Thu qua... Đông ẩm ướt

...
Bình minh lên... mỏi mệt...
Mặt trời nặng trĩu kéo những tia nắng lung linh cố bao phủ lên cái mà người ta hay gọi là dành cho những sinh linh nhỏ bé...
Để rồi tự hỏi...
Sao đôi mi kia hãy còn nhặm đắng...
Chẳng biết mặt trời ấy đang ở nơi đâu nữa...
Uhm...
Thì vẫn bên kia bức tường đó...
Hắn bệnh...
Làm gì còn sức mà đón nổi bình minh kia chứ...
Sáng 7h mới chịu dậy...
Lon ton chạy lên trường để chuẩn bị cho các nhóm thuyết trình, mà chẳng kịp ăn sáng...
Thầy giao cho mình quản lý, mà chỉ có mấy nhóm làm kịp tiến độ...
Ôi, chán quá...
Mũi mình bị nghẹt rồi...
Hệt như thể có ai đó đêm qua...
Nhân lúc mình còn đang mơ màng, lén nhét cái gì đó vào rồi ấy...
Thấy khó chịu!
...
Giờ giải lao buổi chiều...
Ngó xuống... mấy chị lao công đang cố thu gọn những chiếc lá vàng vương vãi trên nền cỏ xanh mướt...
Trông lơ đãng...
Thu qua rồi...
Uhm,...
Là mùa thu khát...
Mùa thu qua, bỏ lại dưới hàng cây kia những chiếc lá vàng rơi thổn thức...
Vương vấn chút phai tàn nơi những gì đã từng cho là đẹp đẽ nhất...
...
Chiều muộn...
Mưa...
Mưa về qua từng dãy nhà nhỏ nhắn...
Núp khẽ sau những tán lá cây bé bỏng...
Trông e lệ...
Uhm, về nhà thôi...
Hắn vội xòe chiếc ô ra...
Rồi khẽ núp qua tán ô gầy mỏng rát...
Mưa cũng bắt đầu gõ nhịp phía bên trên mái đầu...
Phía trước cũng có một chiếc ô nhỏ bé...
Chiếc ô lạ xa dần, tựa cây nấm rơm nhỏ nhắn...
Uhm...
Là một cây nấm nhỏ bé... bâng quơ, chơ chọi...
Giữa một khung trời đông buồn bã...
Sụt sùi,... yếu ớt...

1 nhận xét:

khiconwaithu nói...

=(

Sư phụ giữ gìn sức khỏe ih..

Mau khỏi ốm nhe, sp ja` =']

Đăng nhận xét