Trăng... muộn...

...
Trời về đêm...
Ánh trăng buồn chợt lững thững bước theo hắn phía trên con đường nối dài từng mảng mây nhạt có vẻ là mầu trắng...
Ánh mắt mỏi mệt...
Bầu trời đêm cao vút như muốn tao ra cái khoảng cách với cái thế giới ồn ã này...
Cái thế giới mà điều gì cũng cần phải lo lắng suy nghĩ...
Khiến những tâm hồn nhỏ bé kia mệt mỏi...
Và rồi màn đêm chợt phủ khắp...
Màn đêm xuống khi tất cả sinh linh đều bắt đầu cảm thấy mỏi mệt...
Cả ông trăng kia, cũng vậy...
Chỉ đủ sức chiếu cái ánh sáng mờ nhạt xuống cái con đường nhỏ dài hắn rảo bước...
...
Mệt lắm àh?
Uhm...
Mệt lắm...
Ánh trăng thở dài rồi thì lấp dần bởi những chiếc đèn đường đang cố tỏa ra cái ánh sáng mầu ấm áp...
Uhm...
Thì cứ nghỉ ngơi một chút đi...
Mệt mà...
Uhm...
Mà chẳng sao cả đâu...
Tôi là ánh trăng mà...
Ánh trăng thì lúc nào chẳng vậy...
Lúc sáng lúc khuyết...
Rồi vài tuần nữa, lại trở lại như cũ thôi...
Uhm...
Là trăng mà...
Hắn bâng quơ một chút...
Đôi chân bắt đầu dần cảm thấy sự nặng nề phía dưới...
Bước chân chậm dần,...
Con đường về khuya, vắng lặng...
... pha lẫn chút mông lung, thêm chút gió đêm phảng phất...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét