Rồi sẽ quên nhanh thôi...


...
Môt mầu trắng, một mầu đen...
Đem thả lên bầu trời...
Một mầu hi vọng...
Ở cái phía xa kia...
Mọi thứ đều như ảo ảnh mà ta đang cố tình thừa nhận chúng là sự thật...
Chiều một ngày mùa đông Sài gòn...
Cái nắng bỏng rát ẩn đi sau làn mây mỏng...
Những bước chân hiếm hoi đi dạo vào những buổi chiều vắng sắc...
Tiếng nhạc vẩn vơ...
Thả dồn, gẩy từng chiếc lá lăn nhè nhẹ theo chút miên man, trầm lặng...
Ngó bâng quơ những vẻ mặt vui vẻ mầu nhợt nhạt...
Sài Gòn không mưa, trời mầu khát...
...

- Này...
- Dậy chơi với tao nào...
Con cún mặt múp míp mở mắt ngó hắn...
- Không có ai chơi với mày à...
Nhúi nhúi vào cái khóe cổ, con cún nhỏ quẫy đuôi vẻ mặt hớn hở...
- Nếu ta mà là chủ của ngươi, ta sẽ thả ngươi hoặc là cho một gia đình nào đó, chứ không để ngươi phải nằm ở đây một mình đâu...
Hắn nhỏm dậy, khẽ nhún tay vào cái mái đầu nhỏ xíu...
- Ta phải đi đây, và đừng gặm mấy trái dừa như mọi ngày nữa nhé...
Con cún quẫy đuôi, chạy theo nhưng bị chiếc dây xích giữ lại ngó thật tội...
Hắn vội rảo bước nhanh hơn...
- Đừng có vẫy đuôi...
- Ta chỉ là một người qua đường, và ngươi sẽ quên ta nhanh thôi...
- Cả mấy nhóc ngày xưa dù đã từng suốt ngày chạy nhảy, sau vài tháng cũng còn tưởng tao là khách lạ nữa mà...
- Đừng nhìn như vậy...
- Rồi ngươi sẽ quên ta nhanh thôi...
- Sẽ quên nhanh thôi...
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét