Đom đóm...

...
Sau những ngày mưa,
Mọi thứ có vẻ đã trở lại như cũ, những ngày mùa hạ đầy nắng.
Tất cả cứ lặp đi lặp lại, tưởng như chẳng có gì thay đổi, nhưng có vẻ đã improve thêm một bậc nhỏ nữa. Quả thật, đúng là việc quan sát, trải nghiệm và ép mình phải thay đổi khiến mọi thứ dần hoàn thiện hơn.
Tháng tám,
Công việc bận rộn, đủ để hiểu được việc "nếu bạn dừng lại nghỉ mệt ở đâu đó quá lâu, cái mà bạn nhận được ở phía trước sẽ rất nặng nề". Bỗng chợt thấy mình nhỏ bé, chợt thấy yêu những khoảnh khắc giản dị, nhỏ nhắn. Chậm dần, chậm dần, chợt thấy người người, đang lạc trong cái vòng luẩn quẩn, cố đi tìm cái gì đó, cố gắng, cố gắng... dù có thể họ chẳng biết hình dáng chúng như thế nào.
Ngẩng mặt lên ngó bầu trời đêm,
- Hì, đã lâu lắm rồi mới làm cái động tác này nhỉ.
...
Những ngôi sao, như những cô đom đóm nhỏ, lười biếng nằm ngủ khì quên mất phải tắt cái ánh sáng dưới bụng đi.
Hắn mỉm cười,
Những cơn gió đêm phảng phất,
Chợt như muốn quên đi tất cả những  bộn bề suy nghĩ, 
Thả cánh bay đến những vùng đất mới,
Nằm dài lười biếng trên một bãi cỏ xanh mướt,
Và lặng nhìn nắng đậu trên...
... mi mắt...
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét