Một đời quên lãng...

...
Mộng qua...
Tâm hồn nhỏ bé mỏng manh chơ chọi trong cái ánh nắng bình minh yếu ớt.
Khát...
Khát ngay cả mùa hạ đang đổ xuống những mái hiên một mùa mưa nặng trĩu...
Chợt muốn quên đi, muốn là hạt bụi như xưa kia để rồi chẳng phải bận bịu trong những suy tư vụn vặt mà cảm nhận và lý trí đôi lúc ghé qua.
Những sải bước dài...
Cái dáng mỏng manh in trên tường...
Cô độc, nhấp nhô trải buồn theo những nẻo đường ướt át...
Mưa ơi...
Rơi đi cho lòng này lạnh bớt...
Để rong ruổi lại những tháng ngày...
Như những buổi chiều...
... ta cùng ngươi...
... và dạ khúc...
...



1 nhận xét:

Bich Ngoc nói...

http://www.youtube.com/watch?v=caleTbONlqQ&feature=related =.=

Đăng nhận xét