Ngày xui xẻo...!

0 nhận xét

AHHHH!
Hôm nay là ngày gì vậy, toàn chuyện đâu đâu...
Buổi sáng đã nghe tin dữ từ phòng đào tạo không cho mở lớp LTTT mà không chịu đóng tiền học lại lần 2, thế là chạy tới chạy lui... 
Buổi chiều, liên lạc với đứa bạn mà không được nên phải chạy một mạch từ phòng ra phòng kế toán đóng tiền giùm...
Mệt phờ người...
Chiều tối, vừa lết về đến nhà thì lại nhận ra rằng mình đã quên mất làm một điều quan trọng. Đóng tiền Chuyển  mạch mà lại không đóng Antenna cho Tr...
Lúc đó chỉ nghĩ đến chuyển mạch không nghĩ là có cả antenna nữa...
Thật không hiểu nổi... 
Mai mà không đóng được cho hắn thì không biết có dám nhìn lại mặt hắn lần nữa không biết...
Huhu..
Buổi tối lỡ buổi chúc sinh nhật đứa bạn vì chuyên xử lý LTTT không như dự định
Nó chắc buồn lắm!
Tự nhiên thấy mình thật tệ...
Eric Clapton hát "Tears in Heaven" nghe cảm giác càng cảm thấy tệ hơn...
Dont wanna do anything...

Would you know my name
If I saw you in heaven
Will it be the same
If I saw you in heaven
I must be strong, and carry on
Cause I know I don't belong
Here in heaven 
....


Circle of Life...

1 nhận xét

...Blinking, step into the sun
There's more to be seen than can ever be seen
More to do than can ever be done...

8-14-2010:
Dọn dẹp máy tính, chợt nhận ra cái bộ phim mà hồi nhỏ rất thích...
Bộ phim trong chương trình KCT mà hồi đó mê tít cả giáo sư Lân Dũng nữa...
Còn phim gì nữa nhỉ?
Cây sáo thần, rồi thế giới khủng long...
Cái thời nhỏ xíu, chỉ biết có 2 cái thu vui, một mình coi phim và đọc truyện tranh... và bây giờ cũng thế...
Chẳng khác chút nào cả...
Cuộc đời vẫn vậy, chúng ta sẽ lớn và trưởng thành hơn, nhưng hãy giữ một chút gì đó còn lại trong tâm hồn này một ít của cái thời trong sáng nhất...
Nhớ mọi người...

Will my heart survive...

0 nhận xét
Xe bus, Isabel Soares hát bài "Will my heart survive" lòng chợt thấy buồn lạ...
Mùa hè buồn...
Mùa hè là mùa của sự thư giãn...
Nhưng hạ này lại thật nhiều chuyện không vui đến một cách ồn ã...
Hắn cố bỏ mặc tất cả lại sau lưng để tiếp tục bước đi trên con đường của mình...
Để rồi thỉnh thoảng, lại ngẩng đầu lên... tự hỏi...
Không một ai trả lời...
Chỉ có trên cái bầu trời kia là những ngôi sao đêm yếu ớt tỏa sáng nhẹ cho những ước mơ hi vọng...
...
Will my heart survive...

Bong Bóng Nước...

3 nhận xét
Ngày 10-8-2010:
Gặp lại Phúc trong giấc mơ trưa thật lạ,...
Lâu quá rồi...
Có lẽ tao là đứa bạn không tốt, đến cả trong giấc mơ cũng vậy. Ba năm, và bây giờ thì mỗi đứa một nơi, chẳng biết bao giờ mới gặp lại. Có lẽ những điều đẹp đẽ của cuộc sống cũng như chiếc bong bóng xà phòng kia... rực rỡ, lung linh, nhưng cũng đầy vẻ mong manh, vụn vỡ...
Chợt muốn ngả mình...
Thôi...
Lần sau... mình gặp lại nhau nữa nhé...
...

Kiss the Rain...

1 nhận xét
 
Chiều vắng...
Gió ùa trên những cành lá, cố mang theo chút gì đó mong manh nặng trĩu...
Dường như chỉ có những hạt bụi phía cuối con đường kia, cuốn theo mù mịt... trông mờ ảo...
Nắng tắt, những đám mây mầu nâu xám lẳng lặng kéo đến che đi cái bầu trời xanh ngắt, cho không gian kia vỡ nát,... thành những mảng mầu nâu thẫm...
Và mưa đến...
Mưa ào ạt đến, rồi gió cũng dừng...
Gió ngừng thổi để mưa khóc, gió muốn để mưa khóc một mình...
Rì rào...
Rì rào...
Nỗi buồn kia dường như đã vơi đi chút ít có phải không...?
Cơn mưa buồn lặng lẽ...
Không khí sâu lắng kia dần tan mất...
Gió thổi nhẹ...
Vuốt ve an ủi, và rồi mưa cũng ngừng khóc...
Cho trái đắng kia vương trên mặt đường lạnh lẽo...
Những đám nước nhỏ chơ vơ...
Mây kia cũng lặng bay đi...
Hết rồi...
Chẳng còn cảm nhận thấy nỗi buồn kia nữa...
Cứ nghĩ rằng bầu trời kia sẽ xanh trở lại...
Nhưng Mặt trời dường như cũng mỏi mệt...
Nhường chỗ cho cái màn đêm ấy...
Phủ đi mất cái trong xanh thuần khiết...
Những cột đèn bên lề đang cố tìm lại chút gì đó...
Liệu có thể thay thế chăng...?
Nhưng cái mầu vàng ấm áp kia có lẽ cũng đủ...
Để vơi đi chút lạnh giá của màn đêm ảm đạm...

Mất điện...

0 nhận xét

Buổi tối mất điện,...
Cái không khí nóng của mùa hè khô khan như xua tan đi sự cô độc... hùa tất cả mọi người ra khỏi phòng với cái kiểu thật ồn ã...
Mấy đứa nhóc là những tên gây ôn ào nhiều nhất, chạy qua chạy lại với vẻ thích thú hệt như thể chưa từng gặp chuyện mất điện lần nào ấy...
Thêm một chút nữa nào...
Oh...
Phòng ai cũng có một cây nến, có mầu hồng vàng ấm áp phát ra từ những cánh cửa kia đang rộng mở... còn phòng hắn cửa vẫn mở nhưng không có nến nên đen sẫm trông thật lạnh...
Thiếu nến àh...
Không phải... 
Chỉ là không thể thắp lên thôi...
Uhm...
Có lẽ hắn nên có một chiếc bật lửa...



Nhìu chuyện...

2 nhận xét

Reng reng...
Buổi sáng lật đật dậy giặt quần áo, ôi nghe đã thấy thật thảm hại... 
Giá mà có vợ thì hay bít mấy nhỉ?
Mà thui, nghe nói là giống như ở tù gì đó á...
Mờ tới giờ mình ko có nổi đến một mảnh tình vắt vai nói gì đến...
...
Giặt giặt...
Thật mỏi tay quá đi thôi...
Hắn thôi giặt rồi chợt ngó ra ngoài, không biết chiến trận có yên bình hay không...
Ôi ccchời...
Cả dây phơi đồ dày đặc hết cả, có bà lại còn tận dụng cái đường dây cable internet của mình để phơi tã cho em bé nữa chứ...
Trông nó thật tội...
Xuất phát muộn mất roài,...
Giặt giặt...
Huhu... giặt dù bít hông có chỗ để phơi...
Híc... Lại phải phơi trong nhà vậy...
5 phút sau...
Cả nhà như thể một cái bãi rác...
Quần áo treo chừng chịt...
Thật muốn thoát khỏi nơi đây quá đi...
Thui, về nhà thui...
Vừa nói dứt lời thì có bà hàng xóm nào đó kiu í ới, sắp mưa rồi đem đồ vào đi...
Bỗng chợt mặt hắn ngó có vẻ hả hê lắm...
Tuyệt...
Ủa! Nhưng mà giờ sao về đc đây...
Cũng may cơn mưa kia chỉ ghé qua một chút rồi đi thẳng...
Ngó lên cái bầu trời, vẫn còn xám ngoét... trông thật u uất
Nhanh chuồn lẹ thôi... 
Nè! Trong lúc ta đi đừng có mưa đó nhá, để chút nữa hãy khóc nha nhóc con...
Cơn mưa tỉnh được một chút cho lúc hắn gần đến trạm xe bus thì...
Ôi, rào rào....
Mọi người chạy toán loạn, hắn cũng lật đật chạy như thể con vịt bầu lạch cạch bơi tới trạm xe bus...
Bấy lâu hắn toàn tả người ta chạy như vịt, giờ không bít có ai ngồi để tả bộ dạng hắn chạy ra sao hông nữa...
Mong là không đến nỗi tệ lắm...
... Ôi hên quá!
Xe kìa!
Tót lên xe, chọn cái ghế gần cuối cùng xinh xắn nhất... hắn ngủ lúc nào không biết...
Mỗi lần ngủ là mỗi lần kinh hoàng cho cái đầu, cộp... cộp... hoài vào cửa kính không ngớt...
Xe vẫn lăn, gật gù... gật gù...
Ôi trời! Gì nữa đây...
Sao quần mình lại có nước, đái dầm á!
Không có đâu... lớn rồi mà. Hem có đái dầm...
Chết thật, cánh cửa không hiểu sao bất cẩn để nước lẻn vào...
May mà mới bị một ít... Hên thiệt!
Hắn lại cố chọn một cái ghế khác, cố kiếm tìm lại chút gì đó bị ngắt quãng thoáng qua...
...
Và cứ thế mọi thứ khởi đầu cho một ngày rộn rã...
 ...
Mà thui, bùn ngủ quá, hông đủ sức vít nữa...
Fufufu... Hôm nay thật tuyệt, lâu lắm rồi mới có cảm giác vui như vậy, cuối buổi tuy bị một bà chằng nói là nhìu chuyện nhưng mà hắn vẫn còn thấy vui lém, hệt như không ai cản lại được cái niềm vui này của hắn vậy...
Mà thôi... Ngủ ngon nhé,...