Mong manh...


...
Rong ruổi theo tiếng mưa, đi về nơi có những dặm đường tung tóe những vệt nước...
...
- Hey, quân đoàn 4 chỗ nào vậy mày! Lạc mất roài!
- Ơ, đã bảo mày đi hết rồi hẵng rẽ mà!
- Chài, tao nghe bà đi đường xúi dại rẽ ngay cây xăng!
Miệng hắn thở dài. Chả bao giờ đi đâu nên giờ đi khổ vầy đóa, hỏi người bít thì không sao rủi hỏi người hơi hơi biết thì cũng mệt lắm lắm...
...
- Chài, ai đây!
Hắn bước vào, dù biết vào bệnh viện thì chắc ghê lắm, nhưng ai đang ở trước mặt thì phải bàng hoàng vài phút rồi mới tỉnh táo mà nhận dạng lại được. 
Luli khẽ mỉm cười trước cái bộ dạng ngờ nghệch của hắn.
- Ôi cái vẻ đẹp trai của chàng thiếu úy hôm nào qua phòng, mày cũng khoe đâu mất roài!
- Da vàng khè luôn nè!
Hắn đưa mắt nhìn chăm chú.
...
- Viêm gan B àh mày!
Giọng chậm dần rồi như ứa lại.
- Chả biết có thành mãn tính không nữa, bây giờ là cấp tính rồi!
- Ừ!
Hắn chỉ biết trả lời một cách cụt lủn. Nói vậy rồi cũng cố lảng sang chuyện khác để nó không còn nghĩ đến chuyện bệnh tật nữa.
- Èo, tao quên nghĩ ra là mang cho mày ít truyện tranh òi. Để trong thùng sách lâu lắm ko đụng nên không nghĩ đến nó! Thôi hôm sau đem vậy!
- Ờ, hôm sau mang đem đi, tao đang chán đây!
Ngồi thần một chút, ngó qua cái tủ với bịch cam mới mang đến và lơ thơ vài quả quýt ngó thấy tội. Chợt nhớ cái dự định mà hôm trước nó còn hào hứng kể, và giờ tất cả lại trở thành như vậy.
- Ah, tao chỉ cho mày cái này cho đỡ buồn nè...
...
Đêm xuống, chỉ còn lại tiếng xì xào nhè nhẹ của hai thằng nhóc ngày nào...
Mưa hạ dần ngớt...
Hôm nay hạ thấp thỏm, mưa đến mưa đi phảng phất chút lạ lùng...
Lái xe trong cái lạnh buốt thấm sâu vào trong lồng ngực...
Co cụm người lại...
Hạ sau mưa hôm nay sao lạnh quá...
Lạnh hơn cả mùa đông của ngày xưa ấy nữa...
Ánh đèn đêm ấm áp...
Chợt ngó thấy...
... mong manh...
...

 




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét