Hero...














...
- Jenny ơi, đừng khóc...
Tiếng của Johnny khe khẽ như muốn cơn gió lạ vừa ngang qua kia xoa nhẹ vào gò má đang ướt đẫm của người con gái anh yêu. Đã hơn một tháng trôi qua kể từ khi Jenny nhận được bức thư ấy. Những buổi chiều mầu xạm trắng vì tuyết phủ đã không còn cái vẻ mặt tươi cười thường nhật, cô ngồi đó lặng yên trong phòng với cái ánh sáng mờ của chiếc đèn ngủ mầu xanh nhợt nhạt...
Anh vẫn còn nhớ cái lần đầu tiên gặp Jenny, một cô bé với thân hình mảnh mai, dễ mến dù rằng đôi mắt dường như đã vướng nhiều hoài niệm. Cái cảm giác thân thiết và muốn được sưởi ấm cái đôi mắt ấy lớn dần tới mức dường như muốn vỡ òa trong lồng ngực. Và rồi ngày Valentine ấy, những gì mà bấy lâu anh giấu kín muốn thổ lộ đã mãi không thể thốt ra thành lời, Jenny đã thích một người khác không phải là anh.
Đã gần ba năm sau cái ngày mùa đông ấy, tưởng chừng như mọi thứ vẫn sẽ tiếp tục như chúng đã từng như thế. Nào ngờ, Jenny giờ chỉ còn lại một mình, cuộc chiến tranh vô nghĩa kia đã khiến cô mất đi người quan trọng nhất đời mình...
Tiết trời mùa đông vẫn thế, cái lạnh lẽo chốc chốc rùng mình rớt thành từng mảng lớn phía trước cửa nhà, người đàn bà và một bức ảnh một người lính trong ánh đèn mầu nhạt...
- Jenny ơi, em đừng buồn nữa nhé...
Âm thanh vội vã thoát ra như mắc nghẹn...
Tuyết ngày một dầy hơn, phủ kín những con đường đầy gió của thành phố gần bờ biển này. Những buổi đêm mầu trắng đục trải dài khuất sau làn mây đen mỏng phía cuối chân trời...
Đâu đó có tiếng hát vu vơ, phảng phất...
...
I can be your hero...
I can kiss away the pain...
And I will stand by you, forever...
...



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét