Empty...

...
Hôm nay, biết thêm một chút về bác Tụ,...
... Cái người mà mình lúc nào cũng gọi là "Tụ điện" chỉ bởi vì cái vẻ ngoài khô cứng...
Nhưng đúng là sau cái vẻ cứng nhắc bấy lâu mình vẫn cảm nhận được, lâu lâu cũng giống như thể một đứa trẻ...
Cũng biết nghịch ngợm, cũng biết đùa giỡn...
Con người đúng là thật lạ...
Chẳng thể đoán hết qua cái dáng vẻ bề ngoài...
Nhưng hắn thích điều đó, ít ra cũng có một cái điều gì đó để khám phá...
...
Tụ bảo hắn rằng ở một mình không thấy buồn sao...?
Lúc đó hắn đã trả lời sao nhỉ... !?
Chà! Lúc nào hắn cũng ôm cái máy tính khư khư, chẳng chịu rời xa nó nửa bước...
Ngay đến cả phòng đối diện, hai năm rồi hắn cũng chưa bao giờ nói chuyện với họ cả...
Hắn không cảm thấy được sự gần gũi...
Gặp người quen thì tíu tít nói đủ điều, nhưng với người được cho là người lạ thì sẽ chẳng bao giờ mở miệng ra để chào họ một tiếng cả... Hắn là như vậy đó...
Uhm,... vào lúc đó hắn đã nghĩ là đã trả lời không...
Nhưng bây giờ có lẽ điều hắn cần là có một ai đó ở bên cạnh để chia sẻ một chút gì đó hay chỉ để than vãn hoặc đi lang thang ở một nơi nào đó...
Chuyện đội nhóm căng thẳng làm hắn mệt mỏi...
...
Uhm, mà mai chủ nhật rồi...
Thôi về nhà than với chị vậy...
Tự nhiên lại thấy nhớ nhà...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét