Chủ nhật... Mưa...

...
Chủ nhật... Mưa...
... Mưa cô đơn...
Mưa muốn ở một mình...

Uhm...
Mưa muốn tránh mặt hắn...
Hắn đi...  mưa đến...
Mưa rảo từng hạt nhẹ bâng khuâng... bên kia khung cửa kính...
Lặng nhìn...
Muốn xoa nhẹ, vỗ về từng giọt nhỏ bé, nhưng hắn chỉ có thể chạm vào cái tấm kính mỏng rát...
... vô hình, cách trở...
Mưa đổ nhiều hơn...
Ô cửa chuyển sắc trắng...
Những giọt nước tạo thành dòng chảy... nhẹ đều xuống phía dưới trông khắc khoải...
...
Chopin và dạ khúc...
Mưa hòa cũng những phím piano mỏi mệt, rớt xuống từng âm trầm sâu thẳm...
Mọi thứ chợt khẽ lặng mình...
Để quên đi cái hối hả...
Cái hối hả của cuộc đời ngập tràn lừa dối...
Của cuộc đời chứa chan phiền muộn...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét