Ký ức...


Con bé cặm cụi nhìn xuống cái vũng nước bé xíu có vẻ chăm chú...
Hắn rảo bước qua rồi cũng cố ngó một cái cho đỡ cái tính hiếu kỳ vốn dĩ...
Này, làm gì thế nhóc...
Con bé ngoảnh lên nhìn hắn một chút rồi lại nhìn xuống vũng nước lạ ấy...
Ánh mắt có vẻ buồn in đậm lên cái vũng nước nhỏ, thỉnh thoảng rung lên từng đợt sóng tạo bởi những chiếc xe chẳng quen biết chạy qua trông lạ lẫm...
Có chuyện gì buồn hả nhóc...
Không có chuyện gì đâu cậu à...
Vậy àh,...
Hắn cũng ngồi đó một lúc, rồi cũng muốn đùa một chút cho nó cười...
Nhưng cái không khí chợt ngột ngạt này làm hắn chợt thấy lúng túng...
Có lẽ bố mẹ nó lại mắng nó nữa rồi... lần này có vẻ nặng lắm đây...
Hắn thì hồi nhỏ cũng lủi thủi một mình như nó, tuy chẳng bao giờ hắn bị mắng nhưng hắn cũng chẳng có bạn bè... tối ngày chỉ biết học và vùi đầu vào đống truyện tranh và cứ ngỡ đó là những điều tuyệt vời nhất...
Và dường như ký ức về tuổi thơ đọng lại quá ít trong tâm trí hắn... 
Chỉ nhớ mấy lần đi thi, khi cô giáo trở hắn đi xa khỏi cái vùng quen thuộc quanh hắn...
Đến những ngôi trường lạ lẫm mà hắn cũng chẳng bao giờ biết, rồi cô phải đi ra ngoài, cô dặn dò một chút rồi trở ra... Lúc đó hắn đã cảm thấy rất sợ...
Lần nào cũng vậy, hắn chẳng thể quên được cảm giác của cái thời còn bé xíu ấy...
Còn cả cái lần cô chủ nhiệm trở đi thi vẽ ở cái ngôi trường xa tít tắp chỗ của hắn...
Hắn đã suýt đi lạc...
Làm cô lo lắng quá, mặt ửng lên vì giận...
Mặt hắn lúc đó thì lại có vẻ vui lắm...
Ít ra cũng tìm thấy cô rồi mà...
Cô không nói gì, quay đi...
Hắn cũng lẽo đẽo theo sau, cùng bước...
Cả hai lặng lẽ đi về cái nơi mà hắn vẫn thường gọi là quen thuộc...
Bông chốc cô hỏi về việc đã mình đã vẽ gì...
Em cũng chẳng biết nữa, em chỉ vẽ phong cảnh thôi...
Tất cả lại lặng lẽ...
Và dường như con đường lúc ấy có vẻ trống trải lắm...
...
Cơn mưa buổi tối chợt đập mạnh hơn trên mái nhà
Nghe nặng nề... bỏng rát...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét