt như muốn quên đi tất cả những  bộn bề suy nghĩ, 
Thả cánh bay đến những vùng đất mới,
Nằm dài lười biếng trên một bãi cỏ xanh mướt,
Và lặng nhìn nắng đậu trên...
... mi mắt...
...

Tháng tám, mưa tinh nghịch...

0 nhận xét
...
Sài Gòn,
Những buổi chiều, mây tản bộ trên đầu, rồi thỉnh thoảng xả xuống chút nước làm dịu bớt cái nóng của mùa hè, báo hiệu một mùa mưa ngày một rõ rệt hơn.
Sài gòn, 
Trên con đường về nhà, vừa mặc áo mưa đi một chút trời đã nắng, ngẩng mặt lên trời thấy mấy đám mây đang cười khúc khích.
- Xề, chơi chiêu này hoài à. Xíu nữa đi một lúc là mưa nữa chứ gì, không có cởi áo mưa ra đâu mà cười. Lúc nãy tao còn bị gãy mất cây vợt yêu thích, hay dùng nhất nữa.
...
Hắn khẽ ngấc đầu lên, mây dường như không di chuyển nữa,
- Hì, chắc mày một mình trên đó hẳn buồn lắm phải không.
Hắn nghĩ mông lung một chút rồi khẽ mỉm cười.
Nắng vàng chiếu qua lớp không khí ẩm mới đang bốc hơi bay lên trông thật đẹp. Chiếc áo mưa bị gió thổi như đang múa, thỉnh thoảng ùa lên khiến hắn bối rối túm lại kẻo nó bị bay ngược lên trên.
Hắn chợt cười khì.
- Hi, thì ra giờ mới hiểu tại sao mấy cô mặc váy hay sợ mấy cơn gió xoáy nhẹ mỗi khi đi trên cầu tản bộ.
...
Thứ bảy, một ngày cuối tuần thật lạ. 
Thứ bảy, một ngày mưa như đứa trẻ, muốn đùa nghịch cùng hắn.
Một cơn mưa phùn, tháng tám...
...

Hoa bất tử...

0 nhận xét


...
- Hey, làm xong task của thầy Alves chưa.
- Hoho, chưa làm gì hết ráo.
- Còn bài Layout?
- Chưa đụng tới luôn, tuần trước được nghỉ mà, hehe...
- Đừng có mà xạo, lần nào bài của ông cũng được giáo viên nói rất lâu, bài tui thì thoáng cái là thôi. Mà trước kia ông có học thiết kế hả?
- Bó tay, học gì cha nội, làm lung tung thôi mà, lỗi cũng quá trời. Mà dạo này từ nhiên lười quá ông à.
- Sao thế...
...
- Hi, không có gì đâu.
Hắn cười mỉm, vỗ vai một cái rồi cười khì.
- Này, nói thật nhé, nếu ông muốn chuyển nghề sang design thì ông nên serious hơn, đừng có như tui. Tui học cho biết thôi, không có xác định rõ như ông. Chuyện của ông đã vậy rồi, cũng có mục tiêu rồi, nên gắng hơn, và quan sát nhiều hơn là tăng level lên thôi mà.
- Uh, mà chán quá, chẳng hiểu sao nhìn bài của tui nó sao sao á.
- Haha, chắc ông không để ý, chứ cái bài Layout đầu tiên ông làm với cái bài Layout bây giờ đã khác biệt rất rất nhiều rồi, ông không thấy sao. Mà nói thật nhé, hồi đó thấy cái layout đầu tiên của ông, tui hoảng hồn luôn. Haha...
- Ừ, đợt đó làm cái về du lịch thì phải.
- Hi, nói chung đừng có nghĩ quá nhiều, từ từ rồi cũng sẽ tiến bộ thôi. Ráng lên, quan sát nhiều vào, chứ không phải cứ để hai chữ "CỐ GẮNG" trước mặt mà chạy về phía trước. Tui cũng sẽ cố gắng, hi.
- Từ từ thôi ba, đã lệch quá trời rồi còn chạy nữa ai theo kịp.
- Làm gì đến mức đó cha nội, mỗi người mỗi điểm mạnh, kêu tui đi vẽ truyện tranh tui vẽ sao lại ông.
- Haha...
...
Những câu chuyện phiếm trước giờ vẫn vậy,
Một người bạn thật đặc biệt, một người dám tâm sự về những câu chuyện của mình ra với hắn, một người bạn xa lạ mới quen chỉ trong một thời gian ngắn. Chia sẻ cả những thứ mà không phải ai cũng dám bộc bạch.
Chợt thấy cái cuộc sống này có những điều rất trái ngược. Con người thì luôn trông có vẻ phức tạp, nhưng đôi lúc lại rất đơn giản. Cũng có cả thứ ngược lại, trông đơn giản, nhưng lại rất phức tạp, hệt như tự nhiên xuất hiện trước mặt mình một người hoàn hảo vậy. Trong đầu sẽ có muôn vàn ý nghĩ tiêu cực như, mọi thứ là thật hay đóng kịch thế... Ôi thôi khỏi nghĩ vì sẽ nhức đầu lắm, cuộc sống biến đổi con người, vì vậy ai cũng sẽ có cuộc sống riêng và khác biệt so với người khác, chẳng nên bàn luận làm gì.
...
- Mà sắp tới đi Đồng Tháp nè.
- Hô hô, ghê ta.
- Tiện đi thăm bà con nữa.
- He he, chứ không phải gặp bé gì đó mới quen ở Đồng Tháp hôm trước khoe hả.
- Có đâu ba, làm gì mà vèo cái một như thế chứ.
- Chắc không đó.
- Tùm lum quá đi ông ơi, thế ông sao?
- Sao là sao giề?
- Quen đại em nào đê.
- Huh?
- Làm bộ ngây ngô nữa.
- Ah, sau chuyện đó chả muốn nghĩ gì nữa cả, tự nhiên thấy sợ điều đó lặp lại lần nữa. Hì...
- Chơi chơi thôi mà.
- Hi, đang thấy mình tệ nhiều thứ và còn cần phải improve nhiều, nên cứ từ từ vậy. Tình cảm mà, đâu phải cứ muốn đến là ùa đến đâu.
- Ừ, tui cũng vậy.
...
Hắn dắt xe ra, nước sau cơn mưa còn đọng lại từng vũng nước nhỏ trên sân trường.
Xe lướt đi trong đêm, cơn gió sau mưa lạnh, mắt hắn nheo mắt lại.
Trở về nhà, bữa ăn thứ tư, chiến hết số thức ăn tự nấu còn lại, nhảy lên ghế ngồi ngả người nằm dài lười biếng.
- Cha chả, một ngày dài thiệt dài mà.
Tiếng nhạc du dương,
Đôi mắt đang lim dim chợt chăm chú nhìn vào cái hộp nhỏ phía dưới màn hình máy tính,
...
Hì, sau bao lần chuyển nhà, mày vẫn ở đó...
... cũng lâu lắm rồi nhỉ, Hoa Bất Tử... 
...

Ngày lười biếng...

0 nhận xét
...
Ngày chủ nhật,
Tự cho phép mình được lười biếng, nằm dài lăn hết bên này sang bên kia chỉ để đọc truyện tranh và truyện chữ. Bỏ sau lưng bao nhiêu thứ đang chất đống cao dần sau lưng.
- Wey, ông làm xong layout chưa.
- Nè, làm xong cái Customer Network Information, thứ 6 nộp cho tôi nhé.
- Ê, tui sắp đi rồi, ông làm dùm cái thiệp giáng sinh dùm tui với. 
...
Ngay cả thâm tâm cũng đang nhắc nhở,
- Hey, dậy, dậy luyện công kìa, còn bao nhiêu thứ phải học nữa.
...
- Hì, kệ đi.
Hắn cười khì, lăn một vòng rồi với lấy cái điều khiển, đẩy thêm chút volume, tựa vào con bọt biển nằm dài lười biếng.
- Chà, cũng lâu rồi mới coi lại Maruko-chan, đúng là cái tuổi trẻ con, quậy và nghĩ ra đủ trò để có thể được bố mẹ đồng ý.
- Lộp bộp, lộp bộp...
Có vẻ như mưa lại đến nữa thì phải, ngày xưa ở phòng cũ mỗi lần mưa xuống sẽ rất ồn, kiểu gì cũng phải đẩy volume lên thêm nhiều nấc. Ở đây thì khác hẳn, khá yên tĩnh, đâu đó thỉnh thoảng lạc vài âm thanh rì rào bên kia khung cửa kính.
Tiếng nhạc hòa vào tiếng mưa,
Chợt thiếp đi, chìm vào giấc mơ lạ...
Tỉnh dậy, hắn khẽ cười, vỗ vỗ mấy cái vào hông.
- Chà, ba tiếng lận. Thôi nào, uống cái gì đó rồi tiếp tục nào.
...
Mưa vẫn rơi,
Những tiếng cười đùa,
Một ly nước chanh, một ánh mắt nhìn về phía xa...
Những vũng nước đọng lại trên nền đất...
Mưa giọt xuống,
Kêu tí tách...
...