Mộng...


...
Trưa nay tư dưng nằm mơ thấy em...
Tỉnh dậy thấy nước mắt ứa nơi khóe mắt, giật mình vội gọi cho em nhưng mấy lần chẳng có ai nhận máy. Nỗi lo lắng chuyển thành cái cảm giác bồn chồn khó tả...
...
- H àh! Keke...
- Lâu lắm mới liên lạc nhỉ, dạo này tụi mày sao rồi!?
- Èo, dạo này chẳng biết nhưng tụi tao hay cãi nhau lắm mày àh!
- Ôi dào, yêu nhau đôi nào mà chẳng cãi nhau, có yêu họ mới cãi nhau và nhất khi là xa nhau nữa, lúc đó cãi mới là kinh khủng nhất.Hi, đứa nào cũng trẻ con nên có vậy hai đứa mới tự sửa đổi mình, chín chắn hơn chứ! Tao ngày xưa khéo còn khủng hơn của mày kìa."
- Hi, mày mà cũng vậy àh!
...
- Chà! Không biết hắn đang làm gì nhỉ?
- Chắc lại đi loăng quăng đâu đó chơi thôi, mày lo lắng gì chứ!
Tự nghĩ như vậy để thấy lòng nhẹ nhàng hơn một chút!

Cơn mưa buổi chiều muộn bắt đầu buông như những ngày thường nhật khác, những chiếc xe máy ngả nghiêng lướt đi vội vã...
Chưa bao giờ lại có cảm giác sợ mấy chiếc xe máy đến như vậy!
Buổi tối nhận được tin nhắn, muốn gọi điện và mắng cho một trận nhưng mà chẳng lẽ lại mắng vì một lý do ngớ ngẩn.
Hỏi bâng quơ vài câu chẳng hiểu nguồn gốc chỉ để thấy yên tâm hơn và rồi thở dài nhẹ nhõm!
...
Anh chẳng bao giờ để người khác thấy mình như vậy cả. Con trai hầu như ai cũng vậy, cái vỏ ngoài mạnh mẽ với mọi người nhưng với người thân thì nhỏ bé lắm.
Em àh, chẳng cần em phải làm gì để anh cảm thấy hài lòng cả, chỉ cần em ở bên anh thôi...
Cứ ở bên anh như vậy và đừng bao giờ rời xa anh như cơn mơ kia...
Em nhé...
...








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét