Hero...

0 nhận xét













...
- Jenny ơi, đừng khóc...
Tiếng của Johnny khe khẽ như muốn cơn gió lạ vừa ngang qua kia xoa nhẹ vào gò má đang ướt đẫm của người con gái anh yêu. Đã hơn một tháng trôi qua kể từ khi Jenny nhận được bức thư ấy. Những buổi chiều mầu xạm trắng vì tuyết phủ đã không còn cái vẻ mặt tươi cười thường nhật, cô ngồi đó lặng yên trong phòng với cái ánh sáng mờ của chiếc đèn ngủ mầu xanh nhợt nhạt...
Anh vẫn còn nhớ cái lần đầu tiên gặp Jenny, một cô bé với thân hình mảnh mai, dễ mến dù rằng đôi mắt dường như đã vướng nhiều hoài niệm. Cái cảm giác thân thiết và muốn được sưởi ấm cái đôi mắt ấy lớn dần tới mức dường như muốn vỡ òa trong lồng ngực. Và rồi ngày Valentine ấy, những gì mà bấy lâu anh giấu kín muốn thổ lộ đã mãi không thể thốt ra thành lời, Jenny đã thích một người khác không phải là anh.
Đã gần ba năm sau cái ngày mùa đông ấy, tưởng chừng như mọi thứ vẫn sẽ tiếp tục như chúng đã từng như thế. Nào ngờ, Jenny giờ chỉ còn lại một mình, cuộc chiến tranh vô nghĩa kia đã khiến cô mất đi người quan trọng nhất đời mình...
Tiết trời mùa đông vẫn thế, cái lạnh lẽo chốc chốc rùng mình rớt thành từng mảng lớn phía trước cửa nhà, người đàn bà và một bức ảnh một người lính trong ánh đèn mầu nhạt...
- Jenny ơi, em đừng buồn nữa nhé...
Âm thanh vội vã thoát ra như mắc nghẹn...
Tuyết ngày một dầy hơn, phủ kín những con đường đầy gió của thành phố gần bờ biển này. Những buổi đêm mầu trắng đục trải dài khuất sau làn mây đen mỏng phía cuối chân trời...
Đâu đó có tiếng hát vu vơ, phảng phất...
...
I can be your hero...
I can kiss away the pain...
And I will stand by you, forever...
...



By my side...

1 nhận xét
...
Lẹp kẹp... lẹp kẹp...
Chợ tết ồn ào người qua lại trong cái sắc đỏ đủ mầu lẫn dưới ánh đèn đêm mệt mỏi...
- Cho ba bịch nước mía đi chị!
Những lúc mệt mỏi như thế này uống một chút gì đó có đá thật thích. Cái vị lạnh của Đá, chút ngọt của mía, chút ấm từ vị quýt nhưng thỉnh thoảng lại xen lẫn thêm chút nhớ nhung xa cách...
Haizz...
Âm hưởng từ bài je t'aime nghe thật là...
...

Lẹp kẹp... lẹp kẹp...
...

Tạm biệt nhé...

0 nhận xét
...
Vẫn cái hình ảnh ngày đầu còn lấp ló trước cổng trường vậy mà giờ đã gần như không còn có lý do để gặp thầy cô và bạn bè nữa.
Cái thuở ban đầu, cái thuở ngủ gà gật cùng Daien, lang thang cùng đám Xuli, chí chóe với đám thằng Vinh, thằng Thái, tối ngày chọc thằng Xeko, đôi lúc lại là cái dáng to tròn như quả bóng của Nam mập và Sơn tubby...
Vậy mà giờ chỉ còn là một góc mảnh trăng nơi góc trời...
Đẩy đưa cùng cơn gió, cho thêm chút mờ ảo...
Mùa đông thở dài trên mái đầu, mùa hạ vuốt nhẹ chút mồ hôi trên gò má và rồi cái phút liên hoan hò hét giờ chỉ còn văng vẳng đâu đó bên tai...
Tạm biệt nhé, thời sinh viên trầm lắng...
Tạm biệt nhé, những người bạn luôn cùng sát cánh...
Lẳng lặng ta bước đi chẳng biết bao giờ gặp lại...
Chợt nghĩ về cái thời cấp ba kia...
Tất cả mọi thứ đều mang trong mình một cái vẻ gì đó...
Mỏng manh, yếu ớt...
Ừ thì...
...
Mình tạm biệt...
...

Rồi sẽ quên nhanh thôi...

0 nhận xét

...
Môt mầu trắng, một mầu đen...
Đem thả lên bầu trời...
Một mầu hi vọng...
Ở cái phía xa kia...
Mọi thứ đều như ảo ảnh mà ta đang cố tình thừa nhận chúng là sự thật...
Chiều một ngày mùa đông Sài gòn...
Cái nắng bỏng rát ẩn đi sau làn mây mỏng...
Những bước chân hiếm hoi đi dạo vào những buổi chiều vắng sắc...
Tiếng nhạc vẩn vơ...
Thả dồn, gẩy từng chiếc lá lăn nhè nhẹ theo chút miên man, trầm lặng...
Ngó bâng quơ những vẻ mặt vui vẻ mầu nhợt nhạt...
Sài Gòn không mưa, trời mầu khát...
...

- Này...
- Dậy chơi với tao nào...
Con cún mặt múp míp mở mắt ngó hắn...
- Không có ai chơi với mày à...
Nhúi nhúi vào cái khóe cổ, con cún nhỏ quẫy đuôi vẻ mặt hớn hở...
- Nếu ta mà là chủ của ngươi, ta sẽ thả ngươi hoặc là cho một gia đình nào đó, chứ không để ngươi phải nằm ở đây một mình đâu...
Hắn nhỏm dậy, khẽ nhún tay vào cái mái đầu nhỏ xíu...
- Ta phải đi đây, và đừng gặm mấy trái dừa như mọi ngày nữa nhé...
Con cún quẫy đuôi, chạy theo nhưng bị chiếc dây xích giữ lại ngó thật tội...
Hắn vội rảo bước nhanh hơn...
- Đừng có vẫy đuôi...
- Ta chỉ là một người qua đường, và ngươi sẽ quên ta nhanh thôi...
- Cả mấy nhóc ngày xưa dù đã từng suốt ngày chạy nhảy, sau vài tháng cũng còn tưởng tao là khách lạ nữa mà...
- Đừng nhìn như vậy...
- Rồi ngươi sẽ quên ta nhanh thôi...
- Sẽ quên nhanh thôi...
...

Chút vẩn vơ...

1 nhận xét
 ...

 









Những đường thẳng...
Và những đường cong...
Chẳng còn cái cảm giác muốn làm một điều gì đó, cũng chẳng muốn nghỉ ngơi dù rằng cái cảm giác mệt mỏi bỗng chợt thấy gần gũi.
Đêm đến mang cái se lạnh len qua từng phút hoài niệm, chút trách móc chợt đượm buồn trên đôi vai đang thở dài mệt mỏi. Hiếm khi lại có một ngày mang một sắc mầu trầm đến như vậy, chẳng muốn nói những lời thường nhật, chỉ đơn giản là muốn lặng yên để cảm nhận một vài lời nói bâng quơ nhưng lại là những lời nói bâng quơ ngắt quãng.
Chợt muốn có một chút ích kỷ...
Một chút ích kỷ để từ chối...
Chút ích kỷ để vô tâm...
Chút ích kỷ để lười biếng...
...
 Nhưng rồi...
... ngó vài dòng...
Lại thấy mình bé bỏng...

Thursday, January 5th, 2012...
Cái vẻ giá lạnh, bỗng chợt ấm áp...
...