Mong manh...


Mưa phùn...
...
Chiếc xe bus chuẩn bị dừng trạm...
Một đứa bé khoảng chừng 3 tuổi bước ra gần cửa...
Đôi lông mày khẽ nhíu xuống hệt như thể có vật gì đó đè lên trông nặng trĩu...
Khẽ vịn cánh tay yếu ớt lên chiếc ghế ngồi cạnh nó... đưa mắt nhìn qua khe cửa...
... Chiếc xe đi nhanh khiến những ngôi nhà thoắt ẩn thoát hiện trên ô cửa kính...
Ánh mắt kia đọng chút sợ hãi...
...
Trên chiếc xe bus trật trội...
Người cha một bên...
Người con một bên...
... xa cách...
...
Cánh tay nhỏ chợt với lên đôi tay to, sần sùi, thô ráp...
Sợ hãi... 
Người đàn ông đang chăm chú nhìn về những ngôi nhà thoắt ẩn thoắt hiện... 
Rồi chợt vô hình...
Bỏ quên cánh tay đang cố vươn ra,... tựa khoảng mênh mông vời vợi...
Nó lại nhìn về phía xa xa...
Khẽ nheo mày sợ hãi...
... nặng nề khó tả...
Bỗng có một tiếng nói nào đó phát ra...
"Sao không giữ đứa bé kẻo nó ngã bây giờ..."
...
Đôi tay lớn chợt nắm lấy đôi tay bé nhỏ...
...
Ánh mắt sợ hãi pha thêm một chút ấm áp...
Chút ấm áp từ đôi bàn tay vô tình...
Muộn màng, chua chát...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét